Chỉ Dỗ Dành Em - Tri Lưỡng Lưỡng

Chương 33

Suốt cả ngày trời.

Du Chi đã gửi vài tin nhắn cho Ôn Lật Nghênh, nhưng tất cả như đá chìm đáy biển, không một lời hồi âm. Anh lại không có kinh nghiệm dỗ dành con gái, lại càng chưa bao giờ chọc ai giận đến mức này.

Trong giới hào môn ở Kinh Bình, Du Chi cũng có vài cậu bạn thân sành sỏi, hiểu phụ nữ, hiểu lãng mạn, và rành đủ mọi chiêu trò hơn anh nhiều. Anh nghĩ ngợi, nhưng cuối cùng lại không tìm đến họ, dù biết họ có thể dạy cho anh những mánh khóe dỗ người hiệu quả hơn.

Hôm nay là sinh nhật cô.

Du Chi vuốt màn hình điện thoại, lướt tới lướt lui, nhưng bốn chữ “Chúc mừng sinh nhật” lại mãi không biết phải gửi đi thế nào.

Ngày mai là ngày hai người hẹn đi đăng ký kết hôn. Lịch Vạn Niên đã ghi, đó là một ngày lành tháng tốt hiếm có.

Sau khi Dương Như Tĩnh trở về Kinh Bình, phát hiện Ôn Lật Nghênh không ở Du Viên, cũng không ở căn hộ Du Chi thuê, mà đã tự mình ra khách sạn ở. Bà nổi trận lôi đình, gửi cho Du Chi cả một “ma trận” hơn mười tin nhắn thoại 60 giây, mắng anh không tiếc lời. Bà bắt anh bất kể là dỗ, là cầu, hay là quỳ, cũng phải mời bằng được Ôn Lật Nghênh về Du Viên.

Du Chi bực bội vùi đầu vào gối, những ngón tay cắm sâu vào tóc, vò mạnh mấy cái. Chưa đầy năm phút sau, anh đột nhiên bật dậy, vơ vội quần áo mặc vào.

Nhận được tin nhắn của chú Dịch báo về khách sạn Ôn Lật Nghênh đang ở, Du Chi lập tức lái xe đến đó.

May mắn thay, cô ở tại một khách sạn thuộc sản nghiệp của tập đoàn Vân Hoàn. Anh dễ dàng có được số phòng của cô, anh được nhân viên dẫn thẳng lên căn penthouse trên tầng cao nhất.

Du Chi dừng bước trước cửa phòng cô.

Sau một hồi lâu do dự, anh mới giơ tay, nhẹ nhàng nhấn chuông cửa.

“Tới đây.” Giọng nói ngọt ngào của người phụ nữ truyền đến, lại khiến Du Chi có một thoáng hoảng hốt.

Cánh cửa được đẩy ra. Ôn Lật Nghênh đang mặc một chiếc váy ngủ voan đỏ gợi cảm, vừa đối diện với đôi mắt đen láy của Du Chi, cô hơi sững lại, cô vội lấy tay che ngực rồi sầm một tiếng đóng sập cửa lại.

Lần thứ hai cửa mở ra, đã là bốn mươi phút sau.

Cô đã thay một bộ váy lụa màu xanh lục đậm sang trọng quý phái. Bờ vai và chiếc cổ trắng như tuyết được điểm xuyết bởi chiếc vòng cổ ngọc lục bảo hình giọt nước, dưới ánh nắng tự nhiên, nó lấp lánh đẹp mắt, nhưng ánh lửa ấy vẫn không sánh bằng một phần vạn vẻ đẹp của cô. Làn da trắng ngần ban nãy giờ đã được chiếc áo choàng lụa bao bọc kín kẽ, không để lộ một chút nào.

Du Chi chăm chú nhìn gương mặt cô, có một thoáng thất thần. Anh đã đợi cô rất lâu, nhưng lại không hề nhận ra thời gian đã trôi qua lâu như vậy.

“Sao thế?” Ánh mắt anh lướt từ trên xuống dưới người cô, Du Chi khẽ nhếch mép, “Che đậy kín mít như vậy, sợ anh ăn thịt em à?”

