Chỉ Dỗ Dành Em - Tri Lưỡng Lưỡng

Chương 17

Ôn Lật Nghênh luôn cảm giác có một ánh mắt lạnh lẽo đang dán chặt vào sau lưng mình, nhưng mỗi khi quay đầu lại, phía sau lại không một bóng người.

Trong cảm giác kỳ quái đó, ly Manhattan trên tay cũng trở nên nhạt nhẽo. Rõ ràng tay nghề của bartender ở đây rất cừ, rượu Rye cay nồng quyện với vị ngọt của Absinthe một cách hoàn hảo, nhưng cô lại chẳng còn chút hứng thú.

Ôn Lật Nghênh từ trước đến nay không bao giờ để bản thân phải chịu uất ức. Cô giơ tay, thu hút sự chú ý của cả bàn: “Các chị em, tớ mệt rồi, về trước đây.” Cô tinh nghịch gửi một nụ hôn gió, rồi xoay người xách túi rời đi.

Đi chưa được mấy bước, phía sau đã có tiếng gọi của Khổng Hựu Nhiên. Cô ấy nhiệt tình khoác lấy tay cô, thân mật như thể bạn bè mười năm. “Tớ cũng về đây, đi cùng nhau.”

“Về rồi á?” Ôn Lật Nghênh không thể tin được. “Còn chưa đến nửa đêm mà!”

“Thế cậu chẳng phải cũng muốn về trước còn gì.” Khổng Hựu Nhiên cười, không có ác ý.

“Tớ, tớ…” Ôn Lật Nghênh không nói nên lời. Cô chỉ biết đầu óc mình đang rối bời, muốn uống rượu, muốn vui vẻ để quên đi mọi thứ, để trở lại làm một cô ba Ôn gia tự do tự tại. Nhưng sự thật là, dù đã chuốc cho mình hơi ngà say đi chăng nữa, trong đầu cô vẫn lộn xộn, vẫn nghĩ lung tung… nghĩ đến tên đàn ông hư hỏng kia.

Anh thật là phiền phức.

Cuối cùng, cô chỉ có thể nói: “Vậy đi thôi.”

Quán bar nằm trong một con hẻm sâu và tối đen như mực. Con đường lát đá gập ghềnh, xe không vào được, chỉ có thể đậu ở ngoài. Ôn Lật Nghênh sợ hãi, bất giác siết chặt tay Khổng Hựu Nhiên.

Đang sợ cái gì thì cái đó tới. Đi được vài bước, trước mặt họ bỗng xuất hiện mấy gã đàn ông cao lớn. Một tên trong đó bước lên, chặn đường hai người.

“Cứu mạng!” Ôn Lật Nghênh không chút do dự mà hét lớn.

“Cứ la đi, la rách cổ họng cũng không ai đến cứu đâu.” Tên cầm đầu có đôi mắt một mí, nhìn người đầy vẻ bạc bẽo.

Tên đàn ông tóc húi cua bên cạnh cười khả ố: “Để dành chút sức, lát nữa hãy la.” Hắn nhìn Ôn Lật Nghênh từ trên xuống dưới. “Eo nhỏ eo thon, dáng người cũng ngon đấy chứ. Anh em mình cùng vui vẻ.”

Ôn Lật Nghênh tức đến mặt mày tái mét. Cô lay Khổng Hựu Nhiên: “Hựu Nhiên, cậu quen bọn họ à?”

Khổng Hựu Nhiên lờ mờ mở mắt, nhận ra người đến, giọng điệu say khướt: “Hàn Thiên Hành, chúng ta đã kết thúc rồi, anh cút xa tôi ra!”

“Hàn Thiên Hành, phải không?” Ôn Lật Nghênh cố gắng trấn tĩnh, dù hai chân cô đã run lẩy bẩy. “Anh cũng thấy rồi đó, Hựu Nhiên say như thế này, tôi không thể để anh đưa cậu ấy đi được.”

“Mềm không được, thì phải dùng biện pháp mạnh.” Hàn Thiên Hành hoàn toàn không nghe lọt tai.

Tình hình trở nên hỗn loạn, đám người đó xông lên, kẻ giữ vai, kẻ tóm cổ tay cô. Ôn Lật Nghênh sợ hãi, cô buồn nôn trước ánh mắt của chúng, nhưng vẫn gắt gao giữ chặt Khổng Hựu Nhiên. “Có tớ ở đây, anh đừng hòng mang cậu ấy đi!”

