Cơn giận của Ôn Lật Nghênh kéo dài đến tận nhà hàng. Khi xuống xe, cô cố tình không đợi Du Chi mở cửa, tự mình bước ra rồi đóng sầm cửa lại, cô xem anh như không khí.
Sao lại có một người đàn ông không hiểu phong tình đến thế! Chọc cô tức giận, đến cả cách dỗ dành cũng phải hỏi cô!
Lúc này Ôn Lật Nghênh vô cùng hối hận vì đã đồng ý cuộc hôn nhân này. Trước khi cưới đã như vậy, sau khi cưới chắc chắn sẽ càng nhàm chán, qua loa, không một chút thú vị.
Cơn giận của cô đến thật vô cớ, Du Chi không tài nào hiểu nổi. Nhưng anh đúng là không biết cách dỗ con gái. Khả năng nhìn thấu tâm can người khác của anh, đến trên người cô lại hoàn toàn mất tác dụng. Cô có thể thay đổi tám trăm kiểu biểu cảm trong một giây, xuân hạ thu đông, mưa nắng tuyết sương đang chứa đựng trong đôi mắt ấy.
Công việc đã đủ khiến Du Chi phiền lòng, khó khăn lắm mới có được một buổi trưa rảnh rỗi, lại phải ngồi đây đoán tâm tư của vị đại tiểu thư này. Đoán đúng thì không có thưởng, đoán sai chính là vực sâu vạn trượng. Toàn là những điều khoản bá vương.
Du Chi nhớ lại cuộc đàm phán sáng hôm đó, tất cả đều là những quy tắc mà anh phải tuân theo. Cô cũng đã cho anh quyền lợi, để anh viết những yêu cầu của mình vào thỏa thuận. Nhưng anh nghiêm túc nghĩ lại, hình như chẳng có gì cả.
Từ đầu đến cuối, anh chỉ xem mối quan hệ này như một cuộc giao dịch, hoặc là một sự báo đáp. Nhà họ Du chấp thuận cho anh tiếp tục công việc cảnh sát đặc nhiệm, đổi lại, anh phải liên hôn với nhà họ Ôn, và cố gắng duy trì cuộc hôn nhân này.
Thức ăn lần lượt được dọn lên. Qua ba lần hẹn, hai người đã có một sự ăn ý ngầm. Ôn Lật Nghênh chọn nhà hàng, Du Chi phụ trách đặt chỗ, đặt món. Salad dấm đen Ý, cá hồi áp chảo hương thảo, mì Ý sốt rượu vang trắng, pudding caramel cherry… tất cả theo khẩu vị của cô.
Không khí lãng mạn cùng với món ăn ngon, tâm trạng tồi tệ của Ôn Lật Nghênh đã vơi đi phần nào. Cô dùng nĩa xiên một miếng cá hồi, vị tươi ngon tan trong miệng.
“Xem như anh cũng biết chọn món.” Ôn Lật Nghênh hài lòng gật đầu. “Miễn cưỡng tha thứ cho anh.”
Du Chi thờ ơ nhìn cô. Cô cười rộ lên rất đẹp, một vẻ đẹp không từ ngữ nào có thể diễn tả chính xác. Anh thoáng ngẩn ngơ, rồi vội dời mắt đi.
“Hôm nay… tôi thấy anh và các đồng nghiệp cùng nhau đi ra.” Ôn Lật Nghênh vừa cuộn mì vừa lên tiếng.
“Ừm?” Du Chi khẽ nhướng mày. Anh cần tích lũy thêm “kinh nghiệm” về những lý do khiến cô không vui.
“Tại sao anh không giới thiệu tôi với họ?” Ôn Lật Nghênh nhón mũi chân, ở dưới gầm bàn, đá nhẹ vào mắt cá chân anh. “Du Chi, anh cảm thấy tôi không đủ tư cách để ra mắt sao…” Giọng cô đầy uất ức, hàng mi khẽ run.
“Không có.” Du Chi phủ nhận rất nhanh, vô cùng kiên quyết. “Xin lỗi.” Anh thật sự không nghĩ đến việc này, nên lời xin lỗi rất chân thành, giọng nói không còn vẻ bất cần, mà trở nên dịu dàng xa lạ.
