Vừa nghĩ không cần phải làm thư ký cho Khương Nam Hiên, Tống Dao rốt cuộc cũng thở phào, nín khóc mỉm cười, chưa đầy một lát sau cô đã cảm thấy lo lắng, nói: “Quý tổng…”
“Sao thế?” Quý Thừa Xuyên hoảng hốt lấy lại tinh thần, tiếp tục dùng giọng điệu không kiên nhẫn che giấu tâm tình chấn động.
“Cái đó… Tôi có một thỉnh cầu…” Tống Dao cúi đầu, ngượng ngùng nhìn ngón tay, “Ngài đừng nói cho trợ lý Khương biết, là tôi không muốn làm thư ký cho anh ấy nhé?”
Cô vừa nhắc đến Khương Nam Hiên, Quý Thừa Xuyên bực bội, cố tình hỏi: “Tại sao?”
“Chuyện đó… không tốt lắm…” Tống Dao tiếp tục cúi đầu nhìn ngón tay.
“Cô còn không biết xấu hổ đưa cơm cho cậu ấy mà.” Tổng giám đốc đại nhân hừ lạnh một tiếng, bộ dạng muốn lôi chuyện cũ ra nói.
Tống Dao sững sờ, ngẩng đầu nhìn gương mặt khó chịu của Quý Thừa Xuyên, bỗng ngộ ra điều gì. Chẳng lẽ vì cô và Khương Nam Hiên quá thân thiết nên Quý tổng ghen? Cũng khó trách, Khương Nam Hiên dù sao cũng là bạn trai của anh, ai cũng sẽ không vui nếu nhìn thấy bạn trai của mình thân thiết với cô gái khác.
Biết được nguyên nhân, Tống Dao vội vàng ngẩng đầu giải thích, “Bởi vì tuần trước, tôi lên WeChat có nhờ trợ lý Khương đưa giùm bánh bao cho ngài, nhưng anh ấy nói hay là trao đổi, nếu tôi đưa cơm trưa thì mới giúp đưa bánh bao. Vì vậy, nên hôm nay tôi mới đưa cơm trưa cho trợ lý Khương. Quý tổng, ngàn vạn lần xin ngài đừng hiểu lầm, tôi và trợ lý Khương không có gì cả.”
“Cô add nick WeChat của Khương Nam Hiên?” Tổng giám đốc đại nhân cảm thấy điểm quan trọng không đúng lắm.
Tổng giám đốc cuống cuồng phát khóc: “Đó là vì ngày đó trong căn tin ai cũng add cả, vì vậy tôi cũng tham gia náo nhiệt một phen, giữa chúng tôi không có gì hết. Quý tổng, ngài phải tin tưởng tôi!”
Nhìn thấy Tống Dao vội biện minh như thế, Quý Thừa Xuyên mừng thầm trong bụng, trên mặt vẫn tỏ vẻ xem thường: “Tôi hiểu lầm gì đây?”
Chết rồi, Quý tổng chắc chắn không muốn người khác biết mối quan hệ của anh với Khương Nam Hiên, Tống Dao vội đổi giọng: “Phải, phải, không có hiểu lầm gì hết, ngài hiểu là tốt rồi. Quý tổng, cuộc nói chuyện giữa tôi và ngài nhất định không thể nói với trợ lý Khương, bằng không anh ấy sẽ nghĩ rằng tôi có thành kiến với anh ấy mất!”
Cô có thành kiến với cậu ấy mới tốt, Quý Thừa Xuyên thầm nghĩ, ngoài miệng cố ý hỏi: “Nếu cô không có thành kiến, vì cái gì không chịu làm thư ký của cậu ấy?”
Vấn đề này thật khó trả lời, Tống Dao suy nghĩ một lát, bỗng nhanh trí đáp: “Bởi vì tôi muốn làm thư ký của Quý tổng!”
Đáp án quá hoàn hảo, tổng giám đốc đại nhân không khỏi đắc ý, nói: “Được rồi, tôi sẽ không nói.”
“Quý tổng, tôi thực yêu ngài chết mất!” Tống Dao hết sức phấn khởi nói, giữa ánh mắt nóng bỏng của Quý Thừa Xuyên, bèn đổi giọng, “Tôi tất nhiên sẽ làm việc thật tốt, báo đáp ngài!”
“Cô biết thế là tốt.” Quý Thừa Xuyên khịt mũi coi thường, trong lòng đắc ý dào dạt.
Cứ thế, dưới sự cố gắng của Tống Dao, cô không còn phải đổi nơi làm việc, tâm trạng vui vẻ trở về văn phòng Khương Nam Hiên, thu dọn đồ đạc trở về.
Nghe nói cô muốn đi, Khương Nam Hiên vẻ mặt vô cùng tiếc hận nói: “Tiếc thật nhỉ, tôi thật sự hy vọng cô làm thư ký cho tôi.”
“Thật không còn cách nào.” Tống Dao làm ra vẻ chính mình kém cỏi, “Đây là mệnh lệnh của Quý tổng, tôi cũng không thể chống lại…”
“Tôi sẽ gọi điện thoại cho Thừa Xuyên lần nữa.”
“Chờ một chút!” Tống Dao gấp gáp muốn nhảy lên.
“Sao hả?” Khương Nam Hiên vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô.
“Cái đó… Đã là mệnh lệnh của Quý tổng thì chắc chắn là chính xác, nếu bây giờ anh gọi điện thoại tranh luận với ngài ấy thì không tốt chút nào. Tính cách của ngài anh cũng biết rồi đấy, đừng miễn cưỡng nữa, thuận theo tự nhiên, thuận theo tự nhiên thôi!”
