Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 105

Đêm đó, năm người đến được nơi trú ẩn an toàn.

 

Nơi trú ẩn an toàn là nơi tranh chấp khốc liệt, đã từng xảy ra vô số trận chiến.

 

Vì vậy, khi đội mới đến, đội Lôi Đình Đột Kích đã kiệt sức cả thể chất lẫn tinh thần vẫn phải đứng dậy ứng chiến.

 

Bọn họ vừa chuẩn bị xong thì đối mặt với quả cầu bom chứa đựng cơn bão dữ dội trong lòng bàn tay của Tạ Chước—

 

Trương Vĩ: "Tôi có ý này......"

 

Tạ Chước: "Chen chúc?"

 

Trương Vĩ: "Đồng ý."

 

Đội Lôi Đình Đột Kích: "......"

 

Các đội khác ở phía xa đang chờ hai bên đánh nhau, với tâm thế bọ ngựa bắt ve sầu chim sẻ rình phía sau, "......"

 

Thôi được rồi.

 

Các người cũng tương thân tương ái phết nhỉ.

 

Tạ Chước cũng mệt rồi, quả cầu bom trong lòng bàn tay cậu cũng nhỏ lại.

 

Nơi trú ẩn an toàn tuy gọi là an toàn, nhưng thực tế lại vô cùng đơn sơ, đó là một căn phòng bạc trắng làm từ vật liệu đặc biệt nằm giữa rừng rậm, có thể ngăn chặn hiệu quả sự tấn công của yêu thú.

 

Không có giường.

 

Tuy nhiên có một ít vật phẩm, Tạ Chước ngồi dưới đất thổi một cái túi ngủ, rồi trải chăn lên trên.

 

Sau đó đem vị chỉ huy đang ngồi xổm trên đất bàn luận vị trí của yêu thú trên bản đồ với Trương Vĩ.

 

Ôm lên.

 

Thời Tễ đột nhiên lơ lửng, còn chưa kịp phản ứng, đã bị đặt lên chiếc túi ngủ bơm hơi mềm mại.

 

Đội trưởng Lôi Đình đang uống nước, "Phụt—"

 

Anh ta suýt bị sặc, Lục Dao đỡ lấy cằm anh ta, "Không được để rớt, không được để rớt, anh có biết nước quý giá thế nào không?"

 

Cậu giơ tay lên, "Mau l**m sạch đi."

 

Đội trưởng Lôi Đình, "Cút."

 

Lục Dao đã khát muốn chết, cậu do dự một lúc, nghĩ rằng Alpha không chê Alpha, dù sao cậu mỗi ngày đều tranh đùi gà với Tạ Hỏa Chước, vì thế bắt đầu l**m nước trong lòng bàn tay.

 

Đội trưởng Lôi Đình bị ghê tởm, "Cậu có bệnh à?"

 

".....Tôi khát mà."

 

Lục Dao cảm thấy anh ta thật khó hiểu, "Anh nghĩ ai cũng dư dả vật phẩm như anh sao."

 

Đội trưởng Lôi Đình: "Vật phẩm của cậu đâu?"

 

Thiếu gia Lục Dao chưa bao giờ biết tiết kiệm vật phẩm: "Tôi uống hết rồi."

 

"......"

 

Không có gì sai cả.

 

Đội trưởng Lôi Đình ném nửa chai còn lại cho cậu, quay đầu thấy các thành viên trong đội thật sự không còn nhiều vật phẩm, ngày đầu tiên đã tiêu hao quá nhiều.

 

Anh ta suy nghĩ phải ra ngoài tìm thêm vật phẩm.

 

"Đây, lau mặt đi."

 

"?"

 

Là ai ăn nói ngông cuồng vậy?

 

Mọi người nghe thấy câu này, đều quay sang nhìn người vừa nói.

 

Tạ Chước từ trong túi lấy ra một chai nước sạch, mở nắp định đổ lên miếng băng gạc, lau đi vết bẩn không biết dính từ lúc nào trên mặt chỉ huy.

 

"......???"

 

Nước là nguồn sống, băng gạc là để cứu mạng, cậu lại dùng nó để lau mặt cho chỉ huy???

 

Thời Tễ ngăn cậu lại, "Không cần, giữ lại mà uống."

 

Tạ Chước nhìn anh, đôi mắt hoa đào lấp lánh cười nhẹ, "Mặt bẩn rồi, trông như mèo mướp vậy."

 

Sau đó cậu đổ một chút nước, nhẹ nhàng cẩn thận lau mặt cho chỉ huy.

 

Làn da trắng mỏng trong suốt, sau khi được nước làm ẩm trở nên trắng mịn, lộ ra chút hồng nhạt xinh đẹp.

