Chạy Tình

Chương 27

Tống Dao không hiểu lúc trưa tâm trạng Quý Thừa Xuyên còn tốt mà, chẳng hiểu sao đến giờ tan tầm gương mặt lại hầm hầm như thế, đang yên đang lành lại hất cafe văng đầy đất.

Cô biết chuyện này không đến phiên cô quản, trong văn phòng nhiệt độ đang hạ ở mức thấp nhất, cô vờ như không có chuyện gì xảy ra, lặng lẽ thu dọn tàn cuộc.

“Thư ký Tống.” Lúc sắp rời đi, Quý Thừa Xuyên từ nãy đến giờ nghiêm mặt bỗng gọi.

“Thưa Quý tổng, có việc gì ạ?”

“Đến đây.”

Tuy sắc mặt tổng giám đốc đại nhân không tốt, nhưng Tống Dao chỉ có thể vâng lời đi qua, trong lúc muốn hỏi ngài có yêu cầu gì, bỗng thấy Quý Thừa Xuyên đưa điện thoại di động đến trước mặt cô.

“Đây là?” Tống Dao không hiểu nhìn Quý Thừa Xuyên.

“Add đi.”

“Add gì ạ?”

“WeChat.”

“Hả?” Tống Dao giật mình, “Quý… Quý tổng, tôi không hiểu lắm ý của ngài…”

“Tôi kêu cô add nick WeChat tôi, tự mình add.” Anh nhìn máy trên tay, ra lệnh.

Tống Dao quýnh quáng, chỉ thấy qua người xếp hàng xin add nick WeChat của Khương Nam Hiên, chưa bao giờ thấy tổng giám đốc đại nhân như thế, add nick WeChat của người ta còn vênh mặt hất cằm sai khiến, thật chuyên quyền, độc đoán quá rồi.

Quên đi, ai bảo anh ta là đại boss cơ chứ? Tống Dao run rẩy cầm di dộng hào nhoáng của sếp, toàn bộ quá trình thao tác dưới cái nhìn soi mói của Quý Thừa Xuyên, cô add nick mình vào danh sách bạn bè của tổng giám đốc đại nhân.

“Quý tổng, xong… xong rồi…”

“Xong rồi thì ra ngoài đi.” Bỗng nhiên yêu cầu add nick WeChat, tổng giám đốc tựa hồ không muốn giải thích bất kỳ lời nào.

“Vâng.” Tống Dao ngoan ngoãn ra ngoài.

Sao mình cảm thấy có chỗ nào không ổn nhỉ? Lúc đi ra ngoài văn phòng Tống Dao thấp thỏm hồi lâu, rốt cuộc cô cũng nghĩ ra chuyện quan trọng.

Cô bỏ chạy, chạy nhanh về văn phòng mình, móc điện thoại ra, bấm biểu tượng WeChat, đồng ý lời mời kết bạn của Quý Thừa Xuyên, dùng tốc độ nhanh nhất đến trang cá nhân của Quý Thừa Xuyên, thiết lập chế độ “không cho phép anh ta xem thông tin của tôi”.

Sau khi làm một loạt thao tác trôi chảy đó, Tống Dao mới thở phào nhẹ nhõm: Rốt cuộc cũng không kì lạ nữa!

Cùng lúc đó, trong văn phòng tổng giám đốc, Quý Thừa Xuyên nghe WeChat báo tin mới, nhìn thấy Tống Dao đã đồng ý yêu cầu kết bạn của mình, anh liền cảm thấy vui vẻ.

Một loạt cập nhật, bỗng trên trang “Dao Phát Tài” những thông tin như “abum ảnh cá nhân” của cô đều trống rỗng.

Lại cập nhật, tất cả đều trống rỗng.

Bấm vào trong, vẫn trống rỗng như cũ.

Tống! Dao!

Quý Thừa Xuyên phát hiện mình bị hạn chế quyền hạn trong danh sách bạn bè, sắc mặt lúc này trắng như danh sách bạn bè của Tống Dao.

Sau khi dứt khoát hạn chế quyền hạn của Quý Thừa Xuyên, Tống Dao thở phào, bất giác cảm thấy mình có thể vui đùa với anh ta.

