Xe dừng lại ở địa điểm tổ chức buổi trình diễn.
Ôn Lật Nghênh đã quyết định buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới của Quyết Khuyết sẽ diễn ra vào tháng 12. Thứ nhất, họ sẽ có đủ thời gian để lên kế hoạch và chuẩn bị kỹ lưỡng, đảm bảo chiến thắng cho trận ra mắt đầu tiên này. Thứ hai, với nền tuyết trắng xóa, vẻ đẹp của những viên đá quý sẽ được tôn lên một cách tối đa.
Về địa điểm, cô đã tìm kiếm suốt một tuần qua, đi đi lại lại khảo sát rất nhiều nơi, hôm nay cũng vậy.
Điều khác biệt là, địa điểm hôm nay quá hợp ý cô. Nó nằm ở một sườn núi thuộc ngoại ô Kinh Bình, đến khi tuyết đầu mùa rơi xuống, chắc chắn sẽ biến thành một thế giới cổ tích phủ đầy tuyết trắng.
Cảng Đảo quanh năm không có tuyết, vì vậy Ôn Lật Nghênh có một niềm hứng thú đặc biệt với những ngày tuyết rơi, trong lòng cô đã thầm mong chờ tuyết đầu mùa ở Kinh Bình từ lâu.
Nghe nói, vào ngày tuyết đầu mùa, nếu hôn người mình yêu, hai người sẽ đời đời kiếp kiếp không bao giờ xa cách.
Cô chỉ cần tưởng tượng đến khung cảnh đó, khóe miệng cô đã không kìm được mà cong lên.
Bông tuyết bay lả tả khắp trời, cô được Du Chi ôm chặt trong lòng, những hạt tuyết nhỏ đọng trên mái tóc, kết thành sương.
“Nivalis?” Một giọng nữ không mấy thân thiện cắt ngang dòng suy tưởng đẹp đẽ của cô.
Ôn Lật Nghênh nhận ra đó là Nghê Nguyệt Diêu. Cô còn chưa quay người lại, lông mày đã nhíu chặt. Trước đây cô không cảm thấy Kinh Bình nhỏ bé đến vậy, sao đi đến đâu cũng có thể đụng phải người mình không ưa.
Khi quay người lại đối mặt với Nghê Nguyệt Diêu, Ôn Lật Nghênh đã điều chỉnh lại biểu cảm, khóe môi cong lên một nụ cười hoàn hảo đến không thể bắt bẻ.
“Thật trùng hợp.” Cô híp mắt cười.
Nghê Nguyệt Diêu cũng đáp lại cô bằng một nụ cười không chê vào đâu được: “Không trùng hợp đâu. Tôi đang đợi cô đấy.”
Ôn Lật Nghênh không hiểu ý, chớp mắt.
Nghê Nguyệt Diêu nắm bắt cơ hội, tiến lên một bước, kẹp một tấm danh thiếp giữa hai ngón tay, đưa đến trước mặt cô: “Đây là địa bàn của chồng tôi. Bây giờ, tôi là bên A của cô rồi.”
Ôn Lật Nghênh không hề nghĩ ngợi, cô nhấc bước định đi.
“Thế là bỏ cuộc rồi à?” Nghê Nguyệt Diêu rất hiểu tính cách ăn mềm không ăn cứng của Ôn Lật Nghênh, giả vờ thờ ơ nói, “Hóa ra đây là phong cách của cô ba Ôn sao?”
“Ai nói tôi muốn bỏ cuộc!”
Một chân Ôn Lật Nghênh đã bước vào bẫy của cô ta. Cô dừng lại, liếc mắt nhìn Nghê Nguyệt Diêu: “Địa điểm này, tôi, Ôn Lật Nghênh, lấy chắc rồi. Các cô sẽ không tìm được đối tác nào phù hợp hơn Quyết Khuyết đâu.”
“Vậy sao.” Nghê Nguyệt Diêu cười hỏi lại, “Sao tôi lại không thấy vậy.”
Từ khi gả cho Tống Huy Thời, cô ta vẫn luôn sống cuộc sống của một bà Tống giàu sang, mười ngón tay không dính nước, còn tự tại hơn cả khi ở nhà mình tại Cảng Đảo. Lâu dần tự nhiên cũng thấy nhàm chán.