“Được, xem ra chúng ta không có duyên, lần sau có cơ hội tôi sẽ nói với cậu ấy.” Khương Nam Hiên không tiếp tục kiên trì nữa.
Tống Dao nhẹ nhàng thở phào, trong lòng âm thầm cầu nguyện: Cảm tạ trời đất, tha cho tôi một mạng, làm ơn đừng có lần sau!
Tống Dao ngồi ở văn phòng Khương Nam Hiên cả buổi đến khi “xám xịt” mới trở về bộ phận hành chính. Những lời đồn đãi về cô tự nhiên biến mất, họ không còn nhìn cô với ánh mắt khác thường, thay vào đó là các lời nói châm biếm.
“Tôi còn tưởng cô có bản lĩnh lớn thế nào, hóa ra Khương Nam Hiên còn chưa mù lòa.”
“Còn không phải ư, soi gương xem lại chính mình có bộ dạng thế nào, bề ngoài thế này mà muốn bay lên trở thành phượng hoàng à, kiếp sau nhé!”
“Ha ha ha ha, chạy thật nhanh ha!”
Có rất nhiều người hả hê bàn luận, đặc biệt là đám người Chu Mị, Tống Dao quả thực đã trở thành chuyện cười tiếu lâm. Nhưng… những lời nói đó Tống Dao đều không để tâm, truyện cười nghe nhiều lần sẽ không còn buồn cười nữa, nhưng ghen ghét, đố kị sẽ biến con người trở thành ác quỷ. Tống Dao cảm thấy đời này gặp ác ma đã đủ nhiều, cô không muốn vùi thân ở địa ngục thêm lần nào nữa.
“Bình tĩnh, nhẫn nại, khiêm tốn, phải giữ vẻ mặt bình thản.” Tống Dao trong lòng lặng lẽ đọc một lượt chữ ký trên QQ một lần, bỗng trở nên thông suốt.
So với Tống Dao kìm nén chịu đựng, khả năng báo thù rửa hận của Quý Thừa Xuyên đã được tôi luyện tới đỉnh cao, anh ngoài miệng hứa với Tống Dao không nói ra sự thật, không được bao lâu, anh đã nuốt lời.
“Đây là thỉnh cầu của cô ấy, tôi không có cách nào.” Quý Thừa Xuyên khoác tay, gương mặt bất đắc dĩ.
“Vậy à?” Khương Nam Hiên vốn chỉ đến báo cáo công việc, không ngờ Quý Thừa Xuyên sẽ chủ động nhắc đến việc này, vẻ mặt nghi hoặc nói, “Nhưng cô ấy không nói như vậy với tôi.”
“Bởi vì cô ấy không muốn trực tiếp từ chối cậu, mọi người đều là đồng nghiệp với nhau mà.” Tổng giám đốc đại nhân cười rất vô sỉ.
“Rốt cuộc là cô ấy ngại không tiện từ chối tôi, hay là không dám từ chối cậu đây?”
“Tôi biết cậu không cam tâm, nhưng tôi tuyển cô ấy, đây là sự thật.” Quý Thừa Xuyên tâm trạng rất tốt, ngang hiên công kích Khương Nam Hiên, vẻ mặt không có chút nào không vui.
“Vì vậy, cậu mới nhận lời với cô ấy?” Khương Nam Hiên cười hỏi.
“Chuyện này không tới lượt cậu quan tâm.” Quý Thừa Xuyên không có ý định tiếp tục chủ đề này.
“Chuyện của cậu đương nhiên tôi không quan tâm, tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ, từ khi cậu bị Tử Hân bỏ rơi, khẩu vị lại thay đổi nhiều như thế.”
Câu nói này khiến Quý Thừa Xuyên đang duy trì dáng vẻ tươi cười biến mất, “Tôi nói lại lần nữa, không phải cô ta bỏ rơi tôi, mà là tôi không cần cô ta.”
“Phải, mười năm trước, là cậu khóc lóc xin cô ấy…”
“Khương Nam Hiên!” Tách cafe trên bàn bị ném ra ngoài, nước cafe bắn tung tóe đầy đất.
Khương Nam Hiên nhanh nhẹn tránh, lùi về phía sau: “Quý tổng, tôi giỡn mà, đừng kích động.”
“Thay vì lo cho tôi, sao không tự lo cho mình đi.” Sau một hồi thất thố, Quý Thừa Xuyên kịp thời khôi phục bình tĩnh, “Bố cậu vừa gọi điện thoại cho tôi, khuyên cậu trở về kế thừa gia nghiệp kìa.”
Vẻ mặt Khương Nam Hiên không lộ hỉ nộ, cũng lộ vẻ bất đắc dĩ: “Cậu cũng biết, đánh chết tôi cũng không muốn đảm đương trọng trách to lớn như vậy.”
“Câu nói này cậu phải nói với bố nhà cậu, đừng để ông ta suốt ngày tới làm phiền tôi.”
“Không phải tôi chưa nói bao giờ, nhưng tính tình bố tôi cậu cũng biết mà.”
“Vì vậy, cậu định trì hoãn?”
“Có thể trì hoãn bao lâu thì trì hoãn.” Anh cười khổ.
“Đã vậy, cậu xéo đi.” Quý Thừa Xuyên xua tay.
“Tôi biến đây.” Khương Nam Hiên phục hồi bộ dạng tươi cười, xoay người, đưa lưng về phía Quý Thừa Xuyên, trong lúc đó nụ cười trên mặt anh biến mất, dưới tròng kính là đôi mắt lộ vẻ ưu sầu nhàn nhạt.
Đã qua nhiều năm như vậy, anh không biết cô gái tên Tử Hân có buông tay hay không, nhưng khoảnh khắc đó Quý Thừa Xuyên đã buông tay…