Trời tối, cô về nhà hầm cách thủy một nồi xương sườn, post tấm hình đồ ăn lên kênh bạn bè: Tự lo cơm no áo ấm của chính mình, sẵn tiện báo cho mọi người một tin tốt… hôm nay là thứ sáu!!!

Chưa đầy nửa tiếng, đã có nhiều người vào comment dưới status của cô.

Tiểu Long Nữ: Đồ ăn ở trên thật ngon (﹃)

Tứ Tỷ: Gả tớ! Gả tớ! Gả tớ!

Mẹ Phát Tài: Ăn ngon không?

Cha Phát Tài trả lời Mẹ Phát Tài: Con gái chúng ta làm nhất định là ngon rồi.

Mẹ Phát Tài trả lời Cha Phát Tài: Vậy món tôi nấu có ngon không?

Cha Phát Tài trả lời Mẹ Phát Tài: Ăn ngán rồi.

Mẹ Phát Tài trả lời Cha Phát Tài: Ông nói cái gì?

Cha Phát Tài trả lời Mẹ Phát Tài: Ây da!!! Tôi chưa nói cái gì hết.

Tống Dao kìm không được, comment một cái.

Dao Phát Tài: Cha mẹ, hai người đừng ồn ào!

Cô cách họ khá xa, nhưng vừa nghĩ rõ ràng cha mẹ ở chung dưới mái nhà, vậy mà còn đấu võ mồm ở trên mạng, Tống Dao không nhịn được bật cười. Trong lúc ấy, cô càng thấu hiểu, bất kể khoảng cách ấy có xa đến đâu, nhà vẫn là nơi cho bạn nương tựa mãi mãi.

Cảm thán xong, bỗng xuất hiện một cái comment.

Neil: Có phần của tôi không nè? ^_^

Tống Dao run tay, suýt chút nữa kéo Khương Nam Hiên vào danh sách đen rồi, chắc là do gần đây mình quá thận trọng, đành giả vờ không thấy, lặng lẽ tắt kênh bạn bè.

Sau khi trải qua việc ngày hôm nay, cô đã khôn ngoan hơn, tuyệt đối không thể cùng đi cùng với Khương Nam Hiên. Sau cùng, anh cũng là công, ai biết anh chỉ thích đàn ông hay vẫn là “ăn sạch” cả nam lẫn nữ. Dù sao cô cũng là người từng trải có kinh nghiệm phong phú, Tống Dao phải bóp chết những khả năng có thể xảy ra ngay từ trong trứng.

Trái lại, Quý tổng là nữ vương thụ an toàn hơn nhiều, Tống Dao thoải mái nghĩ.

Nếu Quý Thừa Xuyên biết được suy nghĩ của Tống Dao, có lẽ anh sẽ tức đến ói máu. Nhưng mà, khi anh phát hiện Tống Dao hạn chế quyền hạn của mình, tâm trạng của tổng giám đốc đại nhân cũng không khá hơn chút nào.

Anh không ngờ cô gái này to gan thế, ngay cả anh cũng dám ngang nhiên chặn, vừa nghĩ Khương Nam Hiên có lẽ không bị chặn như anh, tâm trạng càng tệ hơn, hận không thể lập tức đi tìm Tống Dao hỏi cho ra lẽ. Nhưng e ngại thân phận cao quý của mình, Quý Thừa Xuyên không làm như vậy, âm thầm nhớ kỹ mối thù này.

Tống Dao vô lo vô nghĩ, chưa bao giờ cô nghĩ mình sẽ đắc tội lớn với tổng giám đốc đại nhân. Ngược lại, cô trải qua ngày cuối tuần trong tâm trạng thoải mái. Tất cả đều nhờ ơn Quý tổng đã tha cho cô một lần, vừa nghĩ từ nay về sau, cuối tuần không cần phải tăng ca, đến công ty đưa bánh bao nữa, Tống Dao phấn khởi lăn lộn trên giường.

Cô bắt đầu lên kế hoạch vào ngày cuối tuần, đêm trước cô thức khuya xem tiểu thuyết, ngày mai có thể ngủ đến trưa, rời giường ăn một bữa lại tiếp tục xem tiểu thuyết, thật hạnh phúc!

