Vì phải chụp ảnh đăng ký kết hôn, thời gian trang điểm hôm nay của Ôn Lật Nghênh còn kéo dài hơn thường lệ.
Chiếc điện thoại đang gọi video với Mạch Gia Hân được dựng sang một bên, cô vừa kẻ mắt, vừa tán gẫu. Chuyện xảy ra tối qua, Ôn Lật Nghênh chỉ lựa vài chi tiết có thể kể để nói với bạn mình.
Trên mặt Mạch Gia Hân lập tức hiện lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Cô ấy là người từng trải, sành sỏi hơn Ôn Lật Nghênh trong những chuyện này. Sự khuất phục về mặt sinh lý thường là bước đầu tiên để trói chặt trái tim một người đàn ông. Cái giống loài suy nghĩ bằng nửa th*n d*** ấy, bản tính đã ăn sâu vào máu, lớp vỏ bọc lịch lãm đến đâu cũng chỉ là ngụy trang. Huống hồ, ngay cả lớp ngụy trang bề mặt Du Chi cũng chẳng thèm có.
Mạch Gia Hân đã từng gặp anh. Chỉ cần đứng đó thôi, anh đã là một định nghĩa cho sự căng tràn hormone nam tính. Có lẽ chỉ có một chú thỏ trắng ngây thơ như Ôn Lật Nghênh mới nghĩ đến việc dùng mỹ nhân kế để buộc một con sói hoang phải cúi đầu.
Cô ấy nheo mắt, nhìn chăm chú vào động tác kẻ mắt của Ôn Lật Nghênh qua màn hình. Cây bút lướt đi lướt lại, rồi lại bị cô lau đi.
Mạch Gia Hân quá hiểu bạn mình: “Sắp đi đăng ký, cậu hồi hộp à?”
“Vớ vẩn! cậu nghĩ tớ là ai mà lại hồi hộp vì chút chuyện nhỏ này!” Ngay cả lời phản bác cứng miệng của Ôn Lật Nghênh, cô ấy cũng đã đoán được rõ ràng.
Câu trả lời đã quá rõ.
Mạch Gia Hân không trêu cô nữa, lơ đãng nói: “Hôm qua Trần Trú Ngôn về Cảng Đảo, anh ta hỏi tớ buổi lễ đính hôn của cậu thế nào, còn hỏi ngày nào đăng ký. Tớ thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của anh ta đáng thương quá, nên nói cho anh ta biết rồi.”
Cái tên này, trong lòng Ôn Lật Nghênh, đã không còn gợn lên bất kỳ con sóng nào. Bây giờ, điều cô quan tâm hơn là hai đường kẻ mắt sao vẽ mãi vẫn chưa đủ hoàn hảo. Hôm nay là ngày trọng đại, cô muốn xuất hiện trong trạng thái hoàn mỹ nhất.
Cô chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng: “Ồ.”
Sau bữa sáng, chú Dịch đưa hai người đến Cục Dân chính. Mọi thứ đã được sắp đặt chu toàn, từ ngày lành tháng tốt đến cả những nhân viên làm thủ tục hợp tuổi, hợp mệnh.
Ôn Lật Nghênh ngồi bên phải Du Chi, khẽ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Chiếc xe rời khỏi những con hẻm cổ kính của Du Viên để hòa vào đường lớn. Khung cảnh từ những mái ngói rêu phong bỗng chốc trở nên rộng mở và xa lạ. Kinh Bình quá xa Cảng Đảo, nhưng cô biết, rồi mình sẽ quen. Sẽ có một ngày, thành phố này cũng trở thành nhà, mỗi một góc phố sẽ được lấp đầy bằng ký ức của riêng cô.
Cô chưa bao giờ hối hận về những lựa chọn của mình, và càng thấy may mắn vì sự chùn bước của Trần Trú Ngôn đã cho cô cơ hội gặp được Du Chi.
Nghĩ đến đây, Ôn Lật Nghênh quay sang người đàn ông bên cạnh: “Du Chi. Hôm nay em có đẹp không?”
Du Chi ngẩn ra trước câu hỏi đột ngột, nhưng câu trả lời thì không cần suy nghĩ. “Đẹp.”