Vài ngày trước, tình cờ cô ta nghe Tống Huy Thời nói Quyết Khuyết có hứng thú với mảnh đất trên núi này, Nghê Nguyệt Diêu lập tức có tinh thần, nũng nịu xin được quyền quản lý dự án này từ Tống Huy Thời.
Xét về lợi ích, đương nhiên cô ta biết Quyết Khuyết là đối tác phù hợp nhất. Ba chữ “Ôn Lật Nghênh” chính là đại diện cho lưu lượng và độ hot. Bất kể buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới này có đưa Quyết Khuyết trở lại hàng ngũ trang sức xa xỉ hàng đầu hay không, bản thân buổi họp báo chắc chắn sẽ là một cú hích lớn.
Và tập đoàn Trường Huy, với tư cách là bên cung cấp địa điểm, có thể chia được một phần lợi nhuận không nhỏ.
Nhưng xét về tình cảm cá nhân, chắc chắn Nghê Nguyệt Diêu không muốn để Ôn Lật Nghênh dễ dàng có được hợp đồng này.
Cô ta đã ở Kinh Bình nhàm chán quá lâu rồi, khó khăn lắm mới có chuyện để giải khuây, cô ta đương nhiên phải “hành hạ” một phen mới đúng.
Hai người ngồi xuống một quán cà phê trong rừng bên cạnh địa điểm, hiếm khi có được sự bình tĩnh.
Nhưng không ai có ý định ôn lại chuyện cũ. Một người muốn thắng, một người không muốn thấy đối phương thắng, cuộc chiến không tiếng súng cũng trở nên vô cùng náo nhiệt.
Cuối cùng vẫn là Ôn Lật Nghênh mất kiên nhẫn trước, mở lời: “Nói đi, cô lại giở trò gì nữa đây?”
“Không có gì đâu.”
Nghê Nguyệt Diêu chớp mắt, trông có vẻ vô hại: “Cô ba Ôn cũng lâu rồi không bước chân vào thương trường, sợ cô ứng phó không chu toàn thôi. Dù sao chúng ta cũng quen biết nhiều năm như vậy, tôi không thể trơ mắt nhìn cô thua thảm hại được, phải không?”
Ôn Lật Nghênh chỉ cảm thấy sau lưng lạnh gáy, nhướng mày hỏi: “Cô sẽ tốt bụng như vậy sao?”
Nghê Nguyệt Diêu nhún vai, nháy mắt với cô: “Tin hay không tùy cô thôi.”
“Nghe nói Quyết Khuyết đang tuyển quân, là những nhân tài tinh nhuệ của tập đoàn Thụy Lâm, sẵn lòng từ bỏ vị trí cũ để đến dưới trướng cô, điều kiện mà tiểu Ôn tổng đưa ra chắc chắn không thấp đâu nhỉ?”
“Giá thuê đất của Trường Huy cũng không rẻ đâu, hơn nữa thời gian cô muốn, còn có mấy công ty thời trang khác cũng đang cạnh tranh đấy. Đừng tưởng cô quen tôi thì tôi sẽ cho cô giá hữu nghị.”
Ôn Lật Nghênh cười một tiếng, vốn cô cũng không muốn dựa vào mối quan hệ này. Cô không vui khi để lại một điểm yếu lớn như vậy trong tay Nghê Nguyệt Diêu.
Bất quá những gì Nghê Nguyệt Diêu chỉ ra, quả thực là điểm yếu chí mạng.
Nguồn vốn của cô còn một khoản lớn phải chi cho bộ phận thiết kế và nghiên cứu phát triển. Địa điểm, marketing, quảng bá… những thứ đó chỉ có tác dụng phụ trợ, trọng tâm vẫn là phải có những sản phẩm mới có thể gây chấn động giới thời trang. Tính đi tính lại, ngân sách của cô không quá dư dả.
Ngân sách dành cho người mẫu trình diễn cuối cùng, lập tức có chút eo hẹp.
“…Có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
“Còn tiền mời người mẫu hàng đầu không?” Nghê Nguyệt Diêu lại một lần nữa đánh trúng vào điểm yếu.
Giới thời trang dù sao cũng được gọi là một “vòng tròn”, tài nguyên, mối quan hệ, chuỗi cung ứng bên trong, tất cả giống như những rễ cây đan xen chằng chịt dưới lòng đất. Một buổi trình diễn mà ngay cả người mẫu hàng đầu cũng không mời nổi, sẽ rất mất giá.
