Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 104

"Cái, cái gì?"

 

Thời Tranh Vinh suýt tưởng mình nghe nhầm.

 

Thời Tễ lại muốn loại cả đội của ông ta sao? Nó không phải vẫn xem ông là chú hai của nó sao?

 

Thấy đội mình không địch lại bốn người, Thời Tranh Vinh cuối cùng cũng hoảng loạn.

 

"Tiểu Tễ, chú hai đã từng giúp con, con quên rồi sao?"

 

Thời Tranh Vinh vốn giỏi chơi đòn tình cảm, những năm qua không ít lần lợi dụng thân phận Thời Tễ để mưu lợi.

 

"Lúc con ba tuổi, lần đó mấy kẻ cực đoan trong gia tộc dùng kim châm chích con để thử mức độ chịu đau đớn trong gen của con, lần đó là chú hai...."

 

Thời Tễ đột ngột cắt lời, "Im miệng."

 

Anh xưa nay không thích công khai chuyện riêng tư.

 

Đặc biệt ở đây còn có một nhóc mít ướt.

 

Đáng tiếc đã quá muộn.

 

Tạ Chước vốn định dừng tay.

 

Tinh thần lực tiêu hao càng lớn, cậu càng không thể áp chế kỳ mẫn cảm.

 

Đột nhiên, đầu ngón tay cậu khựng lại, sương đen mờ mịt bao quanh lòng bàn tay, cậu nghiêng mắt nhìn về phía Thời Tranh Vinh.

 

"Ông nói cái gì?"

 

Thời Tranh Vinh đầy vẻ sốt ruột, "Câm miệng, ta có nói chuyện với cậu không?"

 

Ông ta căn bản không coi thành viên trong đội ra gì, chỉ một lòng muốn ổn định Thời Tễ trước.

 

Thế nên khi một luồng sương đen kẹp theo những tia lửa đập tới, trúng thẳng vào mặt, hất ông ta vào thân cây.

 

Ông ta hoàn toàn ngây người.

 

"Cậu điên rồi sao?"

 

Ông ta là người phụ trách cơ mà.

 

Thời buổi này còn có ai dám ra tay đánh người phụ trách trong giải đấu chứ?

 

Cơ giáp của Tạ Chước chưa hoàn toàn thu hồi đã đột ngột mở rộng, sương đen đậm đặc gần như tràn ra, khiến cậu trông như một ác quỷ xinh đẹp bò ra từ địa ngục.

 

Mũ bị gió thổi bay, lộ ra mái tóc bạc ngang ngược ngông cuồng, đôi mắt hoa đào lạnh lẽo như được ngâm trong băng.

 

Uy áp tinh thần lực không kiểm soát được lan rộng.

 

Lá cây rơi xuống cánh cơ giáp của cậu, lập tức bị nghiền nát thành tro bụi.

 

Thời Tranh Vinh: "Cậu..."

 

Tất cả mọi người đều sững sờ, nhìn về phía Tạ Chước.

 

Ryan vô thức dựa vào Sở Đàn Tinh, rồi lại nhớ ra hai người vẫn chưa làm lành, vừa định nhăn cái mũi nhỏ tránh ra.

 

Cánh tay nhỏ của cậu bị người ta kéo lại.

 

Sở Đàn Tinh: "Tôi sợ."

 

Ryan: "???"

 

Đôi mắt xanh tròn xoe nhìn chằm chằm cậu trai lạnh lùng, Sở Đàn Tinh vẫn giữ vẻ ngoài anh trai ngầu lòi, mí mắt một mí lười biếng cụp xuống.

 

Vậy mà lại mặt không cảm xúc nói mình sợ ư???

 

Sở Đàn Tinh bình tĩnh siết chặt tay cậu, "Vậy nên có thể bảo vệ tôi một lần được không?"

 

Chút giận dỗi của Ryan kỳ lạ tan thành mây khói.

 

"Tôi chẳng phải..." Cậu cầm tấm khiên phát sáng xanh, nhỏ giọng lí nhí, "Vẫn luôn bảo vệ cậu sao?"

 

***

 

Tạ Chước chỉ cảm thấy đầu óc mình đang ong ong.

 

Cậu dừng lại trước mặt Thời Tranh Vinh, thấy vẻ kinh hoàng hiện lên trên mặt ông ta.

 

"Gen đau đớn gấp mười lần, ông từng cảm nhận qua chưa?

 

Thời Tranh Vinh đối diện ánh mắt sâu không đáy của cậu, giống như một vực sâu không thấy đáy chỉ cần bước một bước là sụp xuống.

 

"Cậu bình tĩnh một chút, tôi là người phụ trách, các cậu là tuyển thủ thì không được—"

 

Chưa nói hết câu, cổ ông ta đã bị bóp chặt.

