Ngoài cửa sổ, ánh trăng giăng mờ, gió lùa qua ngọn cây mang theo tiếng xào xạc, xen lẫn tiếng chim mỏi mệt về tổ.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở quyện vào nhau của hai người.
Tình thế một lần nữa mất kiểm soát. Mùi sữa tắm hoàn toàn khác biệt của cả hai hòa vào nhau, hương gỗ quyện với hương hoa, lại hợp nhau đến bất ngờ.
Ôn Lật Nghênh cảm nhận được năng lượng ngày càng mãnh liệt và d*c v*ng không thể diễn tả của người đàn ông. Cô sợ, nhưng lại khó lòng bỏ qua kh*** c*m được anh thỏa mãn.
Toàn thân Du Chi ghì chặt lấy cô, bờ vai rộng hoàn toàn che khuất luồng khí lạnh của máy điều hòa, bao bọc Ôn Lật Nghênh trong hormone nam tính của anh. Hơi nóng của anh khiến mặt cô, vai cô ửng lên một màu hồng phấn.
Anh nhắm mắt, động tác trên tay dừng lại, nhưng trong đầu thì không. Những suy nghĩ đó, không đứng đắn, ngay cả chính anh cũng cảm thấy ghê tởm bản thân mình. Du Chi nín thở, anh ép mình phải chuyên tâm hơn, đừng phân tâm nữa.
Anh hôn rất sâu, rất lâu, rất thỏa mãn. Đem hết mật ngọt của người dưới thân nuốt trọn. Du Chi như cá gặp nước, từng chút từng chút một nghiền nát sự mềm mại, anh có thể tưởng tượng ra, nơi đó đã đỏ ửng đến mức nào.
Cả người Ôn Lật Nghênh lún sâu vào chiếc chăn mềm mại, hàng mi cô run rẩy, cô nỗ lực hé miệng để đáp lại thế công của người đàn ông, lại bị anh ăn đến càng hung hãn hơn. Khóe mắt cô bị ép ra một chút nước mắt sinh lý, khoang miệng tràn ngập hơi thở của anh, bị khuấy đảo đến ướt át.
Sau lưng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, còn có nơi đó… tóm lại chỗ nào cũng ướt sũng. Khiến cô nhất thời không phân biệt được, đây là nhân gian, hay là thiên đường.
Nụ hôn của anh rất điêu luyện, hôn đến mức cô như say như mộng.
Khi nhịp độ hôn dần chậm lại, Du Chi không còn tấn công dồn dập nữa, mà chuyển sang dùng đầu lưỡi tinh quái day cắn, trêu chọc đầu lưỡi cô. Một hành động khêu gợi đến tột cùng, nhưng anh lại thực hiện với một vẻ hờ hững, khiến khí chất bất cần và nguy hiểm của anh càng được bộc lộ rõ nét.
Anh từ từ rời khỏi môi cô, một sợi chỉ bạc óng ánh vương vấn giữa hai người. Du Chi nhìn sâu vào đôi mắt đã phủ một tầng sương mờ của cô, khẽ nhếch môi cười, một nụ cười lười biếng nhưng đầy mê hoặc. Anh dịu dàng đưa tay, lau đi giọt lệ vừa lăn ra từ khóe mắt cô.
Chiếc váy của Ôn Lật Nghênh đã nhàu nát xộc xệch. Dưới ánh trăng mờ, những nếp gấp trên vải như đang âm thầm kể lại câu chuyện về một bàn tay to lớn đã chiếm hữu và siết chặt nó như thế nào, nhuộm cả không gian bằng một mùi vị ái muội nồng đậm.
Du Chi ngồi thẳng dậy, ánh mắt lướt xuống. Đôi chân thon dài của cô đang khép chặt một cách phòng bị, tà váy bị vén lên cao, chỉ vừa đủ che đi vùng tam giác bí ẩn. Bàn tay Ôn Lật Nghênh đang siết chặt lấy vạt váy, những ngón tay trắng bệch vì dùng sức.