“Blair, cô đừng có mà coi thường người khác!” Ôn Lật Nghênh cảm thấy mình bị xúc phạm, không khỏi tức giận.
Nghê Nguyệt Diêu cũng không vội. Kịch bản đối đầu với Ôn Lật Nghênh, cô ta đã diễn tập trong đầu từ một tuần trước rồi, đến lúc này, sao cô ta có thể hụt hơi được.
Cô ta bình thản nhấp một ngụm Americano đậm đặc, đẩy một tập hồ sơ đến trước mặt: “Xem thử xem?”
Ôn Lật Nghênh biết rõ cô ta không có ý tốt, nhưng xuất phát từ phép lịch sự, cô chỉ có thể nhận lấy.
Nhìn thấy nội dung trang đầu tiên, Ôn Lật Nghênh lập tức bùng nổ, đóng sập tập hồ sơ lại, ném về chỗ cũ: “Blair! Cô điên rồi sao!”
Nghê Nguyệt Diêu cầm lấy, nội dung bên trong là do cô ta tự mình soạn thảo, rồi mới giao cho thư ký đánh máy, cô ta rõ hơn ai hết: “Thuê Trần Trú Ngôn làm người phát ngôn chính cho sản phẩm mới lần này của Quyết Khuyết.”
Cô ta đã suy nghĩ rất lâu, phải làm khó Ôn Lật Nghênh thế nào, mới có thể khiến vở kịch này hay hơn, thú vị hơn một chút.
“Chỉ cần cô đồng ý, không chỉ địa điểm này, người mẫu hợp tác của Nghê thị cũng tùy ý cô lựa chọn.”
Đầu ngón tay Nghê Nguyệt Diêu khẽ gõ lên mặt bàn. Thật lòng mà nói, cô ta chưa từng thấy sắc mặt Ôn Lật Nghênh tệ đến mức này, cô ta cảm thấy rất sảng khoái, trong lòng vui như nở hoa.
“Chẳng lẽ cô còn muốn đi cầu xin anh cả Ôn cấp thêm ngân sách à?” Nghê Nguyệt Diêu không mặn không nhạt nói, hoàn toàn chặn đứng đường lui của Ôn Lật Nghênh, “Tin tức tiểu Ôn tổng muốn vực dậy Quyết Khuyết đã lan ra khắp hai thành phố rồi, cuối cùng sẽ không phải mang tiếng dựa dẫm vào người nhà chứ, truyền ra ngoài cũng không hay ho gì đâu.”
Dù sao hai người cũng là đối thủ không phân trên dưới, tính tình của nhau đã nắm rõ trong lòng bàn tay.
Ôn Lật Nghênh cười lạnh một tiếng: “Tôi mới không cần! Tôi tự mình giải quyết hoàn toàn không có vấn đề gì, tôi, Ôn Lật Nghênh, còn chưa từng thua trong những chuyện nhỏ nhặt này!”
Ai ngờ, lại trúng kế của Nghê Nguyệt Diêu.
Cô ta biết Ôn Lật Nghênh từ nhỏ được nuông chiều, cảnh tượng lớn nào chưa từng thấy qua, sao có thể vì chút lợi ích này mà khuất phục. Cho nên cô ta cũng không ôm hy vọng vào mặt này, chẳng qua là để Ôn Lật Nghênh có thể nói ra câu này, đặt mình vào thế khó.
Mà cô ta thản nhiên vuốt đuôi tóc: “Ồ? Vậy không chịu hợp tác với anh Trần thì tính sao? Chẳng lẽ trong lòng cô ba Ôn… vẫn chưa buông bỏ được, hay là… không dám thua à?”
“…………”
Khi Vũ Manh nhận được tin nhắn của sếp mình, cô ấy vội vã chạy đến quán cà phê, bên bàn chỉ còn lại một mình Ôn Lật Nghênh.
Cô ấy không chắc đã xảy ra chuyện gì, rón rén tiến lên trước.
Hai tay Ôn Lật Nghênh ôm sau đầu, khuỷu tay chống lên mép bàn, cả gương mặt xinh đẹp giấu giữa hai cánh tay, không thấy được chút biểu cảm nào.
Vũ Manh thăm dò hỏi: “Tiểu Ôn tổng…”
Ôn Lật Nghênh nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn về phía cô ấy, trong mắt ngấn nước, môi cắn chặt. “Vũ Manh… chị gây họa rồi.”
“A?”