“Các anh có biết tôi là ai không! Dám đụng vào tôi, ngày mai tôi cho các anh chết không toàn thây!”

“Vậy để tôi thử xem?” Tên tóc húi cua không hề sợ hãi, ngược lại còn bị k*ch th*ch, giơ tay định chạm vào người cô.

Đúng lúc đó, con hẻm bỗng sáng rực.

Tiếng còi cảnh sát vang lên chói tai, xé tan màn đêm. Một bóng hình quen thuộc ngược sáng bước tới. Vai rộng eo thon, bộ đồng phục đặc nhiệm càng làm tôn lên khí chất hoang dã bất cần của anh. Anh đứng đó, bước về phía cô, chính là hiện thân của sự an toàn.

Ôn Lật Nghênh không biết những kẻ đó có bị bắt không, không biết Khổng gia đã đến đón Hựu Nhiên thế nào, cũng không biết bản thân cô đã ra khỏi con hẻm đó ra sao.

Khi ý thức dần quay trở lại, cô đã ở trong xe của chú Dịch, bên cạnh cô là Du Chi, môi anh mím chặt, không nói một lời, nhưng lửa giận thì hiện rõ.

“Có thể… đừng nói cho gia đình tôi không?” Ôn Lật Nghênh có chút sợ hãi, len lén nhìn anh vài lần, rồi lấy hết can đảm cầu xin.

“Ôn Lật Nghênh.” Du Chi quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm đầy áp lực. “Em không biết sợ à?”

Mấy cô gái trẻ uống rượu ở quán bar, dùng miệng chuyền hoa hồng với vũ công nam, dùng gót giày dẫm lên vai kẻ theo đuổi… Gân xanh trên thái dương Du Chi giật lên, ngọn lửa trong lồng ngực anh sắp không thể kìm nén được nữa. Anh vắt óc suy nghĩ xem phải dỗ cô thế nào, cô thì hay rồi, có cả ngàn cách để tự mình đi tìm niềm vui.

“Tôi…” Cảm xúc của Ôn Lật Nghênh đã dồn nén, nghe Du Chi nói vậy, nước mắt lập tức không kiểm soát được mà tuôn rơi.

Chú Dịch rất có mắt nhìn, lập tức kéo tấm ngăn trong xe lên, biến hàng ghế sau thành một không gian riêng tư, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.

Du Chi nhếch môi đầy bất đắc dĩ. Sao nước mắt của phụ nữ lại có nhiều loại như vậy. Lần này, cô không nức nở, chỉ im lặng rơi lệ, thấm ướt vạt áo.

Cô đang sợ hãi.

Du Chi bực bội kéo cổ áo. Anh nhẹ nhàng cong khóe môi, không biết cô đang uất ức cái gì.

“Ôn Lật Nghênh. Có phải em chỉ biết khóc trước mặt tôi thôi không?” Vui vẻ tiêu sái thì dành cho người khác, còn trước mặt anh thì chỉ có bộ dạng khóc lóc sướt mướt này.

Hai phút sau, anh lại một lần nữa dừng ở trên người cô, thờ ơ giơ tay, đưa một tờ khăn giấy qua. “Này, lau nước mắt đi… Đừng khóc nữa.” Anh cố gắng làm cho giọng mình mềm mại hơn. Ai bảo anh đã đồng ý, phải dỗ cô cơ chứ.

Xe đột ngột đổi hướng, Ôn Lật Nghênh với tay lấy khăn giấy, mất thăng bằng, ngã vào lòng anh.

Du Chi dùng một tay chống đỡ, không để mình dán sát vào người cô, nhưng yết hầu anh lại có chút khẩn trương.

Một lúc lâu sau, không thấy Ôn Lật Nghênh ngồi dậy. Chỉ có tiếng khóc nức nở văng vẳng bên tai. Du Chi sững sờ, theo bản năng giơ tay, vỗ nhẹ lên vai cô thì anh mới muộn màng nhận ra cô đang mặc một chiếc váy hở lưng hoàn toàn, lòng bàn tay anh đang đặt trên cặp xương cánh bướm xinh đẹp, linh động của cô đến mức nóng ran.

Anh không dám chạm nữa, cũng không dám nhìn nữa.

Vì thế, anh ngước mắt, nhìn cảnh phố xá lướt nhanh ngoài cửa sổ.