 

Năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng nổi gân xanh, cuồn cuộn sức mạnh nguy hiểm như sắp bùng nổ.

 

"Tôi hỏi ông, đã từng cảm nhận qua chưa?"

 

Thời Tranh Vinh theo phản xạ trả lời, "Chưa."

 

Mặc dù bọn họ đều là sự kết hợp giữa gen người và gen mèo, nhưng không ai sở hữu thể chất đặc biệt của Thời Tễ.

 

Thời Tễ sở hữu gen chiến đấu siêu cấp, cùng với cảm nhận đau đớn gấp mười lần.

 

Ông trời cho anh năng lực chiến đấu, nhưng lại không cho anh một cơ thể tương xứng.

 

Không ai biết đây là món quà, hay là sự trừng phạt.

 

"Cậu nghe nhầm rồi, ta là người giúp đỡ cậu ấy, ta là người duy nhất đứng về phía cậu ấy lúc đó."

 

Thời Tễ lạnh nhạt liếc nhìn mà không nói gì.

 

Anh không phủ nhận, cũng không thừa nhận.

 

"Ông chưa từng đứng về phía anh ấy."

 

Tạ Chước nhìn ông ta nói, "Các người đều không thích anh ấy."

 

Âm cuối trầm thấp khàn khàn của thiếu niên, mang theo sự run rẩy mà chính cậu cũng không nhận ra.

 

Cậu từng thấy chỉ huy lúc mới đến hoàng cung, xinh đẹp tinh xảo, trầm mặc ít nói, như một con búp bê thủy tinh dễ vỡ.

 

Tựa như thế giới của anh chỉ có bóng tối, không có ánh sáng.

 

Khi ấy cậu đã nghĩ, rõ ràng là một anh trai xinh đẹp thế này, tại sao lại không bao giờ vui vẻ?

 

Nếu có một người thích anh ấy, đứng về phía anh ấy, anh ấy có phải sẽ không buồn nữa không?

 

Vậy để mình thích anh ấy đi.

 

Tiểu Tạ Chước nghĩ, vậy thì để tôi thích anh ấy.

 

"Ta là người phụ trách, cậu không thể ra tay với ta!"

 

Nhìn thấy tay Tạ Chước càng siết càng chặt, trán Thời Tranh Vinh đã đầy mồ hôi lạnh.

 

Tạ Chước đột ngột buông tay ra, không khí tràn về cổ họng, Thời Tranh Vinh cuối cùng cũng thở phào một hơi.

 

"Đừng nói là người phụ trách."

 

Khóe môi Tạ Chước cong lên nụ cười lạnh, gằn từng chữ, "Dù hôm nay có là ông trời tới, cũng phải ăn hai cái bạt tai rồi mới được đi."

 

"Á á á —"

 

Thời Tranh Vinh bị cánh lớn của cơ giáp trực tiếp quạt bay đi.

 

Không đến nỗi chết, nhưng còn mất mặt hơn cả chết.

 

Bốn thành viên còn lại, Tạ Chước trực tiếp tiễn họ rời đi, cho đến người cuối cùng—

 

"Anh trai ơi, đừng mà."

 

Cậu nhóc mắt hơi tròn tội nghiệp nhìn cậu, "Anh quên em là ai rồi sao?"

 

Nét mặt nhàn nhạt của Thời Tễ hơi khựng lại, ngước mắt nhìn qua.

 

Tạ Chước quay lưng về phía anh, không nhìn thấy biểu cảm của tiểu Alpha.

 

Nhưng cậu nhóc đó rõ ràng không chống trả, chịu hẳn một cú đấm của Tạ Chước, thanh sinh mệnh chỉ còn 78%.

 

Khóe môi vương máu, đáng thương níu lấy ống tay áo Tạ Chước, dáng vẻ đúng chuẩn một Omega khiến người ta thương xót.

 

Ngay cả Lục Dao cũng động lòng trắc ẩn, "Người quen của cậu sao? Chỉ còn mỗi cậu ta, trông cũng không sống được bao lâu, nếu cậu quen thì hay là tha...."

 

Lời còn chưa dứt, bị Tạ Chước ngắt lời một cách thiếu kiên nhẫn.

 

"Tao mặc kệ mày là ai."

 

"Cút đi chết cho ông."

 

Lục Dao: "......"

 

Omega: "......"

 

Sương khói màu hồng đột nhiên bốc lên khắp nơi, Tạ Chước bất ngờ ngửi phải, bị sặc đến ho dữ dội.

 

Thời Tễ kéo cậu ra khỏi làn khói, vừa quay đầu lại, Omega đó đã biến mất.