Vũ Manh có chút ngơ ngác: “Là không đàm phán được với Nghê tổng sao ạ? Không sao đâu, trong danh sách dự bị của chúng ta còn có mấy địa điểm cũng không tệ, hoàn toàn có thể…”
Ôn Lật Nghênh phất tay, ra hiệu cho cô ấy dừng lại.
“Địa điểm đã ký được rồi.” Nghĩ nghĩ lại bổ sung, “Erili, Arosa, Vellian cũng đã ký được rồi, có thể đến Quyết Khuyết trình diễn.”
Những người mà Ôn Lật Nghênh nhắc đến đều là người mẫu quốc tế, Vũ Manh biết.
Xét về độ nổi tiếng và sự phù hợp với thời trang, đều là những đối tác mà Quyết Khuyết hiện tại không dám mơ tới. Cô ấy nhất thời kinh ngạc, trước kia biết làm ngành này, mối quan hệ và tài chính là không thể thiếu, nhưng cô ấy cũng không ngờ, lại có thể hữu dụng đến mức này.
“Vậy, vậy thì chị…” Nếu không phải chuyện của Quyết Khuyết, trong lòng Vũ Manh lại càng không có cơ sở.
Ôn Lật Nghênh có chút chột dạ lè lưỡi, đem đầu đuôi câu chuyện vừa rồi nói rõ ràng, gương mặt hơi nóng lên, trong giọng nói lộ ra vẻ ảo não:
“Em nói xem, rõ ràng chị nghe ra được cô ta cố ý kích tướng chị, chị, chị…. sao vẫn nóng đầu lên mà đồng ý với cô ta chứ!”
Ôn Lật Nghênh vắt chéo chân, từ bên trái đổi sang bên phải, hối hận không thôi.
Tất cả cũng chỉ vì câu nói khích tướng ‘không dám thua’ của Nghê Nguyệt Diêu.
Đường đường là cô ba Ôn, sống đến từng này, cô chưa từng biết thua, chưa từng biết sợ, và càng chưa bao giờ biết cúi đầu. Đừng nói giữa cô và Trần Trú Ngôn không có gì, cho dù anh ta có thật là bạn trai cũ đi chăng nữa, cô vẫn đường đường chính chính, cây ngay không sợ chết đứng.
Cô thừa biết, Nghê Nguyệt Diêu cố tình lôi chuyện này ra chỉ để chọc tức cô mua vui. Chỉ cần thấy cô khó chịu, trong lòng không thoải mái, thì Nghê Nguyệt Diêu sẽ hả hê, dẫu phải đổi bằng bao nhiêu tài nguyên cũng cam lòng.
Vậy thì cô càng không thể để cô ta được như ý. Nghê Nguyệt Diêu càng muốn thấy cô bối rối, cô lại càng phải tỏ ra cao thượng, phóng khoáng, tuyệt đối không thể để ả dễ dàng đắc ý.
Chỉ có một điều duy nhất khiến cô không chắc chắn, đó là Du Chi.
Và cái cảm giác chột dạ, không tự nhiên trong lòng, cũng chính vì anh mà có.
Nếu để anh biết người phát ngôn mới nhất của Quyết Khuyết lại là Trần Trú Ngôn theo cách này, anh chắc chắn sẽ hành cô một trận ra trò.
Nghĩ đến buổi chụp ảnh cưới ngày mai, Ôn Lật Nghênh đưa ra quyết định. Cô không đời nào muốn xuất hiện với một thân đầy những dấu hôn ám muội.
Trên đường về Du Viên, cô không ngừng lên dây cót tinh thần cho mình. Cuối cùng, khi biết Du Chi tăng ca không về ăn tối, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Đêm đó, Ôn Lật Nghênh hiếm khi ngủ sớm, và cũng dậy sớm hơn thường lệ.
Cô trang điểm thật nhanh và nhẹ nhàng, thay bộ vest màu tím nhạt đã chuẩn bị sẵn, rồi lặng lẽ chuồn ra khỏi nhà.
Vũ Manh làm việc quả thực đáng tin cậy và hiệu quả. Buổi phỏng vấn tuyển dụng được cô ấy sắp xếp đâu ra đấy, và nhanh chóng kết thúc một cách thuận lợi.
Ôn Lật Nghênh chắp tay sau lưng, xoa xoa cái eo có chút mỏi mệt.