Không thể giải thích được, nhưng anh đã làm vậy, cho cô mượn bờ vai của mình, mặc cho nước mắt của Ôn Lật Nghênh thấm ướt áo sơ mi đồng phục của anh.

Du Chi nuốt khan, thậm chí còn đưa ngón tay luồn vào mái tóc mềm mại của cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa dịu. Mấy năm trước, đội đặc nhiệm của anh có nhận nuôi một con mèo hoang, Lạc Hạo Vũ đã dạy anh, cứ xoa dỗ như vậy, rất hiệu quả.

“Ôn Lật Nghênh.” Giọng anh hoàn toàn dịu dàng.

Anh chịu không nổi bộ dạng này của cô, ngày thường kiêu kỳ ương bướng là vậy, giờ lại mềm oặt nằm trong lòng anh, ngoan ngoãn lạ thường. So với con mèo hoang kia, còn ngoan hơn nhiều.

Anh nhắm mắt, hít hà mùi hương trên tóc cô, thoang thoảng và nhẹ nhàng, còn lẫn với hơi men rượu nồng nàn.

“Em có bao giờ nghĩ, nếu không phải tôi tình cờ làm nhiệm vụ ở gần đó, thì sẽ xảy ra chuyện gì không, em sẽ làm thế nào đây?”

…Nếu không có anh, đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì?

Ôn Lật Nghênh im lặng, cho đến khi Du Chi đưa cô đến cửa phòng ngủ phụ.

“Có thể buông tay ra được không?”

Lúc này Ôn Lật Nghênh mới ý thức được cô vẫn luôn níu chặt tay áo anh, cô vội buông ra.

Tất cả đèn trong phòng đều được Du Chi bật sáng, nhưng không hiểu sao, cô vẫn rất sợ. Cô ngước cằm, đối diện với đôi mắt anh.

Bất kỳ cô gái nào cũng không thể chống lại sức hút của người đàn ông mặc đồng phục, cô cũng không ngoại lệ. Ôn Lật Nghênh đã quên đi nỗi sợ hãi kia, ngây ngốc nhìn anh. Thân hình được rèn luyện qua nhiều năm, không phải là kiểu cơ bắp màu mè ở phòng tập, đó là sức mạnh thực sự, như một con thú hoang.

Ôn Triệu Lân không lừa cô. Người đàn ông trước mắt, thật sự có thể cho người ta cảm giác an toàn. Ít nhất là vừa rồi, ít nhất là giờ phút này, cô chỉ muốn dựa dẫm vào anh.

Vẫn chưa ôm đủ. Thân thể anh vừa mềm lại vừa cứng, dựa vào rất thoải mái.

“Có thể ôm một lát không?” Ôn Lật Nghênh lên tiếng, đôi mắt long lanh nhìn anh. Rõ ràng là một câu hỏi, nhưng nghe lại giống như một mệnh lệnh.

Không đợi Du Chi phản ứng, cô đã tiến lên nửa bước, dang tay ôm lấy anh, gương mặt cọ qua lồng ngực anh, vừa vặn gối lên số hiệu trên ve áo anh.

040501.

Ôn Lật Nghênh không phải người nhạy cảm với con số, nhưng chỉ liếc mắt một cái, cô đã ghi nhớ.

Cô muốn, và cô có được. Dễ như trở bàn tay.

Nỗi sợ hãi sau vụ việc ở quán bar, cộng thêm chuyện tối nay, cô thật sự rất sợ. Nhưng trong vòng tay nóng rực của anh, cô lại an tâm đến lạ.

Du Chi nhất thời thất thần. Khi tỉnh lại, trong hơi thở anh toàn là mùi hương của cô.

Anh lại một lần nữa nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Mùi hương như một liều thuốc, len lỏi qua phổi, khiến sau lưng anh tê dại. Du Chi mím môi, yết hầu anh trượt xuống, tại thời khắc này anh cảm thấy, dù nicotine có mạnh đến đâu cũng chỉ đến vậy, thật vô vị.

“Du Chi.” Ôn Lật Nghênh khẽ cong hàng mi, có chút bất mãn mà bĩu môi. “Khóa thắt lưng của anh cộm quá.” Không thoải mái, cô cọ cọ, đổi một tư thế khác.

Du Chi khẽ cụp mắt, nhìn xuống, đáy mắt ẩn chứa ý vị không rõ.

Anh biết, đó không phải là khóa thắt lưng.

Bình Luận (0)
Comment