Anh bật cười, một tiếng cười trầm khàn và đầy ý vị. Bàn tay đang giữ cô cũng buông lỏng ra.
“Ôn Lật Nghênh,” giọng anh nghiêm túc, nhưng âm sắc khàn đặc vì d*c v*ng lại khiến lời nói trở nên tùy tiện. “Thì ra, em cũng có lúc biết sợ anh à.”
Đây không phải là lần đầu tiên. Trước đây cô thích mặc những bộ đồ khêu gợi để trêu chọc anh, hôm nay lại chủ động muốn ngủ chung phòng, rồi chủ động đòi hôn trên giường của anh. Cô trong sáng, thuần khiết và thẳng thắn. Còn anh mới là kẻ dơ bẩn, không kiềm chế nổi, là kẻ xấu xa. Du Chi biết vấn đề nằm ở chính mình, chỉ không rõ từ lúc nào anh đã trở nên mất kiểm soát như vậy.
Ôn Lật Nghênh không biết phải trả lời ra sao, chỉ biết siết chặt vạt váy không buông. Cô thừa nhận mình có hưởng thụ, nhưng nếu vừa rồi anh thật sự vén váy cô lên, thật sự xảy ra chuyện gì, cô chắc chắn sẽ kháng cự. Có lẽ cô sẽ thẳng thừng một cước đá anh xuống giường, thậm chí hối hận về cuộc hôn nhân này.
Là sợ. Cũng là không muốn. Mọi thứ quá nhanh.
“Yên tâm đi.” Lòng bàn tay Du Chi nhẹ nhàng lướt qua đôi môi vẫn còn ươn ướt của cô. “Anh chưa muốn ngủ với em.”
“Nếu anh thật sự muốn, thì đã không cần vén váy em lên rồi.” Ánh mắt anh lướt qua đôi môi hơi sưng của cô, ý cười càng đậm, rõ ràng là đang cố ý trêu chọc. “Trực tiếp xé nát nó không phải nhanh hơn sao?”
“Du Chi!” Ôn Lật Nghênh hoàn hồn, muốn lao đến cắn vào vai anh. “Anh là đồ khốn!”
“Ừm. Em nói đúng.” Du Chi thản nhiên thừa nhận. “Từ nhỏ đến lớn, mọi người đều mắng anh như vậy.”
Anh xoay người, vớ lấy chiếc gối, rồi đi đến tủ quần áo lấy ra một chiếc chăn mỏng, ném xuống sàn rồi nằm xuống. Sàn nhà rất cứng, nhưng khi huấn luyện dã ngoại, anh đã phải chịu những điều kiện còn khắc nghiệt hơn nhiều.
Hai tay anh vòng lại, lót sau đầu, hơi thở vẫn còn chút dồn dập. Anh không muốn lại phải vào phòng tắm để “giải quyết” thêm một lần nữa. Được bao bọc bởi hương thơm mềm mại của cô, anh không muốn phải đối mặt với những bức tường lạnh lẽo.
Quan trọng hơn là, anh ý thức được, lý trí của mình đã bị cô khiêu khích đến bờ vực sụp đổ. Cứ tiếp tục thế này thì không ổn. Anh cần phải thoát ra khỏi vòng xoáy này, phải tìm lại sự tự chủ mà mình từng tự hào nhất. Đây là trách nhiệm với cô, cũng là trách nhiệm với tương lai của họ.
Lời dặn của Dương Như Tĩnh hoàn toàn có lý. Chuyện Ôn Lật Nghênh không muốn, anh tuyệt đối không thể cưỡng ép.
Mặc dù, anh đang muốn cô đến phát điên.
Đúng lúc này, từ chiếc giường cách đó nửa mét, một giọng nói yếu ớt vang lên: “Cái kia của anh… không khó chịu sao?” Cô chỉ đơn thuần là tò mò, và cũng có chút tốt bụng hỏi han.
“Ôn Lật Nghênh.” Du Chi tự giễu mà nhếch môi. “Đừng trêu chọc anh nữa.” Anh cảm thấy mình trước mặt cô đã hoàn toàn tan nát, từ sinh lý đến tâm lý. “Xem như anh cầu xin em.”