Sự thật chứng minh, mọi thứ trong tưởng tượng đều tốt đẹp, nhưng thực tế luôn tàn khốc với bạn.

Sáng hôm sau, Tống Dao bị đánh thức bởi tiếng điện thoại reo, dì nhỏ ở dưới quê gọi lên, vừa tiếp điện thoại dì đã nói lớn: “Dao Dao, dì nhỏ có tin tốt muốn nói với con!”

Sau khi tốt nghiệp, tình trạng này đã xảy ra nhiều lần, Tống Dao dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, dì nhỏ bản lĩnh cao cường muốn giới thiệu đối tượng hẹn hò cho cô đây mà.

Quả nhiên, dì nhỏ nói không ngớt ở đầu dây bên kia: “Dì mới tìm được một chàng trai vô cùng tốt, có bằng cấp cao, tính tình thành thật, gia thế sạch sẽ, công việc ổn định, tướng tá không tồi, quan trọng nhất là cậu ta làm việc cùng thành phố với con, cực kỳ thuận tiện!”

Dì nhỏ nói xong một tràng, Tống Dao chỉ cảm thấy đau đầu: “Dì nhỏ à, thật ra con còn trẻ…”

“Con xem con thế mà còn trẻ à? Lúc dì nhỏ bằng tuổi con, con cái đã đến nhà trẻ. Con đừng chê dì nhỏ nhiều chuyện, dì nhỏ cũng vì muốn tốt cho con, chàng trai đó không tồi, dì đã cho số điện thoại của con cho cậu ta rồi, có lẽ cậu ta sẽ liên lạc với con nhanh thôi. Nếu người ta có mời con đi ăn cơm thì nhất định phải đi đó, bằng không dì nhỏ ở bên này không biết phải ăn nói với người ta ra sao… Vậy nhé, lát nữa dì còn phải đi quảng trường khiêu vũ đây!”

Cô chưa kịp phản bác, dì nhỏ đã vội cúp máy, để lại Tống Dao một mình với tiếng máy tít tít, cô muốn khóc rồi.

Cái gì mà xem mắt, xem mắt, lại xem mắt, cô ghét phải xem mắt!!!

Cứ thế, ngày cuối tuần tốt đẹp của cô đã tan nát bởi một cú điện thoại của dì nhỏ. Cùng lúc đó, chàng trai rất tốt trong miệng dì nhỏ đã nhanh chóng nhắn tin tới.

Mạch Sinh Nhân: Xin chào, tôi là người mà dì nhỏ giới thiệu.

Tống Dao: Xin chào, tôi là Tống Dao, xin hỏi phải xưng hô với anh thế nào.

Mạch Sinh Nhân: Cô có thể gọi tôi là khách quý nam thần bí Z.

Tống Dao: Hả?

Mạch Sinh Nhân: Cô có rảnh không, chúng ta uống trà chiều nhé, đến khi gặp mặt tôi sẽ nói cho cô biết… tên tôi.

Tống Dao: Được thôi, khi nào?

Mạch Sinh Nhân: Chiều ngày mai lúc 3 giờ, quán cafe trên tầng cao nhất quảng trường trung tâm được không?

Tống Dao: Được.

Mạch Sinh Nhân: Bây giờ, tôi sẽ đi đặt chỗ trước.

Tống Dao: Ừ.

Mạch Sinh Nhân: Hẹn gặp cô vào ngày mai nhé!

Đặt điện thoại xuống, trong lòng Chư Cát Tuấn rất lâu sau vẫn không thể bình tĩnh lại. Duyên phận quả là kỳ diệu, khi anh biết đối tượng hẹn hò của mình là Tống Dao, đang làm việc trong tập đoàn Thừa Thiên. Lúc đó, anh mới biết đối tượng hẹn hò chính là cô gái mà mình vô tình gặp gỡ rất nhiều lần.

Chư Cát Tuấn chắc chắn có hảo cảm với Tống Dao, còn chưa nói tới chuyện có thích cô hay không, nhưng cuộc hẹn lần này đối với anh là cơ hội ngàn năm có một. Anh nhất định phải ở trước mặt Tống Dao nói với cô: Anh - Chư Cát Tuấn, không phải họ Chu, mà là họ Chư Cát!
Bình Luận (0)
Comment