Đây là lần đầu tiên Ôn Lật Nghênh bỏ về giữa chừng từ một buổi đấu giá, chỉ vì một lời dụ dỗ của Du Chi.
Nếu là trước đây, dù cho những vật phẩm đầu tiên có nhàm chán đến đâu, cô nhất định sẽ kiên nhẫn đợi đến món đồ chủ chốt cuối cùng, rồi trong ánh mắt ngưỡng mộ của cả khán phòng mà chiếm trọn nó về tay.
Nhưng bây giờ, cô không chỉ bỏ lỡ màn kết hoành tráng ấy, mà mất mặt hơn cả là sau nửa buổi đấu giá, tay cô vẫn hoàn toàn trống trơn. Chuyện này mà đồn ra ngoài, e rằng cô ba Ôn sẽ trở thành trò cười cho cả giới thượng lưu Cảng Đảo.
Ôn Lật Nghênh thầm tính toán, chuyện cô tham gia buổi đấu giá hôm nay tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài. Dù sao thì, thư mời lần này cũng ghi tên Ôn Nghiên Tu. Trách nhiệm này cứ thẳng thừng đổ hết cho anh cả là được.
Trong lúc cô còn đang mải mê toan tính, một lực đạo không nặng không nhẹ bất ngờ giáng xuống.
Trái đào căng mọng tức thì gợn lên những con sóng quyến rũ. Ôn Lật Nghênh đang ngồi trong lòng Du Chi giật nảy mình, không dám tin vào những gì anh vừa làm.
Người đàn ông như trừng phạt mà cắn nhẹ lên đôi môi đầy đặn của cô: “Bà xã, lúc hôn môi, phải chuyên tâm một chút.”
Ôn Lật Nghênh tự biết mình đuối lý, cô vội thu lại tâm trí, giơ tay kéo nhẹ chiếc áo sơ mi của anh. Hai chiếc cúc trên cùng đã được cởi bỏ, để lộ lồng ngực săn chắc, căng đầy ẩn hiện.
“Anh làm em đau.”
“Đối ngô trụ, hệ ta sai.” (Xin lỗi, là lỗi của anh.) Giọng người đàn ông khàn đặc, hơi thở quyến luyến bên tai cô.
Ánh mắt Ôn Lật Nghênh ngẩn ra, cảm giác như toàn bộ xương cốt trong người sắp tan chảy. Cô đẩy nhẹ Du Chi: “Ai dạy anh tiếng Quảng Đông vậy?”
Chất giọng Quảng Đông mang một nét đặc trưng rất riêng, tựa như ẩn chứa một sự lãng mạn bẩm sinh, đặc biệt là khi được anh cố tình đè thấp giọng nói.
“Ngô chung ý?” (Không thích sao?)
Du Chi vừa nói, vừa day day cánh môi cô, không chịu bỏ sót một hương thơm nào.
Ôn Lật Nghênh ngượng đến mức không thốt nên lời, nơi bị anh vỗ qua ban nãy vẫn còn nóng ran. Cô khó chịu khẽ xoay người, tựa như một nàng tiên cá đang tự tại vẫy vùng giữa biển sâu.
Vách ngăn trong chiếc Bentley dài đã được nâng lên từ trước, biến không gian thành một thế giới chỉ của riêng hai người.
Họ hôn nhau say đắm, đầu lưỡi quyện vào nhau tìm đến nơi sâu nhất. Chỉ là một nụ hôn, mà Ôn Lật Nghênh đã bị trêu chọc đến mức đôi mắt thất thần, lồng ngực phập phồng không kiểm soát. Cô đoán rằng ánh mắt lúc này của cô chắc hẳn đã mơ màng lắm, bởi chỉ cần nhìn cô, Du Chi đã lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, cái h*m m**n chiếm hữu ấy gần như muốn tràn ra ngoài.
Nhưng rồi, anh lại dừng lại, nhẹ nhàng ôm cô ngồi thẳng dậy.