“…”
Ôn Lật Nghênh không biết mình đã ngủ thiếp đi như thế nào. Cô chỉ cảm thấy mơ màng, trong giấc mộng, cô lại thấy thân hình cường tráng đầy sức mạnh kia. Hơi thở nóng rực của anh phả vào từng tấc da thịt, khiến cổ họng cô khô rát. Trong mơ, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ hé mở, và cả người ướt đẫm mồ hôi.
Khi ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu lên giường, Ôn Lật Nghênh hiếm khi tỉnh dậy sớm như vậy.
Cô mở to đôi mắt hạnh tròn xoe, nhìn chằm chằm lên trần nhà, không thể tin nổi những gì mình đã mơ đêm qua. Đây đã là lần thứ hai cô có một giấc mộng xuân về Du Chi.
Ôn Lật Nghênh giơ tay, đưa đầu ngón tay vào miệng, dùng răng nhẹ nhàng cắn lên phần thịt mềm mại, trong lòng vừa ngượng ngùng vừa có chút ngọt ngào.
Người ngủ trên sàn nhà tối qua đã không còn ở đó. Ôn Lật Nghênh lo lắng nghĩ, không biết tối qua mình có phát ra tiếng động gì thất thố không…
Lần đầu tiên, đối với cuộc hôn nhân này, cô nảy sinh một sự mong đợi ái muội. Cô có suy nghĩ, có d*c v*ng với anh. Ôn Lật Nghênh không cảm thấy điều này có gì đáng xấu hổ, đôi mắt cô như lấp lánh những mảnh sao vụn, sống động và rạng rỡ.
Cô cầm lấy điện thoại, mở khung chat với Mạch Gia Hân.
【Nữ tổng tài giàu có số một Hong Kong, gần đây cậu có rảnh không?】
【Lại giở trò gì nữa đây?】 Mạch Gia Hân trả lời ngay lập tức.
【Nhớ để dành lịch cho tớ nhé?】 Ôn Lật Nghênh nheo mắt cười. 【Làm phù dâu cho tớ.】
Mạch Gia Hân suýt nữa thì sặc nước. Mấy ngày nay cô ấy bận tối mắt tối mũi giải quyết sự cố y tế nghiêm trọng của tập đoàn, không có thời gian hỏi thăm cô bạn thân ở Kinh Bình ra sao. Mới mấy ngày không liên lạc mà cứ như xa cách ba năm, tin tức này khiến cô sốc đến rơi cả kính.
【Nhanh vậy á?】
【Mau mau kể tớ nghe, đội trưởng Du đã chinh phục cậu thế nào?】
“Anh ấy…” Ôn Lật Nghênh cụp mắt, chớp chớp. “Cũng khá tốt.” Cảm thấy câu trả lời của mình quá qua loa, cô bèn nói thật. “Hôn anh ấy rất tuyệt. Tớ cảm thấy với nhan sắc và kỹ thuật của người đàn ông này, cũng xứng đôi với tớ. Không được sao?”
Thừa nhận thiện cảm của mình, nhưng vẫn phải giữ dáng vẻ cao cao tại thượng.
【Đương nhiên là được.】
【Yên tâm, lịch trình của tớ luôn ưu tiên cho cậu, đủ cho cậu kết hôn 800 lần.】
Du Chi dậy rất sớm để chạy bộ. Vì những cảm xúc rối bời đêm qua, hôm nay anh đã chạy nhiều hơn thường lệ một vòng, hơi thở cũng vì thế mà dồn dập hơn. Vừa về đến nơi, anh đã chạm mặt Dương Như Tĩnh. Mẹ anh mỉm cười nhìn anh chằm chằm, một ánh nhìn đầy ẩn ý khiến anh toát mồ hôi lạnh.
“Con không làm gì cô ấy cả.” Anh buột miệng thanh minh.
“Mẹ biết mà.” Nhưng nụ cười trên môi Dương Như Tĩnh rõ ràng là đang nói “Mẹ hiểu hết rồi”.
