Bạch Đế Tinh, hoàng cung.
Tạ Thần khoác áo choàng trắng bạc, bước ra từ tẩm điện của đế vương, tiến về phía sảnh nghị viện rực rỡ ánh đèn.
"Đêm đã qua, yêu thú cấp 4S đã tỉnh."
Tạ Thần nghiêng đầu, đôi mày uy nghiêm phủ lên vẻ mệt mỏi. Ngồi ở vị trí chủ tọa, hắn hỏi một cách thờ ơ.
"Chỉ huy Thời giờ đang làm gì?"
Nữ quan Sharon canh giữ ở đây chưa từng rời đi.
Hương gỗ tử đàn của đế vương vấn nơi chóp mũi, xen lẫn mùi tin tức tố sơn trà nhàn nhạt ngọt dịu của Omega.
Nàng hơi sững sờ, thành thật bẩm báo.
"Chỉ huy đang tán tỉnh tiểu Alpha của mình."
"......"
Giây tiếp theo, cơn thịnh nộ của đế vương càn quét đến, cả cung điện chìm vào hầm băng.
"Ngươi nói cái gì!?"
Nữ quan Sharon dịu dàng ngoan ngoãn cúi người, động tác thuần thục đến mức khiến người ta đau lòng.
Ngài chẳng phải cũng vừa từ giường của Omega bước xuống sao? Sao lại không cho phép chỉ huy chơi đùa với tiểu Alpha?
Khi Hoàng Đế chưa xuất hiện, nữ quan Sharon một mình thưởng thức cảnh tượng ấy say mê.
Mạng lưới Tinh Võng sẽ ghi lại mọi khung cảnh trong giải đấu, ngoại trừ màn sương tím trong khu sương độc.
Sharon nhanh chóng tách tách tách tách chụp lại từng khung hình đẹp gửi cho bà xã yêu quý.
[Sharon]: Bảo bối, mau nhìn, thuyền chị đẩy đến được tiên cảnh rồi!
Đội nữ chiến đấu đẫm máu ở tiền tuyến, chỉ cần rảnh rỗi là sẽ nhắn lại cho nàng.
[Vợ hôm nay đã nghỉ việc chưa]: Quá thanh thủy, không hứng thú.
[Vợ hôm nay đã nghỉ việc chưa]: Đợi đã, Omega bị hôn đến đỏ mắt rưng rưng kia là ai? Thời Tễ???
[Vợ hôm nay đã nghỉ việc chưa]: Tổng chỉ huy đế quốc ba năm trước PK với em, đánh em đến mức một tuần không xuống giường được, Thời Tễ?!!!
[Sharon]: Đúng đó.
Bên kia hồi lâu không có bất kỳ tin tức nào.
Sharon đã hình dung ra cảnh bà xã bảo bối nhà nàng bước chân đột nhiên khựng lại, không thể tin được mà lau khuôn mặt nhỏ, máu me bê bết đầy mặt.
Cuối cùng cũng tiêu hóa xong.
Cô chậm rãi gõ ra năm chữ.
[Vợ hôm nay đã nghỉ việc chưa]: Anh ấy thật đáng yêu.
Cùng lúc đó, màn hình lớn trên trần đại sảnh nghị viện phản chiếu hiện trường giải đấu.
Ánh trăng lùi dần, rừng rậm bao quanh.
Phòng an toàn phát ra ánh sáng trắng dịu, ngăn chặn mọi yêu thú tiếp cận.
Alpha tóc bạc mày mắt kiêu ngạo phóng túng, đẩy người trong lòng vào tường, chân dài chen giữa hai đầu gối anh, cúi đầu hôn đến ngột ngạt.
Yết hầu gợi cảm chuyển động lên xuống, toàn thân căng tràn hormone.
Chỉ huy thanh lãnh cấm dục, khóe mắt ửng đỏ lưng tròng, ở trước mặt cậu không hề có sức phản kháng, hai cổ tay bị khóa chéo trên đỉnh đầu.