Trên người cô là chiếc sườn xám trắng tinh do chính tay Dương Như Tĩnh chuẩn bị. Kiểu dáng trễ vai, lớp voan mỏng manh điểm xuyết ngọc trai bao phủ lấy bờ vai thanh tú, đẹp như tiên nữ giáng trần.
Ôn Lật Nghênh cũng đang đánh giá anh. Đây là lần đầu tiên cô thấy Du Chi mặc sơ mi trắng, thắt cà vạt chỉn chu. Những khối cơ bắp rắn chắc làm căng tấm áo. Cô biết rõ dưới lớp vải mỏng manh đó ẩn giấu điều gì, một sức hấp dẫn đủ khiến người ta sa vào không lối thoát. Cuối cùng, cô khẽ mím môi, dời tầm mắt đi: “Anh cũng rất… khác.”
Tuyên thệ, chụp ảnh, ký tên, đóng dấu.
Hai quyển sổ đỏ được trao về tay. Từ đây, họ chính thức trở thành vợ chồng, là một thể lợi ích gắn kết nhất giữa chốn danh lợi phồn hoa.
Trên xe trở về, chú Dịch là người vui vẻ nhất. So với ông, hai nhân vật chính lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Ôn Lật Nghênh mân mê quyển sổ đỏ, cảm giác vẫn còn chút mông lung. Cứ như vậy mà cô đã lấy chồng rồi.
Cô chụp một tấm ảnh hai quyển sổ, lần lượt gửi vào các nhóm chat.
Trong nhóm gia đình, ba cô – Ôn Triệu Lân trực tiếp chuyển một bao lì xì khổng lồ. Mẹ cô là Kiều Khả Tâm gửi một tin nhắn thoại dịu dàng: “Chúc mừng bảo bối của mẹ bước vào một giai đoạn mới của cuộc đời. Cả nhà sẽ mãi là hậu thuẫn vững chắc nhất của con.”
Hai anh trai cũng gửi lời chúc mừng và những bao lì xì hậu hĩnh. Truyền thống của nhà họ Ôn, ba người đàn ông kiếm tiền, cho mẹ và công chúa tiêu. Ôn Lật Nghênh vui vẻ nhận hết, khóe miệng cô cong lên đến tận mang tai.
So với sự sôi nổi bên nhà gái, Du Chi lại điềm tĩnh hơn nhiều. Anh chỉ chiếu lệ gửi ảnh vào nhóm chat lớn của gia đình. Dương Như Tĩnh ở Du Viên thấy tin, vui mừng huých vai quản gia: “Thằng nhóc nhà ta cuối cùng cũng biết sốt ruột rồi, đây là đang vội vàng tuyên bố chủ quyền đây mà.”
Nhưng anh không chỉ dừng lại ở đó.
Du Chi mở vòng bạn bè, đăng một dòng trạng thái ngắn gọn: “Cưới được rồi.” Kèm theo đó là hình ảnh hai quyển sổ đỏ.
Lần này thì không hề tầm thường. Cây vạn tuế ngàn năm không chỉ ra hoa, mà còn nở ra một đóa hải đường rực rỡ. Vòng bạn bè bùng nổ. Khóe miệng Du Chi lén nhếch lên một độ cong nhỏ rồi lại cố đè xuống, khi ngước lên chỉ còn lại vẻ thản nhiên.
Anh vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay Ôn Lật Nghênh. Bàn tay anh lớn hơn tay cô cả một vòng, dễ dàng bao trọn lấy tay cô.
“Đừng nhúc nhích.” Du Chi lạnh lùng dập tắt ý định rút tay về của cô, nắm càng chặt hơn. “Cứ như vậy mà vào Du Viên, làm quen trước đi.”
Ôn Lật Nghênh biết rõ còn lâu mới đến nơi, nhưng cô vẫn khẽ gật đầu, đổi một tư thế thoải mái hơn, nhẹ nhàng nắm lại tay anh.
Vừa vào Du Viên, hai người đã bị cả gia đình vây quanh. Ôn Lật Nghênh bị sự nhiệt tình bất ngờ làm cho choáng ngợp, giữa những lời chúc phúc, hai má cô nóng bừng. Đợi đến khi cô định thần lại, tay cô đã bị Du Chi buông ra từ lúc nào. Anh lại biến mất.