Cơ thể Ôn Lật Nghênh khẽ run lên. Ký ức về việc bị anh giày vò đến mức đó vẫn chưa hoàn toàn phai nhạt trong đầu, đúng là cô sợ.

Hôm nay là sinh nhật cô, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần ở khách sạn nhận quà cả ngày. Cô là người ham vui, giỏi giao thiệp, quan hệ rộng. Vào sinh nhật bạn bè, quà của cô luôn là món quà hoành tráng nhất, xa xỉ nhất, và tinh tế nhất. Có qua có lại, tiệc sinh nhật của cô cũng luôn là bữa tiệc đặc sắc nhất, năm nào cũng chiếm trọn trang đầu của các tờ báo lớn ở Cảng Đảo, kèm theo đó là hình ảnh kho chứa đồ của Ôn công quán ngập trong quà tặng.

Nghe tiếng chuông cửa, cô đã đinh ninh là nhân viên khách sạn mang quà đến, nên mới không chút phòng bị mà mở cửa.

“…Anh đến đây làm gì?”

Ôn Lật Nghênh đương nhiên đã thấy những tin nhắn anh gửi, nhưng không muốn trả lời. Cô cảm thấy nếu anh không trực tiếp xin lỗi cô thì quá thiếu thành ý, cho nên cô không cần thiết phải hồi âm. Huống hồ, khách sạn hàng đầu Kinh Bình này đúng là không tầm thường, tọa lạc tại khu phố sầm uất nhất, cửa sổ sát đất vươn 270 độ, ôm trọn cả quần thể kiến trúc cao chọc trời của khu thương mại quốc tế vào tầm mắt.

Vừa nhâm nhi ly rượu vang đỏ, vừa ngâm mình trong bồn tắm đầy bọt, lại được thưởng thức những món ăn năm sao tinh túy của Kinh Bình, cô đang tự do tự tại vui vẻ không thôi, hơi đâu mà nghĩ đến Du Chi.

Không nghe thấy anh trả lời, Ôn Lật Nghênh bực bội hỏi lại: “Này, rốt cuộc anh đến làm gì?”

“Ngày mai đi đăng ký kết hôn.” Du Chi nhếch mép cười, “Nhắc nhở cô ba Ôn một chút, đừng quên.”

Thật ra, điều anh sợ hơn là cô vì nhất thời tức giận mà nói không gả nữa. Với tính cách ngang ngược, nuông chiều, không thích nói lý lẽ của cô, Du Chi cảm thấy cô hoàn toàn có thể làm ra chuyện như vậy.

“Không quên. Em nhớ kỹ lắm.” Ôn Lật Nghênh khẽ hất cằm, “Em giống loại người không biết phải trái như vậy sao?”

Vừa giống lại vừa không. Du Chi thầm đáp trong lòng.

“Vậy, em không mời anh vào sao?” Một tay anh chống lên thành cửa, dùng chút sức, đẩy cửa mở ra rộng hơn.

Ôn Lật Nghênh chưa từng thấy ai vô lý như anh, cô đưa tay đánh vào cánh tay anh: “Không cần, không cần, không cần! Ai thèm mời anh vào!”

“Đau.”

Du Chi nhìn thẳng vào cô, giọng nói rất nhạt, không nghe ra thật giả.

Ôn Lật Nghênh thoáng chút bối rối.

Chính khoảnh khắc đó đã tạo cơ hội cho người đàn ông. Anh nghiêng người, lách vào phòng cô, vào lãnh địa của cô. Lúc này Ôn Lật Nghênh mới muộn màng nhận ra, anh đang nói dối, vậy mà cô còn lo cho vết thương của anh.

Không lâu sau, dưới sự sắp đặt từ trước của Du Chi, nhân viên phục vụ đã dọn lên cả một bàn ăn thịnh soạn theo phong cách phương Tây. Chai Romanée-Conti quý giá được rót vào bình decanter, nến thơm cũng được thắp lên.

Trong phút chốc, một bầu không khí lãng mạn lan tỏa, chậm rãi chảy trôi giữa hai người.

Đôi mắt Ôn Lật Nghênh tối lại. Cô vừa có chút sợ hãi Du Chi biết hôm nay là sinh nhật mình, lại vừa có chút mong chờ.