Thắt lưng mảnh khảnh hơi cong lên.
Bị ép dán chặt vào bụng dưới cậu.
Không giống như kháng cự, mà càng giống như đang nghênh đón.
"......"
Tiên cảnh.
Nữ quan Sharon ước gì có tận tám góc máy để có thể điên cuồng chụp ảnh màn hình.
Đáng tiếc hiện tại trong đại sảnh có nhiều thêm một người, nàng đến thở mạnh cũng không dám.
"Sharon."
Tạ Thần đột nhiên lên tiếng, dường như đã nhẫn nhịn đến cực điểm, giọng nói khàn đặc.
"Ta rốt cuộc thua kém nó ở điểm nào?"
Chỉ huy Thời lớn lên cùng hắn, hắn đã theo đuổi người này cả nửa đời, ám chỉ rõ ràng cả trong tối lẫn ngoài sáng, vậy mà ngay cả tư cách đến gần hắn cũng không có.
Hiện tại Thời Tễ chỉ vừa rời xa hắn hai tháng, liền đã có Alpha khác.
Chưa kể người đó là đứa em trai mà hắn căm ghét đến tận xương tủy.
Tạ Thần chỉ là không hiểu.
Tại sao chứ?
Tim nữ quan Sharon run lên, biết đây lại là một câu hỏi lấy mạng.
"Ngài là người thống trị đế quốc ngân hà, sinh ra đã là độc tôn, ngài làm sao có thể thua kém bất kỳ ai."
Sharon trước nay luôn quen nói những lời hay ý đẹp, nhưng cũng là lời thật lòng.
"Độc tôn?"
Môi Tạ Thần bật ra tiếng cười khẩy lạnh lẽo, "Cậu ấy khi nào từng tôn ta?"
Hết lần này đến lần khác chống đối, cự tuyệt, tùy hứng bất cần.
Tạ Thần đã sớm không biết phải làm gì với anh.
Nữ quan Sharon hơi sững sờ, hiếm thấy, nàng nhìn thấy trên mặt Tạ Thần biểu cảm giống như mơ hồ.
Một bạo quân lạnh lùng tàn nhẫn, vậy mà cũng có thể vì một người mà thất vọng khổ sở sao?
Sharon nói: "Chỉ huy trời sinh tính tình thanh cao kiêu ngạo, có lẽ chỉ hướng tới tình cảm một lòng một dạ."
Nghe vậy, trên mặt Tạ Thần nở một nụ cười gần như chế giễu, "Vậy sao?"
Đã từng có lúc, hắn cũng từng dốc lòng muốn làm một người vui lòng, dành kỳ mẫn cảm đầu tiên trong đời cho người đó.
Nhưng người đó không cần.
Tạ Thần bây giờ vẫn nhớ rõ dáng vẻ của hắn trong kỳ mẫn cảm đầu tiên, đau đớn muốn chết tìm kiếm một Omega để đánh dấu tạm thời, lại bị Thời Tễ vừa vặn bắt gặp.
Thiếu niên cao gầy tinh xảo chỉ dừng lại một chút, cúi đầu nói hai chữ, "Làm phiền."
Nói xong liền không quay đầu lại rời đi.
Không tức giận, không ghen tuông, không quan tâm.
Nữ quan Sharon nhẹ giọng gọi hắn, "Bệ hạ......"
Tạ Thần thoát khỏi ký ức xa xôi, lần nữa mở mắt đã là lạnh lẽo vô tình.
"Đi thông báo cho Thương, có thể tiến vào Thương Tâm Lĩnh."
Biểu cảm trên mặt Sharon cứng đờ.
Khoảnh khắc mơ hồ của Hoàng Đế dường như chỉ là ảo giác của nàng.
"Trò chơi này nên kết thúc rồi."
Tạ Thần không còn kiên nhẫn.
Hắn phải thừa nhận, hắn ghen đến phát điên.