 

Sở Đàn Tinh nói với Lục Dao, "Thấy chưa, đây chính là hậu quả của việc khinh địch."

 

Đội của Tinh Hệ Thứ Năm làm sao có thể yếu kém.

 

So với Thời Tuấn khoe mẽ đần độn, Omega này mới là kẻ thâm tàng bất lộ.

 

Thời Tễ liếc nhìn hướng Omega rời đi, chỉ kịp thấy một chiếc đuôi mèo mướp lướt qua.

 

Anh thu ánh mắt lại, nhẹ kéo mũ Tạ Chước, "Không sao chứ.....?"

 

Lời còn chưa dứt, Tạ Chước đã kéo người vào lòng, cúi đầu ôm chặt lấy anh.

 

Thời Tễ khẽ thở dài như bất đắc dĩ, "Đủ rồi, nhóc con."

 

Mỗi lần nhắc đến gen đau đớn gấp mười lần, phản ứng của tiểu Alpha này còn lớn hơn anh nhiều.

 

"Tại sao không trả thù bọn họ?"

 

Tạ Chước xưa nay lòng dạ hẹp hòi, ai làm tổn thương đến người của cậu, đều phải trả giá.

 

"Sao cậu biết đó không tính là trả thù?"

 

Thời Tễ bỗng cười nhạt, chậm rãi nói, "Đội của Tinh Hệ Thứ Năm là hạng hai năm ngoái."

 

Tạ Chước ngẩng đầu, gương mặt thoáng ngơ ngác, "Hả?"

 

Hạng hai.

 

Vậy mà giải đấu lần này mới bắt đầu đã..... chỉ còn lại một người?

 

Đúng là một khởi đầu ma quái trời long đất lở.

 

"Thời Tranh Vinh người này, rất giỏi ngấm ngầm giở trò, càng về sau càng không thể giữ lại."

 

"Thương Tâm Lĩnh là địa bàn chính của bọn họ, đợi yêu thú cấp 4S xuất hiện, ông ta có cả ngàn cách lợi dụng cơ hội giết người thủ tiêu đội khác."

 

Thời Tễ không nói quá rõ ràng.

 

Nhưng cũng đủ để bọn họ hiểu.

 

Đội của Tinh Hệ Thứ Năm giỏi dùng thủ đoạn hiểm độc, về sau không thể giữ lại, nên phải loại trừ ngay từ đầu.

 

Vậy nên anh cố ý chọc giận Thời Tuấn, cố ý để lộ vị trí đội mình, chỉ chờ Thời Tuấn tự dâng xác đến sao???

 

Suy nghĩ Tạ Chước dường như được thông suốt ngay lập tức, đột nhiên nghiêm túc kính nể mèo nhỏ nhà mình.

 

Thời Tễ không hiểu sao buồn cười, "Không đến mức đó, tôi chỉ tùy tiện thử một chút thôi."

 

Chỉ tiếc lòng người xưa nay không chịu nổi thử thách.

 

Chỉ cần Thời Tranh Vinh có nửa phần chân thành, sẽ không có kết quả này.

 

"Anh không thích lão già chết tiệt đó đúng không?" Tạ Chước hỏi.

 

Mèo nhỏ không mềm lòng lưu tình như tưởng tượng, nhưng cũng không hẳn là khoan dung.

 

Anh thích thử thách lòng người, giao quyền lựa chọn cho người khác.

 

Người thành công sẽ nhận được sự giúp đỡ và ưu ái của anh.

 

Người thất bại sẽ bị anh âm thầm loại bỏ, thậm chí cũng không biết mình chết như thế nào.

 

Vậy....có buồn không?

 

Dù có là vị thần minh bày mưu tính kế, cũng sẽ buồn vì bị phản bội chứ.

 

Thời Tễ không ngờ cậu lại hỏi như vậy.

 

Một lúc lâu sau mới thành thật nói một câu, "Tạ Chước, tôi chưa bao giờ thích bất kỳ ai."

 

Anh có thể chấp nhận tất cả những bông hoa và sự phản bội.

 

Trái tim Tạ Chước như bị nện một cú thật mạnh, rơi xuống vực sâu không người đón lấy.

 

Rất lâu sau, cậu mới khẽ cười, "Vậy thì tốt rồi, ông ta không xứng."

 

Vậy thì tốt rồi.

 

Dù người đó không tốt, mèo nhỏ cũng sẽ không buồn.

 

Tạ Chước cố nhịn cơn đau rát sôi trào do ôm ấp mang lại, trong lòng bình lặng nghĩ.

 

Vậy có phải là, dù cho Tạ Tiểu Chước rất tốt, mèo nhỏ cũng sẽ không thích.

Bình Luận (0)
Comment