Nếu anh biết, anh sẽ làm gì?

Sau lần trước, cô vừa ngại ngùng, vừa xấu hổ, không biết phải làm sao, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không nhớ lại. Cũng chính vì vậy, trong lòng cô mới nảy sinh những cảm xúc phức tạp đến thế. Chính Ôn Lật Nghênh cũng không phân biệt được rốt cuộc cô có hy vọng gặp lại anh hay không.

Cô lướt mắt qua, các món ăn trên bàn rất hợp khẩu vị của mình. Ôn Lật Nghênh tiện tay xiên một miếng sườn, cho vào miệng, khẽ nhai, thịt thơm mà không ngấy, mềm xốp mà vẫn săn chắc. Cô hài lòng khẽ hừ một tiếng.

Du Chi nhìn vẻ mặt cứng miệng nhưng lại tràn đầy thỏa mãn của cô, tâm trạng cũng nhẹ nhõm đi không ít. Niềm vui khi dỗ dành con gái, hóa ra cũng không khó như anh tưởng.

“Anh cho người dò hỏi về em à?” Ôn Lật Nghênh đột nhiên hỏi.

“Hửm?”

“Nếu không sao anh biết em thích những món này.” Cô nói rất hùng hồn.

Du Chi không vội trả lời. Anh chống khuỷu tay lên bàn, những ngón tay gõ nhịp trên mặt kính. Anh nhìn cô, ánh mắt ban đầu là dò xét, quan sát, sau đó dần trở nên nghiêm túc.

“Ôn Lật Nghênh. Em có biết là em rất dễ đoán không?”

Anh nói rất chậm, giọng vừa khoan thai vừa trầm ấm, mang theo một sự quyến rũ đầy từ tính: “Mọi suy nghĩ viết hết cả lên mặt. Dù sao chúng ta cũng đã có mối quan hệ ‘một tuần ba lần’, anh cần gì phải dùng đến những thủ đoạn hạ cấp đó để tìm hiểu về em.”

Mối quan hệ “một tuần ba lần”?!

Chuyện từ đời tám hoánh nào rồi, sao lại bị anh nhắc lại, còn bằng một giọng điệu mờ ám không rõ ràng như vậy!

Mặt Ôn Lật Nghênh nhanh chóng nóng bừng, cô cắn chặt môi.

Cô thừa nhận, đôi khi cô có chút sợ hãi khi đối diện với Du Chi. Đôi mắt đen láy đó quá sâu thẳm khó lường. Cô không thể nhìn thấu anh, nhưng lại bị anh nhìn thấu đến tận tâm can.

Khả năng nhìn thấu nghi phạm chỉ bằng một cái liếc mắt, dùng trên người cô đúng là có hơi gian lận.

Ôn Lật Nghênh mơ hồ cảm thấy khó chịu, lại không biết cụ thể là vì sao, chỉ có thể trút giận lên miếng cá áp chảo trong đĩa, tay cầm nĩa, cứ thế nghiền nát nó.

“Thật ra em rất hưởng thụ.”

“…?”

“Ngày hôm qua.” Du Chi đầy ẩn ý nhìn cô, khóe môi cong lên rõ rệt, cố tình muốn làm rõ mọi chuyện, “Trên máy bay.”

Ôn Lật Nghênh có chút sa vào nụ cười nhếch mép đầy vẻ ngang tàng của anh. Cô đột nhiên hiểu ra câu nói “đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu”. Vẻ bất cần bất kham trên người Du Chi sẽ không bao giờ xuất hiện ở bất kỳ một thiếu gia hào môn nào khác, đó là dấu ấn độc nhất của anh, là sức hấp dẫn chết người.

“Cho nên…” Giọng người đàn ông hạ xuống rất thấp, rất trầm, “Em muốn thử lại một lần nữa không?”

Ôn Lật Nghênh sững sờ, chiếc nĩa bạc lướt qua thành đĩa, phát ra một tiếng động có chút chói tai.

Cô không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ rơi vào một sự im lặng ngắn ngủi.

Nhưng đôi khi, do dự cũng có thể đại diện cho một suy nghĩ nào đó trong lòng.