Hắn muốn bắt chỉ huy Thời trở về, nhốt lại, trừng phạt sự không nghe lời của anh hết lần này đến lần khác.
***
"Đủ rồi—"
Sau khi cảm thấy cổ tay mình đã rã rời, Thời Tễ cuối cùng thoát khỏi sự kìm kẹp của Alpha.
Họng súng bạc lạnh lùng không chút lưu tình dí vào bụng dưới Tạ Chước, trong mắt anh chứa một tầng nước nhẹ, nhưng khí thế lại lạnh lẽo kinh người, "Lùi lại, không được lại gần nữa."
Tạ Chước bị súng bạc chĩa vào eo, bước chân lười biếng lùi lại một bước.
Tóc bạc rối tung rủ xuống trán, cười lười biếng nhìn người trong lòng đang đứng đối diện.
"Anh trai, không phải chính anh đã nói, là muốn trêu ghẹo em sao?"
"......"
Thời Tễ cũng không hiểu là phát triển thành ra thế nào.
Tên nhóc thần kinh.
Anh sau khi nghe xong những lời nói năng lộn xộn của Tạ Chước, không trả lời, chỉ bình tĩnh ngẩng đầu hôn vào cằm cậu một cái.
Coi như an ủi.
Tạ Chước sững sờ, chớp chớp mắt, "Đây là câu trả lời anh dành cho em sao?"
'Em yêu anh.'
Em ở trong thế giới mà anh chẳng thể nhìn thấy, vẫn luôn yêu anh.
Thời Tễ im lặng hồi lâu, quay đầu đi, "Tôi không hề cho cậu bất kỳ câu trả lời nào."
Rõ ràng là một mỹ nhân băng sơn câu xong không chịu trách nhiệm, thanh lãnh xa cách đến tận cùng.
Tạ Chước giơ tay chỉ vào cằm mình, "Nhưng vừa rồi anh đã hôn em mà!!!"
Nơi cằm mềm mại vừa chạm đã rời đi, cậu còn không nỡ chạm vào.
"Vậy thì sao?"
Thời Tễ toàn thân đắm trong ánh trăng lạnh lẽo, thản nhiên nói, "Tôi muốn hôn cậu thì hôn thôi."
"......"
Tạ Chước hoàn toàn sững sờ tại chỗ, cuối cùng không nhịn được cười khẽ, đuổi theo vị chỉ huy dáng người cao ráo thon gầy.
"Vậy anh xem đó là cái gì, giở trò lưu manh với em hả chỉ huy?"
Bản thân chính là một nhóc lưu manh, vậy mà còn không biết xấu hổ dám nói người khác lưu manh.
Thời Tễ nghiêng đầu nhìn cậu.
Ánh mắt rơi trên chỏm tóc ngốc vểnh trên đỉnh đầu cậu, hai sợi dựng lên thành hình trái tim nhỏ, đáng yêu đến mức kỳ cục.
"Ừ."
Thời Tễ nâng bàn tay trắng lạnh tinh xảo lên, chạm vào đôi môi mỏng của Alpha, trong ánh mắt ngơ ngác cứng đờ của cậu, ngón tay trượt dọc theo cánh môi, tiến vào trong miệng, nhẹ nhàng chạm vào chiếc răng nanh nhỏ kia.
Khi hung dữ thì nhe răng trợn mắt, khi cười lại rạng rỡ tinh xảo.
"Tôi chính là thích trêu ghẹo cậu đấy."
Sự thật chứng minh Alpha không thể tùy tiện đụng vào, mới giây trước còn là chó con lông bạc đáng yêu lười biếng, giây sau ánh mắt đã sâu thẳm như biến thành người khác.
Thời Tễ định rút ngón tay mình lại.
Lại bị Tạ Chước khẽ cắn lấy, đầu lưỡi lướt qua da thịt nơi đầu ngón tay anh, nét mặt cậu vẫn đáng yêu, nhưng ánh mắt dần trở nên u ám.
"Vậy thì, anh trai, tiếp tục trêu ghẹo em đi."