Người đàn ông này lại dám bỏ cô một mình đối mặt với những lời chúc tụng này!
Ôn Lật Nghênh viện một cái cớ, vội vàng rời đi. Cô đã quen đường, vòng qua vườn hoa phía sau, đi thẳng vào sân của Du Chi. Sau này, đây sẽ là sân của họ. Nghĩ đến đây, cả người cô đột nhiên rung động
Cô đi qua cây cầu đá bắc trên con suối nhỏ, khẽ nhấc tà sườn xám, trở thành người trong tranh. Mạch Gia Hân luôn nói, ai cưới được cô đều là chiếm được món hời lớn. Du Chi là cái thá gì mà dám hết lần này đến lần khác bỏ rơi cô.
Bực bội đi đến trước cửa biệt viện, cô bỗng ngửi thấy một mùi hương hoa hồng thoang thoảng. Cô đẩy cửa ra.
Trong nháy mắt, cô bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.
Cả căn phòng ngập tràn trong biển hoa hồng Juliet. Cánh hoa tầng tầng lớp lớp, hình dáng tròn trịa kiêu kỳ. Dưới ánh nến, chúng tỏa ra vẻ lười biếng hoa mỹ, hương thơm ngọt thanh như mùi vải thiều lan tỏa trong không khí.
Là… Du Chi sắp xếp sao?
Không đợi cô nghĩ tiếp, một vòng tay ấm áp ôm lấy cô từ phía sau. Mùi hương gỗ quen thuộc của người đàn ông nhất thời ngăn cách mùi ngọt lành của hoa.
Mũi Du Chi cọ vào hõm cổ mềm mại của cô: “Thích không?” Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của anh bỗng trở nên dịu dàng, khơi lên một chuỗi cảm giác tê dại.
Hai chân cô gần như mềm nhũn, cô không biết anh đang hỏi là cả một phòng hoa này, hay là chính anh.
“…Đều là anh sắp xếp sao?”
“Ừm.” Du Chi gật đầu, cọ nhẹ vào chiếc cổ nhạy cảm của cô. “Quà tặng em.”
“Quà sinh nhật.” Anh lại bổ sung.
Cả phòng hoa hồng chỉ là điểm xuyết. Thứ rực rỡ nhất vẫn là chiếc vương miện kim cương đặt trang trọng ở trung tâm. Giữa những đường cong tinh xảo là một viên kim cương hình trái tim lấp lánh. Lần đầu tiên thấy cô đội vương miện, Du Chi đã chìm sâu trong đó. Bây giờ, anh đã trở thành người tặng vương miện cho cô.
“…Quà sinh nhật hả?” Ôn Lật Nghênh đã quên mất chuyện này.
Vòng tay anh siết chặt hơn: “Không phải em thật sự cho rằng, hôm qua anh đã tự tặng mình cho em làm quà đấy chứ?”
Những hình ảnh hoang đường tối qua lập tức ùa về, Ôn Lật Nghênh hoàn toàn cứng đờ. Cô nắm lấy những ngón tay thon dài của anh.
“Du Chi.” Đôi mắt cô nhìn anh rất sáng, cảm xúc dâng trào, vừa vui vẻ, vừa hạnh phúc, lại xen lẫn một nỗi chua xót: “Thì ra anh cũng biết cách dỗ con gái vui đấy chứ.”
“Mới học được.” Giọng người đàn ông trầm xuống, một nụ hôn nhẹ nhàng dừng trên vành tai cô, dập tắt những phỏng đoán vô cớ của cô. “Chỉ dỗ dành một mình em.”
Một chút chua xót cuối cùng cũng tan đi, cảm xúc ngọt đến phát ngấy tràn ngập khắp trái tim. Hôm nay chưa uống một giọt rượu nào, nhưng Ôn Lật Nghênh đã cảm thấy hạnh phúc đến mê man.
Chỉ dỗ dành một mình em.
Ôn Lật Nghênh thích sự cưng chiều và sự thiên vị độc nhất trong đó.