Du Chi đương nhiên am hiểu sâu sắc đạo lý này. Trong phòng thẩm vấn, đây thường là bước đầu tiên để phá vỡ phòng tuyến tâm lý của nghi phạm.

Anh không định dùng chiêu trò chuyên nghiệp đó để ép cung Ôn Lật Nghênh, như vậy quá tàn nhẫn, anh không nỡ. Anh chỉ muốn cô đối diện thẳng thắn với cảm giác của họ dành cho nhau, với khao khát của họ dành cho nhau. Anh muốn đi đến bước cuối cùng.

Nếu cô kháng cự, cô không muốn, Du Chi sẽ không có thêm ý nghĩ không an phận nào. Anh có vô số các bài tập thể lực, tập sức mạnh, đủ mọi môn thể thao để tiêu hao đi phần năng lượng dư thừa. Hơn hai mươi mấy năm qua đều như vậy, anh đã sớm quen rồi.

Nhưng anh rõ ràng đã bắt được một tia d*c v*ng trên gương mặt cô.

Anh không muốn cô rõ ràng là muốn nhưng lại vì kiêu ngạo mà nói không. Anh không muốn cô rõ ràng khao khát nhưng lại không được thỏa mãn.

Khoảnh khắc im lặng này, dù chỉ kéo dài hai giây, đối với Du Chi lại dài đằng đẵng và căng thẳng, tựa như kéo dài cả nửa đời người.

Ôn Lật Nghênh không lên tiếng, cô xiên một quả cà chua bi, cho vào miệng, yên lặng nhai nuốt, giả vờ như không nghe thấy anh nói gì.

Du Chi đã có được câu trả lời. Anh không cần phải hỏi tiếp nữa. Anh không quên một việc quan trọng khác khi đến đây lần này—

“Du Viên có tổ chức tiệc gia đình, chiều nay cùng anh về nhé?”

Du Chi đã mang cả nhà họ Du ra, Ôn Lật Nghênh làm gì còn đường từ chối.

Hôm nay là sinh nhật của cô hai, cộng thêm chuyện ở tiệc đính hôn, cả nhà họ Du từ trên xuống dưới đu cảm thấy rất có lỗi với Ôn Lật Nghênh. Vốn ban đầu bữa tiệc gia đình chỉ định làm nhỏ, càng chuẩn bị lại càng lớn, cuối cùng quy mô đã gần bằng tiệc mừng năm mới.

Du Chung Khang và Du Cận Hoài, hai kẻ cuồng công việc, từ chiều đã bị Dương Như Tĩnh gọi điện thúc giục liên hồi, dặn đi dặn lại không được tăng ca, dù là đang bàn hợp đồng cả trăm triệu cũng không cho phép, bắt buộc phải về nhà đúng giờ.

Đây là sinh nhật đầu tiên Ôn Lật Nghênh đón ở Kinh Bình. Dương Như Tĩnh có nghe nói về sự hoành tráng của những bữa tiệc sinh nhật của cô ở Cảng Đảo, nói là cả Hương Cảng cùng chung vui cũng không ngoa. Nhưng nhà họ Du kín đáo, không khí chung ở Kinh Bình cũng không khoa trương điên cuồng như Cảng Đảo, bà không thể nào mang con dâu lên lầu thành rải tiền, như vậy quá không tôn trọng.

Bà chỉ có thể trong phạm vi năng lực của mình mà coi trọng Ôn Lật Nghênh hết mức, cho cô đủ thể diện.

Vừa qua giữa trưa, bà đã gọi điện cho bà thông gia, đảm bảo với bà ấy sẽ tổ chức sinh nhật cho Ôn Lật Nghênh thật tươm tất. Một khi cô đã gả vào nhà họ Du, sẽ được xem như con gái, tất nhiên là phải nâng niu, dỗ dành, cưng chiều.

Sự thật cũng đúng là như vậy.

Ôn Lật Nghênh vừa bước vào cửa Du Viên đã được vây quanh một cách nồng nhiệt. Đi đến đâu cũng có một đám người làm đi theo, chẳng khác gì Lão Phật gia thời xưa. Ngay cả Du Cận Hoài, người ít khi cười nói, cũng đã mỉm cười với cô không dưới năm lần.