Ôn Lật Nghênh có chút không tự nhiên, cố tình mạnh miệng: “Anh có cốt khí không vậy! Sao tôi nói gì, anh liền nhận cái đó, thật nhàm chán…”
Du Chi nhíu mày càng sâu, không biết anh như vậy có được coi là dỗ dành thành công chưa. Hình như là chưa.
Anh cảm thấy mình bị cô nắm trong lòng bàn tay, tùy ý đùa giỡn. Anh khó chịu: “Vậy em muốn thế nào?”
Anh mỉa mai cong môi: “Ôn Lật Nghênh, gây sự vô cớ rất thú vị sao? Em có biết em rất nhàm chán không.”
Bao nhiêu lời lẽ sắc bén như vậy, sao lúc đối mặt với tên khốn Trần Trú Ngôn kia lại không nói được một câu, chỉ biết rơi nước mắt. Rốt cuộc là vì anh không có trọng lượng trong lòng cô, nên mới có thể bị chà đạp như vậy sao.
Du Chi chỉ cảm thấy càng ngày càng bực bội, vừa ngước mắt lên, hốc mắt người phụ nữ không biết đã ngấn lệ từ khi nào.
Lại giở trò này. Cô biết tỏng anh không chịu được cảnh phụ nữ rơi lệ, nên cố tình kích động, đùa bỡn anh.
“Tôi ra ngoài hút điếu thuốc.” Thấy nước mắt cô sắp trào ra, Du Chi đứng dậy, cố tình không nhìn cô, anh sải bước rời đi.
Ôn Lật Nghênh bị bỏ lại một mình. Lần đầu tiên trong đời, chưa từng có ai dám đối xử với cô như vậy. Nước mắt uất ức chảy dài trên má.
Điện thoại rung lên dồn dập. Là Mạch Gia Hân.
“Cưng à.” Giọng Mạch Gia Hân rất kích động. “Không phải cậu đang chán ở Kinh Bình sao, tớ tìm cho cậu một cuộc vui rồi này.”
Ôn Lật Nghênh như người vừa tỉnh mộng, “Hả?”
“Nghê Nguyệt Diêu, nhớ không?”
Ôn Lật Nghênh khẽ “ừm” một tiếng. Nhị tiểu thư nhà họ Nghê, cũng là bạn thân của Hứa Phỉ. Quan hệ của cô và Nghê Nguyệt Diêu có thể nói là như nước với lửa.
“Cô ta được gả đến Kinh Bình, hình như vừa mới đính hôn với trai trưởng nhà họ Tống.” Mạch Gia Hân tiếp tục. “Cô ta tổ chức tiệc sinh nhật, cậu mà chán thì đến đó chơi đi.”
Ở Kinh Bình đấu đá, cũng giống như ở Hong Kong đấu đá, chẳng qua chỉ là tìm một thú vui mà thôi. Mạch Gia Hân quá hiểu Ôn Lật Nghênh.
Cô không chút do dự mà gật đầu: “Gửi cho tớ thời gian và địa điểm! Gửi hết cho tớ.”
Du Chi hút xong điếu thuốc, đợi mùi khói tan bớt mới quay lại phòng riêng. Đã không còn bóng dáng Ôn Lật Nghênh.
Người phục vụ được cô boa tiền, thấy Du Chi lập tức cúi đầu: “Cô Ôn nói cô ấy còn có cuộc vui khác, đã đi trước rồi ạ.”
Du Chi nhếch môi, khóe miệng anh chua xót. Anh còn đang nghiêm túc suy nghĩ, thậm chí còn bảo chú Dịch mang quà đến để dỗ cô. Cô thì hay rồi, đã chạy đi vui vẻ ở nơi khác.
Lòng bàn tay Du Chi siết chặt một chiếc hộp nhỏ, bên trong là một chiếc nhẫn ruby huyết bồ câu. Là quà gặp mặt mà Dương Như Tĩnh đã chuẩn bị, bảo anh đưa cho Ôn Lật Nghênh.
Nhưng lúc đó… dù anh có tặng, thì đã sao chứ. Cô ba Ôn Lật Nghênh đâu phải là người có thể bị một chiếc nhẫn trói buộc.
Du Chi đột nhiên ý thức được một vấn đề rất nguy hiểm. Anh đang quá để tâm đến Ôn Lật Nghênh. Anh đang lún sâu vào một cách vô thức, đến khi nhận ra thì đã không thể rút chân ra được nữa.