 

Tạ Chước ngứa ngáy muốn hôn anh.

 

"Người cậu nóng quá, vẫn còn sốt sao?"

 

Thời Tễ chạm vào cổ tay cậu, nóng đến kinh người.

 

Tạ Chước đột ngột hoàn hồn, a một tiếng, "Có một chút, không sao đâu."

 

Sở Đàn Tinh lơ đãng liếc sang, thấy cổ tay cậu lộ ra một chiếc vòng tay, màu đỏ đậm cực kỳ.

 

Sắp thành Ninja Rùa rồi.

 

Trước đây cậu ta nhiều nhất cũng chỉ hồng nhạt, đã đau đến tê liệt thần kinh, Tạ Chước ngược lại trông.....

 

Giống như không có chuyện gì.

 

Đội trưởng Lôi Đình nhìn bản đồ nói, "Nhân lúc buổi tối các đội hoạt động không nhiều, chiếm mấy điểm vật phẩm gần đây, tiện thể xem có gì ăn không."

 

Sinh tồn ngoài trời là sở trường của trường quân đội bọn họ.

 

Tạ Chước lập tức đứng dậy, "Tôi đi cùng các anh."

 

Trương Vĩ hài lòng nhìn đám nhóc tràn đầy nhiệt huyết: "Cố lên cố lên! Tôi với chỉ huy các cậu lớn tuổi rồi, không giúp được gì nhiều, chỉ trông cậy vào các cậu tự thân vận động, lo đủ ăn đủ.....Ê, chỉ huy anh đi đâu thế?"

 

Thời Tễ không quay đầu, đi ra khỏi phòng an toàn, kéo thiếu niên vừa mới bước ra ngoài, đẩy một cái vào chỗ ẩn nấp sau bức tường.

 

"Há miệng."

 

Tạ Chước còn chưa kịp phản ứng, theo phản xạ há miệng.

 

"Em không phải ra ngoài ăn vụng.... ưm."

 

Cậu không thể tin nổi trợn tròn mắt, bị đôi môi lạnh lẽo nhẹ phủ lên, mang theo vị ngọt thanh chữa lành nhẹ nhàng thăm dò tiến vào miệng.

 

Thời Tễ lần đầu làm chuyện này, ngón tay khẽ siết cuộn tròn trên vai cậu.

 

Xương ngón tay xinh đẹp lộ ra dưới ánh trăng lạnh lẽo, từng chút một siết chặt.

 

Giọng điệu của anh vẫn thanh lãnh.

 

"Sẽ ổn nhanh thôi."

 

Tạ Chước trong đầu thoáng qua câu nói kia, ngày mai cậu sẽ không sao nữa.

 

Thì ra là nói cái này à.

 

Chỉ huy nghĩ rằng cậu không khỏe, đang chữa trị cho cậu.

 

"Anh trai...." Tạ Chước không dám nhúc nhích, thậm chí môi cũng như cứng lại.

 

"Được rồi."

 

Cậu như một khúc gỗ.

 

Thời Tễ từ từ ngẩng đầu, lông mày hơi nhíu nhìn cậu, dù lần này không phải Alpha chủ động, nhưng mắt anh cũng ươn ướt một lớp nước mỏng, vành tai trong suốt ửng hồng.

 

"Tôi lúc trước đã nói, tôi không thích cậu nhiều lắm."

 

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên người Thời Tễ, khuôn mặt anh phủ một lớp ánh sáng lạnh nhạt.

 

"Cậu cũng không giận tôi như vậy."

 

Tạ Chước nhìn hàng mi dài lạnh nhạt cụp xuống của anh, tim cậu cũng run lên theo, vội vàng nhẹ giọng giải thích, "Em không có giận anh mà."

 

"......"

 

"Không thích cũng không sao, em không bắt anh phải thích em."

 

Chỉ huy thích cậu, Tạ Chước sẽ vui.

 

Chỉ huy không thích cậu, Tạ Chước sẽ khổ sở.

 

Cậu sẽ không vì chuyện này mà giận chỉ huy.

 

Cũng sẽ không ép buộc mèo nhỏ làm những điều anh không thích, mèo nhỏ tốt như vậy thật ra cũng không nhất thiết phải thích cậu.

 

Thời Tễ không thấy bất kỳ dấu vết nói dối nào trên mặt cậu.

 

Nhưng tiểu Alpha tóc bạc hôm nay rất lạnh nhạt.

 

Đây là lần đầu tiên anh chủ động.... đưa vào miệng, vậy mà lại không nhận được bất kỳ phản ứng nào.

 

Chuyện này nghĩ đến thôi đã thấy xấu hổ, Thời Tễ càng không thể nói ra.

 

"Ừm."