Du Chung Khang múc canh cho cô, Dương Như Tĩnh gắp thức ăn cho cô. Mọi lễ nghi tôn ti trật tự đã bị đảo lộn. Giữa sự tán dương và chiều chuộng tột cùng này, Ôn Lật Nghênh rất khó không bị choáng ngợp. Cô là người luôn thích cái cảm giác được nâng niu, được chú ý, được thiên vị. Gương mặt trắng ngần của cô đã sớm ửng hồng, cả người như được hơ trên lửa nhỏ, hưng phấn, kích động đến mức toàn thân đều nóng lên nhè nhẹ.

Sau bữa ăn, chú Dịch dẫn cô đến sân căn phòng của Du Chi.

Nếu lần trước đến cảm thấy nơi này không có chút sức sống nào, thì bây giờ lại là một khung cảnh ngập tràn sức sống. Cây cối đã thay lá mới, điểm xuyết những chiếc đèn lồng tinh xảo, gần như chiếu sáng cả sân như ban ngày.

Những thiết bị tập thể hình quá khổ trong nhà chính đã được chuyển đi, thay vào đó là đủ loại nội thất thoải mái và cao cấp, không thiếu thứ gì.

Còn có thêm một vài biệt viện mới, diện tích đã tăng lên gấp bội. Một trong những căn nhà phụ chứa đầy quà nhà họ Du tặng cô, vàng bạc châu báu, lấp lánh rực rỡ, chỉ hận không thể bù đắp cho cô cả hai mươi hai năm qua.

Ánh trăng phản chiếu trên những món trang sức, tỏa ra ánh huy hoàng trên gương mặt xinh đẹp của cô. Ôn Lật Nghênh vui vẻ không thôi, cô quá thích cái cảm giác được cả nhà nâng niu trong lòng bàn tay. Cô đưa tay lướt qua giá trang sức, những chiếc vòng cổ, khuyên tai đủ loại theo đầu ngón tay cô mà rung lên leng keng.

Bữa tiệc gia đình chỗ nào cũng tốt, chỉ là dưới sự nồng nhiệt của những người khác, ngược lại Du Chi lại là người lạnh nhạt nhất.

Bây giờ cũng vậy, từ lúc chú Dịch niềm nở giới thiệu sân vườn cho cô, anh đã biến mất không thấy tăm hơi.

Cả một phòng đầy quà này, không có một món nào là của anh.

“Du Chi đâu rồi ạ?” Ôn Lật Nghênh không giấu được chuyện, chỉ có thể cố gắng giả vờ như mình thuận miệng hỏi đến.

“Cậu hai, cậu hai…” Chú Dịch nhất thời bị hỏi khó. Sau bữa tiệc tối, ông đã không thấy bóng dáng cậu chủ đâu nữa, “Cậu ấy…”

“Thôi bỏ đi.” Ôn Lật Nghênh uể oải ngắt lời, “Cháu không có hứng thú.”

Nói không hụt hẫng là nói dối.

Ôn Lật Nghênh nhận ra, mình thật sự không thể nhìn thấu nổi con người anh. Buổi trưa tìm đến tận khách sạn, anh dùng lời lẽ mờ ám hỏi cô có muốn “thử lại một lần nữa không”. Vậy mà đến tối, khi cô đã ở đây, anh lại tỏ ra xa cách, thái độ còn lạnh nhạt hơn cả người làm trong nhà.

Cô phất tay, ra hiệu cho chú Dịch lui xuống.

Rồi không chút do dự, cô xoay người, bước thẳng vào phòng ngủ của Du Chi.

Câu nói của anh cứ lởn vởn trong đầu. Ôn Lật Nghênh không thể ngừng suy nghĩ miên man, không biết tối nay sẽ có chuyện gì xảy ra.

Có lẽ cô thật sự rất dễ dỗ. Mới hôm qua còn tức giận đến thế, hôm nay chỉ cần anh chủ động tìm đến, chuẩn bị một bữa ăn hợp khẩu vị, là cô đã không thể giận nổi nữa. Nhưng cô cũng thật sự là người hay hờn dỗi. Việc Du Chi chẳng có biểu hiện gì đặc biệt trong bữa tiệc, thậm chí không có lấy một món quà, lại trở thành lý do mới cho cơn giận của cô.