Ngón tay anh bắt đầu dịu dàng chỉnh lại chiếc váy dạ hội cho cô. Anh thậm chí còn lấy từ trong túi xách của cô ra bộ đồ trang điểm, ngón tay dài giữ lấy cằm cô, giúp cô dặm lại lớp trang điểm. So với những lần trước, động tác của anh đã thành thạo hơn rất nhiều.
Ôn Lật Nghênh có chút bực bội, nắm lấy cổ tay anh: “Không… tiếp tục sao?”
Du Chi bật cười, khẽ véo nhẹ má cô: “Mèo con tham ăn.”
“…” Ôn Lật Nghênh cảm giác cả người cô như sắp bốc cháy, không thể tin được mình vừa nói ra những lời đó.
Cô ảo não cắn nhẹ môi dưới. Sao lúc nào cô cũng cảm thấy trong chuyện này, cô mới là người có h*m m**n mãnh liệt hơn, là người muốn hấp thu nhiều năng lượng từ Du Chi hơn. Anh thực sự quá tốt, mọi lúc mọi nơi luôn chăm sóc cho cô. Ôn Lật Nghênh không muốn thừa nhận, nhưng… quả thực anh đã dỗ dành cô rất thành công.
Khi xe dừng lại bên bờ sông Thames, màn đêm đã buông xuống hoàn toàn.
Đêm ở London tĩnh lặng hơn Cảng Đảo một chút. Vòng quay London Eye phía xa sáng lên những vầng sáng vàng ấm áp, lặng lẽ lan tỏa trong đêm tối một nỗi u buồn rất riêng của xứ sở sương mù. Phía bên kia dường như đang có một buổi trình diễn ánh sáng, thu hút rất đông người. Nếu là trước đây, Ôn Lật Nghênh chắc chắn sẽ chạy qua xem náo nhiệt.
Nhưng bây giờ, cô cúi đầu, nhìn bàn tay đang đan chặt mười ngón vào tay người đàn ông bên cạnh.
Một cảm giác bình yên chợt dâng lên. Cùng Du Chi lặng lẽ ngắm cảnh đêm bên bờ sông thế này, cũng là một loại hạnh phúc hiếm có.
Đôi chân Ôn Lật Nghênh vẫn còn hơi mềm nhũn, cô sánh bước bên Du Chi, nhịp chân không quá nhanh. London vào thời khắc giao mùa cuối hạ đầu thu luôn ẩm ướt. Ngọn gió thổi tới mang theo hơi nước, có vài phần tương đồng với Cảng Đảo.
Bàn tay người phụ nữ nhỏ nhắn và mềm mại, nằm gọn trong lòng bàn tay Du Chi như một viên ngọc trắng không tì vết. Anh khẽ v**t v*, mân mê, tựa như sờ thế nào cũng không đủ. Du Chi đột nhiên kéo tay cô lên, đưa đến bên môi rồi cúi đầu cắn nhẹ.
Ôn Lật Nghênh giật mình như một chú mèo con, cô lập tức giằng tay ra, không quên lườm anh một cái.
Du Chi chẳng hề bận tâm, khóe môi anh vẫn treo một nụ cười bad boy đầy đắc ý.
Anh nhanh chóng nghiêm túc trở lại, ôm Ôn Lật Nghênh vào lòng. Hai tay chống lên lan can bờ sông, hoàn toàn vây cô trong lãnh địa của mình. Thân hình anh cường tráng hơn cô rất nhiều, có thể bao bọc trọn vẹn lấy cô. Ôn Lật Nghênh nhướng cằm, tầm mắt vừa vặn chạm đến gương mặt anh. Du Chi đã dung túng, nuông chiều cô quá lâu, lâu đến mức Ôn Lật Nghênh gần như đã quên mất, khí chất nam tính hoang dã và tàn nhẫn trên người anh, so với đa số đàn ông khác còn mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Đầu ngón tay bị anh cắn qua vẫn còn tê dại, cô xoa xoa, nhưng vẫn thấy ngứa ngáy.