 

Anh quay đầu đi, vành tai hồng phấn như có thể xuyên thấu ánh trăng, lông mi lạnh lùng thẳng tắp cụp xuống.

 

"Chắc đủ rồi, ngày mai sẽ ổn thôi."

 

Thời Tễ nói xong, không nói thêm lời nào quay về phòng an toàn.

 

Tạ Chước đứng yên tại chỗ rất lâu, ngẩng đầu dựa vào bức tường lạnh lẽo, nhiệt độ cơ thể khiến mảng tường đó nóng lên.

 

Cậu đưa tay che mặt, trái tim mềm nhũn chua xót cả một mảng.

 

Che mắt lại, thở ra một hơi nóng hổi chua chát.

 

***

 

Một giờ sau, mấy Alpha ra ngoài tìm vật phẩm đã trở về.

 

Đội trưởng Lôi Đình xách hai túi vật phẩm lớn, đủ nước và lương thực cho bọn họ cả ngày mai.

 

Chủ yếu là đồ ăn dễ no bụng, bánh quy nén, sô cô la, bánh mì các loại.

 

Lục Dao mắt chợt sáng lên, "Còn có quả mọng nữa!?"

 

Vài quả đỏ mọng nằm trong ngăn kéo của túi tác chiến màu đen.

 

Lục Dao vừa định lấy, đã bị đội trưởng Lôi Đình đánh rụt lại, "Không phải của cậu, của chỉ huy."

 

Thời Tễ nằm trên túi ngủ bơm hơi, lạnh nhạt nhắm mắt nghỉ ngơi, cả người như một bức tượng thủy tinh tinh xảo đắt tiền.

 

Không ai dám làm phiền.

 

Anh từ từ mở mắt, thấy mấy quả đỏ mọng hấp dẫn trong tay đội trưởng Lôi Đình.

 

"Tạ Chước hái cho ngài."

 

Mấy thành viên đội Lôi Đình đều thèm thuồng, "Đội trưởng, sao anh không hái cho bọn tôi?"

 

Đội trưởng Lôi Đình: "Tôi biết bay chắc?"

 

"......"

 

Có lý.

 

Tên nhóc tóc bạc đó có cánh mà.

 

"Cậu ta biết bay mà cũng không hái cho bọn họ mấy quả sao?!"

 

Nói xong mọi người cũng hiểu, trong mắt chó con lông bạc chỉ có chỉ huy của cậu.

 

Cậu có thể dùng nước rửa mặt cho chỉ huy, cũng không muốn cho người khác uống một giọt.

 

Người khác muốn ăn thì đừng hòng!

 

"Cũng không phải. Cậu ta không thể dùng cơ giáp quá lâu, chắc hôm nay tiêu hao quá lớn rồi."

 

Đội trưởng Lôi Đình không nói rõ ra, nhưng anh ta cũng nhận thấy, xem ra trạng thái của Tạ Chước hôm nay thật sự rất tệ.

 

Lục Dao có chút nhìn vị đội trưởng này với con mắt khác, "Đội trưởng răng rắc, anh không lén tấn công cậu ấy, tạm thời xem như người tốt."

 

*cũng chả hiểu sao mấy người này kêu Lôi Đình là đội trưởng răng rắc nữa =))))

 

Nhưng sau này có lén tấn công hay không thì chưa chắc, trận đấu chưa kết thúc ai mà biết được.

 

"......"

 

Đội trưởng Lôi Đình thật ra cũng đã có ý định, đặc biệt là khi thấy Tạ Chước bay còn không vững, đang hái quả mọng trên cao.

 

Lúc cậu đáp xuống chắc chắn sẽ không ổn định, chỉ cần anh ta động tay động chân một chút, là có thể loại bỏ Tạ Chước.

 

Sau đó quay về báo rằng Tạ Chước bị bao vây tiêu diệt, phủi sạch trách nhiệm, còn có thể lợi dụng những người của đội Ăn Cơm Không Xếp Hàng.

 

Nhưng mà.

 

Khi anh ta thấy thiếu niên tóc bạc rơi xuống, khụy gối nửa quỳ trên mặt đất, vẫn không quên ôm chặt những quả mọng trong lòng, đột nhiên cũng không còn muốn ra tay nữa.

 

"Cậu không sao chứ?"

 

"Không sao."

 

Tạ Chước ngẩng đầu nhìn anh ta, trán rịn đầy mồ hôi lạnh, tóc bạc ướt đẫm dính vào đuôi mắt.

 

Cậu giơ tay đưa mấy quả đỏ mọng hấp dẫn cho anh ta, khẽ cười nói, "Huynh đệ, tôi tạm thời không về được, giúp một tay nhé."

Bình Luận (0)
Comment