Chỉ Dỗ Dành Em - Tri Lưỡng Lưỡng

Chương 13

Cái gì mà anh cũng rất khó theo đuổi?

Liên quan gì đến cô, cô có theo đuổi anh đâu. Du Chi có ý gì chứ?

Trước đó anh nói, anh đổi ý rồi. Còn gọi cô là “vợ”. Nghĩ đến hai chữ đó, Ôn Lật Nghênh bất giác rùng mình, một lớp da gà nổi lên trên cánh tay.

Anh gọi cô là vợ. Ai là vợ của anh chứ!

“Du Chi, anh bị bệnh à.” Ôn Lật Nghênh không chút khách khí, chẳng màng đến thể diện danh môn thục nữ. “Tôi còn chưa đồng ý liên hôn, anh dựa vào đâu mà gọi tôi…” Cô cuối cùng vẫn thấy ngượng, không nói ra được hai chữ kia, hai má nóng bừng.

“Nói cái gì?” Du Chi tựa vào chiếc xe motor, thân hình thoải mái, trong vẻ tản mạn lại toát ra một chút bất cần. Anh ra vẻ muốn chơi trò lưu manh đến cùng: “Với lại, nói rồi cũng có thể đổi ý. Tôi không phải là quân tử, không ngại thanh danh xấu thêm một chút.”

“Anh…” Cô rõ ràng rất giỏi ăn nói, lúc làm nũng có thể nói đen thành trắng. Nhưng bây giờ, lời nói như bị chặn lại ở cổ họng. Giữa họ chỉ là thỏa thuận miệng, không có hợp đồng, không có giấy trắng mực đen.

Ôn Lật Nghênh chột dạ nuốt nước bọt. Tức thật, bây giờ Du Chi lật lọng, cô chẳng có gì để ràng buộc anh cả. Đây là Kinh Bình, là địa bàn của anh.

“Nhưng… chúng ta chỉ mới gặp nhau chưa đến mười lần!” Ôn Lật Nghênh cố gắng giữ vững khí thế. “Hoàn toàn không thân, không có nền tảng tình cảm.”

Nếu đã khiến đối phương thống khổ như vậy, tại sao còn phải tiếp tục dày vò nhau?

Du Chi gật đầu, suy nghĩ một lát: “Gặp mặt đúng là hơi ít thật.” Nhưng tình hình bây giờ đã khác. “Từ ngày mai, chúng ta bồi dưỡng tình cảm, thử chung sống. Một tuần ba lần, thế nào?”

“…” Ôn Lật Nghênh im lặng, cả người đỏ bừng lên. Người đàn ông này điên rồi sao? Sao lại có thể nói ra những lời hổ báo như vậy giữa ban ngày ban mặt?! Một lần cũng không được, ai thèm cùng anh một tuần ba lần chứ!!

Du Chi thấy cô im lặng hồi lâu, lại nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, cuối cùng cũng phân tích ra được sự bất thường. Hình như đại tiểu thư này suy nghĩ lệch hướng rồi.

Khóe miệng anh không nhịn được mà nhếch lên, Du Chi bất đắc dĩ giải thích: “Một tuần ba lần gặp mặt, ăn cơm, xem phim hoặc dạo phố, tùy cô.”

… Hóa ra là vậy. Ôn Lật Nghênh lúng túng. Đều tại ngày thường cùng đám bạn thân nói chuyện bậy bạ quá đà.

Du Chi rất xấu xa, rõ ràng đã biết, còn cố tình chọc vào: “Vậy, công chúa, đang nghĩ gì thế?”

“Không, không có gì.”

“Không nghĩ gì thì tốt.” Giọng người đàn ông rất thản nhiên, mang theo vài phần ý cười. “Sau khi kết hôn, có lẽ nhu cầu của tôi khá cao. Một tuần ba lần, sợ là không đủ.” Anh nói rất thẳng thắn, ánh mắt nhìn cô đầy ẩn ý. “Cô ba Ôn, chuẩn bị tâm lý trước đi nhé?”

Ôn Lật Nghênh hoàn toàn xù lông. Cô nhảy xuống khỏi xe, không chút do dự mà dùng gót giày cao gót nhọn hoắt dẫm lên chân anh, dùng hết sức bình sinh. Ai cho anh ta lá gan nói những lời thô thiển như vậy trước mặt cô!

Ban đầu Du Chi còn để mặc cho cô náo. Nhưng sau đó cô làm quá, mu bàn chân anh đau như bị dùi đâm. Anh toan vác cô lên, nhưng động tác lại dừng lại giữa không trung. Một cơn gió thổi qua, mang theo vài lọn tóc đen của cô, lướt qua cánh tay anh. Mùi hương hoa hồng.