“Tiểu Ôn tổng, bên Nghê tổng đã gửi thông tin xác nhận hợp đồng.” Vũ Manh có chút không chắc chắn, do dự hỏi, “Bên chúng ta…”
“Cứ phối hợp đi.” Ôn Lật Nghênh lại cúi đầu xem lại danh sách tuyển dụng cuối cùng mà mình vừa chốt, mỗi vị trí đã chọn được người hợp ý. Cô đứng dậy, cầm lấy túi xách, rồi nhấn mạnh một lần nữa: “Tính chị thế nào, em còn không rõ sao? Đã nói là làm, sao có thể nuốt lời. Cứ ký đi, quản gì Trần Trú Ngôn, Vương Trú Ngôn hay Lý Trú Ngôn, kí hết cho chị!”
Vũ Manh gật đầu hiểu ý, rồi mỉm cười: “Hôm nay không còn lịch trình nào khác. Chúc chị có một buổi chụp ảnh thuận lợi nhé?”
Ôn Lật Nghênh lập tức vui ra mặt. Cô lấy từ trong túi xách ra chiếc gương nhỏ và thỏi son, vừa dặm lại lớp trang điểm, vừa đáp lời: “Đương nhiên rồi. Chị đẹp thế này cơ mà, buổi chụp hình nào mà chẳng thuận lợi!”
Trên thực tế, mọi chuyện lại không thuận lợi như cô tưởng.
Vừa trông thấy Du Chi, cô đã bắt đầu cảm thấy không tự nhiên và chột dạ.
Bộ ảnh cưới hôm nay mang phong cách cổ điển Trung Hoa, được thực hiện dưới những bức tường thành đỏ ngói vàng. Ôn Lật Nghênh khoác lên mình bộ Hỉ phục cách tân, từ trâm cài đến hoa tai đều được chế tác thủ công, toát lên một vẻ đẹp vinh hoa và phong vị rất riêng.
Thế nhưng, vì tâm trạng không tốt, tiến độ buổi chụp hôm nay diễn ra khá chậm chạp.
Người nhiếp ảnh gia cũng thấy khó hiểu. Rõ ràng lần trước ở London, sự ăn ý ngọt ngào của hai người gần như muốn tràn ra khỏi cả khung hình. Hơn nữa, với ngoại hình nam thanh nữ tú của họ, chỉ cần bấm máy bừa cũng có được những bức ảnh thần thái. Vậy mà sao lần này, mọi thứ lại trở nên cứng nhắc và gượng gạo đến vậy.
Anh ta phải vắt kiệt óc, dùng hết lời lẽ để dẫn dắt, khó khăn lắm mới hoàn thành được buổi chụp.
Trên đường về, Ôn Lật Nghênh không nói một lời, chỉ đặt chiếc laptop lên đùi, cúi đầu lướt xem tin tức thời trang. Bóng dáng Du Chi lọt vào trong tầm mắt, cô càng cố lờ đi, lòng lại càng như có lửa đốt.
Bộ ảnh cưới mà cô mong đợi nhất đã chụp xong. Giờ chỉ còn việc nói với Du Chi chuyện của Trần Trú Ngôn. Hậu quả, cùng lắm cũng chỉ là một cơn ghen của anh, sau đó là bị anh “phạt” một trận ra trò trên giường.
Ôn Lật Nghênh hạ quyết tâm, đột ngột đóng sập chiếc laptop, quay đầu nhìn thẳng vào anh.
Bốn mắt bất ngờ chạm nhau, trái tim cô bỗng mềm nhũn.
Giây tiếp theo, sau gáy cô bị một bàn tay to lớn siết lấy, một luồng hơi nóng quen thuộc ập đến. Du Chi cúi người về phía trước, dồn cô vào sát cửa sổ xe, ánh mắt không hề che giấu sự dò xét và chiếm hữu, xoáy sâu vào cô.
Mặt dây chuyền khắc hoa trên cây trâm của cô khẽ nghiêng đi, va vào cửa kính xe, tạo ra một tiếng “cạch” giòn giã.
Tựa như nhịp tim đang loạn xạ của chính cô.
“Bà xã.”
Ánh sáng bên ngoài lướt qua, vương trên sống mũi cao thẳng của Du Chi, khiến gương mặt anh càng thêm tuấn lãng. Anh khẽ nhướng mày, giọng nói trầm xuống đầy mê hoặc:
“Em đang trốn anh sao?”