Nóng quá. Cái nóng tháng Tám ở Kinh Bình thật oi bức.

Ôn Lật Nghênh vào phòng ngủ của anh là đi thẳng đến phòng tắm, ngâm mình thư giãn rồi chọn một chiếc váy ngủ lụa mát mẻ. Hiệu suất làm việc của người làm hai nhà quả thật rất cao, tủ đồ của cô đã được lấp đầy bởi những bộ váy áo yêu thích nhất được chuyển từ Ôn công quán đến.

Khi cô từ phòng tắm bước ra, phòng ngủ vẫn trống không. Không thấy bóng dáng Du Chi đâu.

Ôn Lật Nghênh ngồi xuống trước bàn trang điểm. Quá trình dưỡng da tỉ mỉ của cô kết thúc cũng là lúc màn đêm đã buông xuống hoàn toàn. Điện thoại cô đã im lặng cả ngày, mặc cho vô số tin nhắn chúc mừng sinh nhật đổ về.

Lúc này, cô mới cầm điện thoại lên, do dự không biết có nên nhắn tin cho Du Chi không.

Cô còn chưa kịp quyết định.

Một tiếng bước chân khẽ vang lên phía sau, và rồi một luồng hơi thở nóng rực bao bọc lấy cô. Là Du Chi. Hai tay anh chống lên bàn trang điểm, vây cô ở giữa, cằm anh nhẹ nhàng tựa lên mái tóc mềm mại của cô.

“Đang nghĩ đến anh à?” Giọng nói của anh trong đêm tối càng thêm phần từ tính.

“Không có!” Ôn Lật Nghênh vội tắt màn hình điện thoại, buột miệng phủ nhận rồi lảng sang chuyện khác, “Du Chi! Có phải anh cố tình cho em leo cây không…”

Cô vừa tức giận ngẩng đầu, lời nói còn chưa dứt đã khựng lại. Hình ảnh người đàn ông phản chiếu trong gương khiến cả người cô cứng đờ.

Du Chi để trần nửa thân trên. Làn da trắng tương phản với ánh đèn, cơ bắp săn chắc tạo nên những đường cong hoàn mỹ. Bắp tay anh cuồn cuộn, những đường gân xanh nổi lên, toát ra một vẻ quyến rũ chết người.

Ôn Lật Nghênh khẽ nuốt nước bọt, ánh mắt vô thức trượt xuống dưới.

v*m ng*c rắn rỏi, một bên được che bởi miếng băng gạc vuông ngay vị trí vết thương. Trong sự so sánh đó, bên còn lại trông có vẻ cô đơn, như đang chờ đợi điều gì đó.

“Anh, anh làm gì vậy…” Tâm trí Ôn Lật Nghênh hoàn toàn trống rỗng.

“Đang nghĩ đến anh, phải không?” Anh phớt lờ câu hỏi của cô, kiên nhẫn lặp lại.

Ôn Lật Nghênh cắn môi chặt hơn. Cô không dám nhìn thẳng vào cơ thể đầy nam tính trong gương, nhưng cũng không nỡ dời mắt đi. Giống như cô từng thừa nhận với Mạch Gia Hân, cô thực sự rất hài lòng với thân hình của anh.

“Cô ba Ôn. Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.”

Lý trí của cô gần như đã bị thiêu rụi. Du Chi lại không chịu buông tha, anh vươn tay, ôm trọn cô vào lòng.

Ôn Lật Nghênh bị ép sát vào lồng ngực nóng rực của anh.

Nhịp tim mạnh mẽ.

Hơi thở nam tính.

Tất cả đều giằng xé thần kinh vốn đã rối bời của cô. Hơi thở cô trở nên dồn dập. Ngay khoảnh khắc cô nuốt nước bọt, người đàn ông lại ghé vào tai cô, thì thầm—

“Thử lại lần nữa nhé? Lần này, để em ‘chơi’ anh.”

Bình Luận (0)
Comment