“Ôn Lật Nghênh. Cứ như vậy gả cho anh, em có tủi thân không?”
Ôn Lật Nghênh cụp mắt xuống, thực sự nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi này. Nếu nói đăng ký kết hôn đã là gả đi, thì chuyện cũng đã qua một thời gian rồi. Cách lâu như vậy Du Chi lại chủ động nhắc đến, nói trong lòng không có chút gợn sóng nào là giả. Cô cố gắng phân tích manh mối cảm xúc từ đáy mắt anh, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. So với Du Chi, đẳng cấp của cô vẫn còn quá thấp, làm sao có thể nhìn thấu được những gì anh muốn che giấu.
Cô khẽ mím môi, lắc đầu: “Không tủi thân.”
“Ảnh cưới, hôn lễ, tuần trăng mật… tất cả những thứ đó lại không có.” Giọng Du Chi không khỏi có chút chua chát, anh hít một hơi thật sâu, giấu đi những cảm xúc phức tạp, rồi nhướng mày hỏi, “Cũng không tủi thân sao?”
“…” Ôn Lật Nghênh khẽ nhíu mày.
“Lừa em đấy.” Du Chi bật cười, xoa nhẹ đỉnh đầu cô, rồi ôm chặt cô vào lòng. “Sẽ có hết.”
Ôn Lật Nghênh tức đến mức nhấc chân, dùng gót giày cao gần mười centimet mà hung hăng giẫm lên mu bàn chân anh, vẫn chưa thấy hả giận.
“Du Chi!” Giọng cô đầy vẻ tức tối, “Nếu anh dám không cho em một hôn lễ thật hoành tráng, thật lộng lẫy, em, em… kiếp sau em cũng không tha cho anh!”
Du Chi bị cô chọc cười, ngón tay luồn vào mái tóc mềm mại của cô, v**t v* vài cái.
“Được.” Anh nhanh chóng bóp méo lời đe dọa của cô, cười nói, “Vậy kiếp sau chúng ta vẫn sẽ gặp lại, em vẫn làm vợ của anh, được không?”
Hàng mi cong vút của Ôn Lật Nghênh khẽ chớp, một cảm giác xúc động không tên chợt dâng lên.
Gò má cô áp vào lồng ngực săn chắc của anh, cảm nhận hơi nóng lan tỏa, nhưng miệng vẫn cứng rắn: “Em không thèm! Cùng một kịch bản mà trải nghiệm hai lần thì nhàm chán lắm. Kiếp sau em muốn sống thật phóng khoáng, thật vui vẻ, có thể tự tại bao nhiêu thì sẽ tự tại bấy nhiêu!”
Du Chi nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Cũng đúng.”
Đôi mắt Ôn Lật Nghênh lập tức trợn tròn, cô ngẩng đầu lên khỏi lồng ngực anh, nhìn anh chằm chằm.
Người đàn ông này lại dám đồng ý?! Được làm vợ chồng với cô thêm một đời nữa, đó phải là ân huệ mà anh nên quỳ xuống cảm tạ mới đúng! Vậy mà anh lại dám không cầu xin cô đổi ý, còn thản nhiên nói “cũng đúng”.
“Kiếp sau, em vẫn là cô ba Ôn, còn anh sẽ làm tên đầu gấu trong trường học của em.” Du Chi cười cười, lại véo nhẹ chóp mũi cô, “Cái loại chỉ bắt nạt một mình em ấy.”
“Anh dám!”
“Hoặc là, anh sẽ ở cạnh nhà em.” Anh lại nghĩ đến Trần Trú Ngôn, giọng điệu có chút chua chát, “Chúng ta thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau?”
“Ai thèm thanh mai trúc mã với anh!” Ôn Lật Nghênh ghét bỏ đẩy anh ra, nhưng trong mắt lại lấp lánh ý cười.