Anh chợt hiểu ra, tại sao Trần Trú Ngôn lại gọi cô là “công chúa”. Động tác vác vai đối với cô mà nói, quá thô lỗ.

Yết hầu anh trượt xuống, cánh tay đổi hướng, bế ngang cô lên theo kiểu công chúa, đặt lại lên yên sau. Động tác rất nhẹ, rất thành kính.

Gió thổi tan mùi nước hoa trên người cô, thay vào đó là mùi hương của anh. Anh không xịt nước hoa, mùi hương trên người quyết định bởi việc anh lấy ngẫu nhiên chai nước giặt nào khi ném quần áo vào máy giặt. Chính thứ mùi hương tùy tiện, không có gì đặc sắc đó, lại bá đạo xâm chiếm lãnh địa của Ôn Lật Nghênh.

Lại khóc, lại bị Du Chi chở đi đua xe.

Khi về đến nhà anh, đầu óc Ôn Lật Nghênh vừa tê dại vừa trống rỗng. Tẩy trang rửa mặt xong, cô thay vội bộ váy ngủ rồi chui vào chăn, chưa kịp sợ hãi đã chìm vào giấc ngủ.

Người ta nói ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy. Nhưng cô không mơ thấy Trần Trú Ngôn. Giấc mơ của cô đã bị một bóng hình đàn ông mạnh mẽ khác chiếm trọn.

Cô như bị cuốn vào một vòng xoáy, muốn tỉnh lại mà không được. Người đàn ông trong mơ vẫn mang đôi mắt sâu thẳm, nhìn cô với nụ cười bất cần, phong lưu mà không hạ lưu. Anh bế ngang cô lên, rồi ném cô lên chiếc giường lớn. Đôi mắt cô ươn ướt, nhưng anh không hề để tâm. Bàn tay to lớn dễ dàng giữ chặt hai cổ tay mảnh khảnh của cô, đè lên trên đỉnh đầu. Hơi thở quen thuộc sắp sửa áp xuống.

Một cảm giác xa lạ và xấu hổ dâng lên từ trái tim, xộc thẳng lên não. Ôn Lật Nghênh siết chặt ngón tay, đột nhiên mở bừng mắt.

Cô đang mơ cái gì vậy trời?

Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Cô đưa tay sờ lên má mình, nóng ran. Nhất định là vì anh đã nói những lời kỳ quái đó!

Cổ họng vừa khô vừa rát, cô định xuống giường lấy nước uống. Hai chân trắng nõn vừa chạm xuống sàn, dải đèn cảm ứng quanh giường bỗng sáng lên, ánh sáng không quá chói nhưng đủ để soi rõ con đường và cả bậc thềm đã làm cô trẹo chân.

… Là Du Chi lắp sao?

Ôn Lật Nghênh đột nhiên không muốn đi lấy nước nữa. Cô rụt người về chăn, lẳng lặng nhìn dải đèn dần tắt đi. Cô lại nghĩ đến anh. Du Chi thật sự khác biệt, nguy hiểm một cách tr*n tr**, là sự hoang dã khó thuần thực sự. Nhưng không thể không thừa nhận, trên người anh có một sức hút mê người.

Cô… và anh sao? Cô đã thấy thân hình cường tráng của anh, một sức mạnh bùng nổ đến cực hạn. Ôn Lật Nghênh cảm thấy có thể cô sẽ bị anh hành hạ trên giường đến sống không bằng chết.

Đầu óc cô rối bời, cơ thể cũng trở nên xa lạ. Cô cắn môi, gọi điện cho Ôn Triệu Lân.

Đã ba giờ sáng. Nhưng ba mẹ cô cưng chiều cô đến mức, bị đánh thức vào giờ này cũng không hề tức giận, chỉ lo lắng cho cô công chúa bảo bối của họ.

“Ba, con xin lỗi…” Giọng cô khàn đi. “Con không nên vì Trần Trú Ngôn mà cãi nhau với ba.”

“…Hôn sự này, có nhất thiết phải xảy ra không ạ?” Sau một hồi im lặng, cô hỏi. “Có nhất thiết phải là Du Chi không ạ?”

Đây mới là câu hỏi thực sự của cô.

“A Quân.” Giọng Kiều Khả Tâm dịu dàng vang lên. “Trong số những chàng trai cùng thế hệ, Du Chi là người tốt nhất, phù hợp nhất với con.”