“Vậy mẹ còn cười như vậy…”
“Được rồi, theo mẹ lại đây, lấy cho Lật Nghênh một bộ đồ để thay.” Dương Như Tĩnh xuất thân danh môn, bà đã chuẩn bị sẵn một chiếc sườn xám cải tiến độc nhất vô nhị. Tối qua trong bữa ăn, thợ may riêng của Du Viên đã ở một bên quan sát kỹ vóc dáng của Ôn Lật Nghênh, rồi dành cả đêm để sửa lại chiếc sườn xám cho vừa vặn hơn.
Du Chi đến phòng ngủ của Dương Như Tĩnh lấy chiếc sườn xám không tay màu vàng nhạt, rồi quay về biệt viện của mình. Anh vừa định gõ cửa, đã nghe thấy giọng nói trong trẻo của cô vọng ra: “Hôn anh ấy, rất tuyệt.”
Du Chi sững người, yết hầu trượt lên xuống vài cái, khóe miệng bất giác cong lên một nụ cười hiếm thấy. Lời khen của Ôn Lật Nghênh khiến lòng anh dâng lên một cảm giác khoan khoái khó tả.
Anh đợi thêm vài giây để bình ổn lại rồi mới gõ cửa. Nghe thấy tiếng trả lời từ bên trong, Du Chi mới đẩy cửa bước vào. Anh đặt chiếc khay đựng bộ sườn xám đã được gấp gọn gàng trong tầm tay cô. “Mẹ anh bảo người chuẩn bị cho em.”
“Giúp em cảm ơn dì ạ.” Ôn Lật Nghênh lớn lên ở Hong Kong, chịu ảnh hưởng của giáo dục phương Tây nên chưa từng mặc sườn xám. Đôi mắt cô sáng lên khi nhìn thấy nó.
Nhưng cô không muốn bị Du Chi nhìn thấu sự thích thú của mình, bèn lạnh nhạt buông một câu: “Ồ, em muốn thay quần áo, anh ra ngoài đi.”
Bữa sáng thịnh soạn nhưng chỉ có ba người. Dương Như Tĩnh nhìn cô con dâu tương lai mặc chiếc sườn xám do chính tay bà chọn, trong lòng không khỏi vui mừng. Chiếc váy ôm trọn lấy thân hình hoàn hảo của cô, vừa thanh lịch vừa quyến rũ. Ngược lại, con trai bà dù chịu mặc chiếc áo bà đưa, nhưng lại cố tình mở hai cúc áo, để lộ xương quai xanh, trông vừa bất cần vừa ngang tàng, như một tay anh chị trong phim Hong Kong cũ.
Bà lườm con trai một cái rồi quay sang Ôn Lật Nghênh với nụ cười hiền hậu: “Lật Nghênh, tối qua con ngủ ngon không?”
Không hề. Ôn Lật Nghênh thầm nghĩ, nhưng miệng vẫn mỉm cười ngọt ngào: “Dạ rất ngon ạ. Con cảm ơn dì.”
Đúng lúc này, Du Chi, người đã im lặng từ đầu bữa, đột nhiên lên tiếng: “Khi nào ba và anh cả xong việc ở California ạ?”
Dương Như Tĩnh ngạc nhiên. “Chắc là ngày mốt? Sao vậy con?”
“Chúng ta cần sang Hong Kong,” anh nói, giọng không cho phép ai từ chối. “Đến Ôn gia, chính thức thăm nhà”
Rồi anh quay sang nhìn thẳng vào mắt Ôn Lật Nghênh, một ánh nhìn sâu thẳm, nóng bỏng như lửa, khiến tim cô đập loạn xạ. Cô vừa đưa tách trà lên môi đã suýt sặc. Anh bị điên rồi sao? Chuyện này anh hoàn toàn chưa hề bàn bạc với cô!
“Đúng vậy, đúng vậy.” Dương Như Tĩnh tưởng đây là ý chung của đôi trẻ, vui mừng khôn xiết. “Chờ ba con về, chúng ta sẽ sang Hong Kong ngay. Ít nhất cũng phải định ngày cưới sớm một chút.”