Gần như cùng lúc đó, vài vệt lửa vụt lên bầu trời đêm, hóa thành một tiếng nổ vang rền rồi bung nở rực rỡ ngay sau lưng cô.
Ôn Lật Nghênh vui sướng quay người lại. Cô rất thích xem pháo hoa. Cái vẻ đẹp rực rỡ nhưng ngắn ngủi thoáng qua ấy luôn khiến cô rung động. Cô yêu tất cả những gì xa hoa, phô trương và lãng mạn.
Cô không ngờ lại có thể được xem một màn pháo hoa ở London. Ôn Lật Nghênh chẳng còn bận tâm đến Du Chi, cô quay người, tựa vào lan can, lặng lẽ thưởng thức món quà bất ngờ này.
Ngàn vạn tia sáng vàng đồng loạt bung tỏa, tựa như những chén lưu ly được nung chảy rồi được thiên nữ tung rắc xuống trần gian.
Gia đình, bạn bè biết cô thích pháo hoa. Từ nhỏ đến lớn, mỗi dịp sinh nhật, Cảng Đảo sẽ có một màn trình diễn pháo hoa đỉnh cao dành riêng cho cô. Cũng vì vậy mà Ôn gia có mối quan hệ rất tốt với nhà thiết kế pháo hoa chính của Disney. Nhưng lâu dần, những màn “bất ngờ” ấy trở nên có thể đoán trước. Đẹp thì vẫn đẹp, nhưng lại thiếu đi một chút hồi hộp.
Xét từ góc độ đó, màn pháo hoa bất ngờ trên đường phố London này hoàn toàn thỏa mãn sở thích của cô. Đặc biệt là khi kết hợp với thời điểm này, và người đang ở bên cạnh, nó lại càng khiến cô vui mừng hơn.
Du Chi nắm lấy tay cô, khẽ bóp nhẹ, dường như vẫn muốn tiếp tục chủ đề vừa rồi.
Giọng anh lọt vào tai cô, nhưng đã trở thành những âm thanh vô nghĩa. Một lúc sau Ôn Lật Nghênh mới nhận ra Du Chi đang nói chuyện.
Cô lưu luyến rời mắt khỏi bầu trời đêm: “Anh nói gì vậy?”
“Anh nói,” giọng Du Chi ngưng lại, bàn tay vững vàng đặt sau eo Ôn Lật Nghênh. Anh tựa lưng vào lan can, một lần nữa kéo gần khoảng cách giữa hai người, “Tóm lại, đời này, kiếp sau, và cả kiếp sau nữa, dù em có đi đâu về đâu, cũng chỉ được phép gặp một mình anh thôi.”
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vừa dứt, bầu trời đêm như được châm lửa. Hàng ngàn quả pháo hoa tựa như sao băng vụt qua, bùng cháy, nổ tung, biến thành một lời tỏ tình khổng lồ.
Nivalis,
I LOVE U.
Ôn Lật Nghênh hoàn toàn sững sờ. Cô theo bản năng đưa tay che miệng, nhưng niềm hạnh phúc vẫn tuôn trào qua ánh mắt. Cô vội vã quay sang nhìn Du Chi.
Người đàn ông mỉm cười, khẽ cúi đầu, nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều vô hạn.
“Anh…”
“Thích không?”
Khi nhà thiết kế pháo hoa hỏi anh muốn viết nội dung gì, Du Chi đã do dự rất lâu. Anh có quá nhiều điều muốn nói với Ôn Lật Nghênh, nhưng cuối cùng, anh quay về với điều cốt lõi nhất: anh vẫn chưa một lần nghiêm túc nói với cô rằng, anh yêu cô.
Giờ đây, trên dòng sông Thames, cuối cùng lời tuyên ngôn của anh cũng được khắc ghi vĩnh viễn vào màn đêm.
Hoành tráng, phô trương, bất cứ người qua đường nào cũng có thể thấy rõ, anh yêu cô.