“Về địa vị và tiền tài, có thể cậu ấy không sánh bằng những người thừa kế khác, nhưng cái hơn người của cậu ấy, chính là nhân phẩm. Hơn nữa, nhà họ Du đã thể hiện thành ý rất lớn. Sau khi kết hôn, toàn bộ 10% cổ phần của Du Chi ở tập đoàn Vân Hoàn sẽ được chuyển sang tên con. Cùng với số cổ phần của con ở Thụy Lâm, đó sẽ là nền tảng vững chắc nhất, đảm bảo con cả đời này có thể sống mà không cần nhìn sắc mặt của bất kỳ ai.”

Ba mẹ cô chỉ hy vọng cô có thể mãi mãi sống một cuộc đời tự do, rực rỡ theo ý mình. Ba mẹ có thể đảm bảo sự tôn trọng từ nhà họ Du, đảm bảo nhân phẩm của Du Chi, và đảm bảo cho cô sự tự tin. Nhưng hạnh phúc trong hôn nhân, ba mẹ lại không thể nào hứa trước được.

“A Quân à, sự hoàn mỹ vốn dĩ không tồn tại. Con phải nghĩ cho kỹ, rốt cuộc điều con thật sự muốn là gì.”

Cô muốn gì?

Ôn Lật Nghênh trằn trọc suốt đêm mà vẫn không tìm thấy câu trả lời. Cô không tin Du Chi, nhưng cô tin vào tình yêu và sự lựa chọn của ba mẹ mình.

Khi tia nắng đầu tiên của ngày mới len qua khung cửa sổ, hàng mi cong vút của cô khẽ run lên rồi từ từ khép lại. Trong khoảnh khắc ấy, cô đã có quyết định của riêng mình.

Du Chi tỉnh dậy, nín thở lắng nghe động tĩnh bên cạnh. Rất yên tĩnh.

Rời giường rửa mặt xong, anh khát nước đi vào bếp, và sững sờ.

Ôn Lật Nghênh đang ngồi quay lưng về phía anh bên bàn ăn. Tấm lưng trần trắng nõn, gợi cảm, chiếc váy màu xám đậm chỉ vừa đủ che qua đùi. Du Chi bất giác nghĩ, nếu tủ quần áo của cô toàn là váy kiểu này, anh sẽ rất phiền phức, không tiện.

Nghe thấy tiếng động, cô không quay đầu lại, trực tiếp lên tiếng: “Anh qua đây. Tôi có chuyện muốn nói.”

Giọng cô hiếm khi không mang theo vẻ tinh quái. Du Chi khẽ nhíu mày, đi tới ngồi xuống, chuẩn bị sẵn sàng đối phó.

Bốn mắt nhìn nhau. Mới một đêm không gặp, xa lạ mà cũng không xa lạ.

Chỉ qua một đêm, tâm tính của Ôn Lật Nghênh đã thay đổi rất nhiều.

“Cứ theo lời anh, một tuần ba lần.” Ôn Lật Nghênh ho nhẹ, bổ sung: “Hẹn hò.”

Ngón tay thon dài của cô đặt lên một tờ giấy trên bàn, đẩy về phía Du Chi. Để tránh anh lại đổi ý, cô đã cẩn thận soạn sẵn một bản thỏa thuận.

“Nhưng tôi có một điều kiện.” Giọng cô rất bình tĩnh. “Mời anh Du xem qua.”

Du Chi nhận lấy, bắt đầu xem. Sáng sớm tinh mơ, cô lại giở trò gì đây.

“Không được tôi cho phép, không được có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào.” Ôn Lật Nghênh vừa đọc thuộc lòng nội dung, vừa giải thích. “Ôm eo, nắm tay, bế kiểu công chúa, đặc biệt là vác trên vai. Tất cả đều không được, tuyệt, đối, không, được, phép.”

“Anh nói sai anh phải dỗ tôi, anh làm sai anh phải dỗ tôi, chọc tôi tức giận anh càng phải dỗ tôi. Trước mặt người khác anh phải chăm sóc tôi, yêu thương tôi, tôi nói gì chính là cái đó, không được cãi lại. Phải chung thủy với tôi, không được lăng nhăng…”

Ban đầu Du Chi còn nhìn vào trang giấy, sau đó ánh mắt anh bất giác chuyển sang người cô. Ôn Lật Nghênh nói rất nhiều, toàn là những điều khoản bất bình đẳng. Phiền phức đến mức Du Chi có chút đau đầu, nhưng giọng cô lại rất êm tai.

Anh nhìn gương mặt cô, rồi đến sống mũi cao thẳng. Rồi sau đó… ánh mắt anh dừng lại trên môi cô. Môi rất đẹp. Đỏ mọng, ướt át, trông rất ngọt.

Anh bỗng nhiên có chút… muốn chạm vào nó.

Bình Luận (0)
Comment