Hình như anh đã sa vào rồi.
Du Cận Đường bị Dương Như Tĩnh sắp xếp đi tham dự một buổi tiệc. Nói là tiệc sinh nhật của vị hôn thê Tống Huy Thời. Cô ấy mặc một chiếc váy công chúa màu tím nhạt, co ro trong góc, buồn chán trò chuyện với người bạn khá thân, Khổng Hựu Nhiên.
“Nghe nói không, hôm nay cô bà nhà họ Ôn cũng đến đấy.”
“Cô ba Ôn ở Cảng Đảo á?” Phía sau có hai người đang nói chuyện, Du Cận Đường bắt được trọng điểm, chen vào.
Đám đông bỗng xôn xao, ánh mắt đồng loạt hướng về phía cửa lớn.
Ôn Lật Nghênh mặc một chiếc váy sequin đỏ rực, thiết kế xẻ tà cao, đôi chân dài trắng nõn ẩn hiện như một con rắn bạc. Vai và cổ không đeo bất kỳ trang sức nào, chỉ đơn thuần phô diễn đường cong duyên dáng của một con thiên nga. Sự chú ý của mọi người đang đổ dồn vào gương mặt diễm lệ và chiếc vương miện ruby trên đầu cô.
Cô dừng lại trước mặt Nghê Nguyệt Diêu, khẽ nhướng cằm. Ôn Lật Nghênh cao hơn, đương nhiên có thế nhìn xuống cô ta hơn.
Nghê Nguyệt Diêu là nhân vật chính của hôm nay, mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh băng lộng lẫy. Nhưng đứng trước Ôn Lật Nghênh, khí thế vẫn thấp hơn một bậc.
“Cố ý à?” Hai người đã đấu đá nhau quá nhiều lần, Nghê Nguyệt Diêu đi thẳng vào vấn đề. Người phụ nữ này, cố tình trang điểm như vậy, cố tình đến muộn, rõ ràng là muốn cướp hết sự chú ý của cô ta. “Đến cướp sân khấu của tôi sao?”
“Cô nghĩ nhiều rồi.” Giọng Ôn Lật Nghênh nhẹ bẫng. “Tôi chỉ đến tìm chút niềm vui thôi.”
“Ồ.” Nghê Nguyệt Diêu làm bộ vô tình giơ tay lên, viên kim cương to như trứng bồ câu trên tay lấp lánh dưới ánh đèn. “Vị hôn phu của cô không có thời gian ở bên à, chắc cô ba Ôn cô đơn lắm nên mới phải đến chỗ của kẻ thù để tìm niềm vui?”
Nghê Nguyệt Diêu và Hứa Phỉ là bạn thân mười năm, cô ta đương nhiên cũng hận Ôn gia đến tận xương tủy, đặc biệt là Ôn Lật Nghênh.
“Liên quan gì đến cô à?” Ôn Lật Nghênh không bao giờ chịu thua.
“Bị tôi nói trúng rồi chứ gì.” Nghê Nguyệt Diêu tiến lên một bước, thì thầm vào tai cô. “Nghe nói nhà họ Ôn các người leo được lên cành cao nhà họ Du, nên mới vội vàng bán cô đến Kinh Bình. Sao thế, sợ nhà họ Du đổi ý, không cho nhà họ Ôn vào cửa à?”
Ôn Lật Nghênh định mở miệng, nhưng lời nói lại nghẹn ở cổ họng. Những gì Nghê Nguyệt Diêu nói, \đã từng là những suy nghĩ trong lòng cô.
“Sao lại chỉ trích tôi như vậy.” Ôn Lật Nghênh mất một lúc mới tìm lại được giọng nói của mình. “Nhị tiểu thư nhà họ Nghê đây, không phải cũng có tình cảnh tương tự sao? Nghe nói để gả được cho cậu Tống, cô đã cùng em gái kế tranh giành đến sứt đầu mẻ trán, đúng là ‘tình thương mến thương’ ghê.”