“Vâng ạ.” Du Chi đáp.
“Cuối tháng này đính hôn, tháng sau chuẩn bị, tìm thầy xem ngày lành, cuối tháng sau thành hôn nhé?”
“Vâng.” Du Chi nhìn sâu vào mắt Ôn Lật Nghênh, rồi gật đầu.
Ôn Lật Nghênh hoàn toàn luống cuống. Cô cắn môi, nhấc chân đá vào người đàn ông đối diện, miệng phản đối: “Cũng… cũng không cần gấp như vậy chứ ạ?”
Cú đá của cô trông thì giận dữ, nhưng lực lại nhẹ hều, chạm vào đùi Du Chi chẳng khác nào đang tán tỉnh.
“Đúng là hơi vội. Tháng mười thành hôn cũng không muộn.”
Nhưng vấn đề không phải là một hay hai tháng. Ôn Lật Nghênh cảm thấy mình đang bị ép vào khuôn khổ, cô tức giận trừng mắt nhìn Du Chi, chân cũng tăng thêm sức.
Vốn dĩ cô đang chiếm thế thượng phong, ai ngờ người đàn ông hơi cúi người, bàn tay vươn xuống dưới gầm bàn, chuẩn xác nắm lấy mắt cá chân cô. Chính là cái chân bị trẹo hôm trước.
Ánh mắt Du Chi trầm xuống, lòng bàn tay thô ráp của anh khẽ x** n*n mắt cá chân cô một cách đầy ẩn ý. Ôn Lật Nghênh muốn rút chân lại, nhưng anh không cho phép.
Dù không nhìn thấy, anh vẫn có thể tưởng tượng ra khung cảnh diễm lệ dưới gầm bàn lúc này. Càng nghĩ, ngón tay anh càng siết chặt, không cho cô chút cơ hội nào để thoát ra.
Ngay khi Dương Như Tĩnh vừa rời đi, Ôn Lật Nghênh lập tức thôi giả vờ ngoan ngoãn. Cô chống tay đứng dậy, dùng chiếc giày cao gót còn lại đá mạnh vào chân anh. Người đàn ông đau đến mức phải buông tay, cô lập tức giành lại tự do.
Không có trưởng bối ở đây, vẻ kiêu kỳ của Ôn Lật Nghênh hoàn toàn bộc lộ. Cô tức giận đứng dậy, định bỏ ra ngoài. Cô ghét bị sắp đặt, ghét việc Du Chi tự ý quyết định mọi chuyện.
Khi đi ngang qua anh, cổ tay cô đột nhiên bị giữ lại. Du Chi dùng một lực vừa phải, kéo cả người cô ngồi lên đùi mình. Khi cô định thần lại, cô đã nằm gọn trong lòng anh.
“Anh… anh làm gì vậy?” Cô bất an cắn môi, không dám nhìn vào đôi mắt đen láy đầy tính xâm lược của anh.
“Giận à?” Du Chi thong thả lấy một chiếc khăn ăn, dịu dàng lau đi vệt trà chanh bên khóe môi cô. Động tác thân mật như một cặp vợ chồng đã chung sống nhiều năm.
Ôn Lật Nghênh sao có thể thừa nhận, cô quay mặt đi: “Không có.”
“Rõ ràng là có.” Du Chi cười. Mọi chuyện rõ như ban ngày, cô đang giận dỗi vì anh đã tự ý đẩy nhanh hôn sự.
“Công chúa,” giọng anh trầm xuống, cố ý gọi cô như vậy. “Em phải cho anh một danh phận.”
Anh cần một cơ hội danh chính ngôn thuận. Tối qua anh không làm gì, không phải vì không muốn, mà vì không dám, và là vì không thể.
“Đêm qua em không nhận ra sao?” Du Chi một tay giữ gáy cô, ép cô sát vào người mình, rồi ghé vào tai cô thì thầm, hơi thở nóng rực phả vào vành tai nhạy cảm.
“Anh muốn ngủ với em.”