Màn pháo hoa cao trào kéo dài rất lâu. Ôn Lật Nghênh nghe thấy những tiếng trầm trồ kinh ngạc bằng đủ thứ ngôn ngữ, rồi đến những lời chúc phúc, và cuối cùng là những tràng pháo tay không ngớt tựa sóng triều.
Cô đột nhiên rất muốn khóc, cả tâm trí và cơ thể đang bị một niềm hạnh phúc quá đỗi lớn lao bao bọc.
“Thích.” Ôn Lật Nghênh chủ động nhón chân, chạm vào môi anh.
Họ hôn nhau thật lâu, thật sâu. Nụ hôn kết thúc, nhưng pháo hoa vẫn chưa tàn. Gương mặt và đôi mắt cô được ánh sáng rực rỡ của pháo hoa chiếu rọi, trở nên vô cùng xán lạn.
Ôn Lật Nghênh biết chắc, màn pháo hoa này sẽ leo lên trang nhất của các tờ báo giải trí Cảng Đảo. Chỉ trong khoảnh khắc hôn nhau ấy, cô thậm chí đã nghĩ xong cả caption để đăng lên mạng khoe khoang rồi.
Lại bị người đàn ông vỗ nhẹ một cái. Cô đau đến mức lườm anh.
Ngón tay Du Chi bỗng ấn lên môi cô, cô lập tức cắn lấy ngón tay anh.
Thấy rõ sự thích thú trong đôi mắt đen láy của anh, Ôn Lật Nghênh lầm bầm: “Du Chi! Anh có phải là đồ b**n th** không vậy.”
Giây tiếp theo, trời đất quay cuồng, cô bị anh vác thẳng lên vai.
Chỉ cần một tay là Du Chi có thể dễ dàng ôm trọn c*p m*ng tr*n trịa của cô, nở một nụ cười bad boy, hỏi lại: “Em không thích à?”
“…”
Ôn Lật Nghênh bị anh đặt vào ghế da. Đây là lần đầu tiên cô phát hiện ra, đệm ghế sau của chiếc Bentley dài lại mềm đến thế.
Mềm đến mức cơ thể cô như lún sâu vào, không có điểm tựa, chỉ có thể phó mặc tất cả cho Du Chi.
Tài xế đã nhận được chỉ thị từ trước. Chiếc xe thong thả chạy dọc bờ sông Thames, dường như muốn thu trọn cả màn pháo hoa, cùng những tiếng trầm trồ, những lời chúc phúc của đám đông vào trong tầm mắt.
Du Chi nghĩ mình có thể nhịn được, nhịn đến khi về khách sạn. Nhưng không. Anh đã đánh giá quá cao định lực của mình, và xem nhẹ sức quyến rũ của Ôn Lật Nghênh.
Cô nằm trong lòng anh, ngoan ngoãn như một chú mèo không chút phòng bị, làm sao anh có thể nhịn được chứ.
Du Chi nhắm mắt, nhưng vẫn có thể tìm đến chính xác từng tấc da thịt thơm tho của cô, hôn lên môi, cằm, rồi đến đường viền cổ. Hơi thở ái muội không ngừng nóng lên, lan tỏa.
Cửa sổ xe phủ một lớp sương mỏng, in hằn dấu tay một lớn một nhỏ. Xuyên qua lớp sương mờ ấy, vẫn có thể thấy được những chùm pháo hoa không ngừng nở rộ trên bầu trời.
Đầu lưỡi mềm mại dừng lại vào một thời điểm không nên dừng.
Người đàn ông ngẩng đầu, chiếc cằm sắc bén khẽ tựa lên làn váy xếp ly của cô. Hai tay anh vẫn đan chặt mười ngón vào tay cô, nóng bỏng.
“Bà xã. Bây giờ, anh đã dỗ được em chưa?”
“…Ừm.”
Lúc này người đàn ông mới một lần nữa cúi đầu.
Mười ngón tay đang đan vào nhau bị siết chặt hơn, không còn một kẽ hở.
“Có thoải mái không?”
“Ở đây… được không.”