“Không phải đâu cưng à.” Nghê Nguyệt Diêu cười cười phủ nhận, giơ bàn tay đeo nhẫn lên khoe khoang. “Cưng ơi, trên đời này có một thứ, gọi là… tình yêu. Vị hôn phu của tôi tặng đó, toàn thế giới chỉ có một chiếc thôi. Đẹp không?” Cô ta cúi xuống, hơi thở kiêu ngạo phả vào tai Ôn Lật Nghênh. “Vinh hoa phú quý là của nhà họ Du, không phải của cậu hai nhà họ Du. Anh ta chẳng cho cô được cái gì đâu, đừng có ngây thơ.”
Một mình Ôn Lật Nghênh ngồi ở quầy bar trên tầng hai của bữa tiệc, một ly tiếp một ly. Cuộc đối đầu với Nghê Nguyệt Diêu cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Cô lại nghĩ đến anh. Nếu không phải vì anh, sao cô lại phải chịu lép vế trước mặt Nghê Nguyệt Diêu chứ. Cô cảm thấy cái thỏa thuận “một tuần ba lần” của mình với anh thật ấu trĩ và đáng yêu.
Du Chi chưa từng tặng cô bất cứ thứ gì. Nhớ lại căn nhà nhỏ của anh, cô bất giác rùng mình. Cũng phải, sao anh có thể mua nổi những thứ đó.
Xa xa có tiếng bước chân, rồi dừng lại bên cạnh cô. Một bóng đen che khuất ánh đèn rực rỡ. Ôn Lật Nghênh từ từ quay đầu, từ từ nhìn rõ người đến, từ từ đối diện với đôi mắt đen láy của Du Chi.
Mũi cô cay xè, rồi một giọt nước mắt không báo trước rơi xuống.
Du Chi vừa kết thúc nhiệm vụ, trên đường về thì nhận được điện thoại của Du Cận Đường. Cô ấy thần bí đưa cho anh một địa chỉ, bắt anh phải đến ngay. Thấy anh không có ý định đi, cô ấy mới miễn cưỡng nói thêm, chị dâu đang ở đó.
Anh tìm đến, và thấy người phụ nữ đang say khướt bên quầy bar.
Nhưng cho đến khi đứng trước mặt cô, Du Chi cũng không nghĩ ra anh có thể nói gì với Ôn Lật Nghênh.
Thế rồi, nước mắt của người phụ nữ, “lách tách” một tiếng, rơi xuống mặt quầy bar.
Anh nhìn, lòng anh có chút ngứa ngáy.
Cồn và những cảm xúc phức tạp đang khuấy đảo trong lòng Ôn Lật Nghênh.
“Về nhà.” Giọng người đàn ông lạnh lùng vô tình.
“Ai thèm về nhà với anh!” Cô hét lên.
Du Chi giơ tay, ôm lấy vòng eo thon thả của cô, giúp cô đứng vững. Anh thì thầm: Cô lại vì Trần Trú Ngôn mà khóc sao?
Suy nghĩ của anh bị cô ngắt lời. Ôn Lật Nghênh tóm lấy cổ áo anh. “Du Chi, tôi không thích anh.”
“Cái gì?” Anh nhíu mày.
Trả lời anh là một cơn đau nhói trên vai. Ôn Lật Nghênh tóm lấy anh, cô nặng nề cắn xuống, đến mức gần như rách da chảy máu.
Du Chi kêu lên một tiếng đau đớn.
Cô chưa hả giận, lại chuyển sang cắn vào phần cổ tiếp giáp với vai anh, cho đến khi đầu lưỡi cảm nhận được vị tanh của máu mới chịu buông ra.
Du Chi nâng cằm cô lên, dưới ánh đèn, anh nhìn rõ gương mặt đẫm nước mắt của cô, một vẻ đẹp tan vỡ. Anh giơ tay, định lau đi giọt nước mắt đấy. Nhưng giây tiếp theo, anh lại bị cô tóm lấy, cắn vào hổ khẩu.
Nước mắt cô từng giọt từng giọt rơi xuống tay anh. Vừa lạnh, vừa nóng, vừa đau, lại vừa ngứa.
Du Chi cảm thấy bản thân mình sắp phát điên vì phải nhẫn nhịn.
Anh cúi đầu nhìn cô, vừa vặn đối diện với ánh mắt thỏa mãn của cô sau khi gây tội.
“Du Chi, anh có biết không, anh thật sự rất mất mặt?”