Thời Tễ từ khi trở về phòng an toàn, liền không để ý để Tạ Chước nửa lời.
Liên Minh Tinh Hệ không giới hạn thời gian.
Chỉ khi có người tiêu diệt được yêu thú cấp 4S, đội đó giành chiến thắng thì trận đấu mới kết thúc.
"Nhưng tại sao đã hai ngày rồi mà chúng ta vẫn chưa thấy yêu thú cấp 4S?"
Đêm ngày thứ hai, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm lớn, trong phòng an toàn vẫn đang đốt đống lửa nhỏ.
Ryan có chút nghi hoặc nằm bò trên vai Sở Đàn Tinh, "Nó có phải sợ không dám ra ngoài không?"
Sở Đàn Tinh đang nướng khoai lang mật không hiểu sao bật cười, "Sợ ai? Sợ cậu sao?"
Ryan ưỡn ngực ngẩng đầu, "Chứ sao nữa??"
Tấm chắn vô địch của tiểu Ryan cậu chẳng lẽ không đáng để khiến yêu thú cấp 4S nghe danh liền sợ mất mật sao?
Sở Đàn Tinh: "Ừm, đúng là đáng sợ."
Âm cuối không hiểu sao mang theo chút ý cười.
Sở Đàn Tinh rất ít khi cười, bình thường cũng chỉ là cười khẩy, còn kiểu cười trầm thấp khàn khàn gần như câu hồn này đột nhiên không kịp đề phòng chui vào tai.
Gương mặt Ryan không hiểu sao nóng bừng.
Từ khi Sở Đàn Tinh nói, chẳng lẽ là thích Alpha của cậu sao?
Cậu hình như dần trở nên không bình thường....
Chết rồi, chết rồi, chết rồi, cậu sẽ không phải muốn có ý đồ xấu với Đàn Tinh đó chứ?
Đội trưởng Lôi Đình không nhịn nổi nữa, đã hai ngày rồi mà chẳng thu hoạch được gì, anh ta không thể tiếp tục lãng phí thời gian ở đây, dù thế nào cũng phải ra ngoài thử.
"Chờ thêm một tiếng, nếu vẫn không có tin tức về yêu thú cấp 4S, toàn đội chúng ta sẽ xuất phát đi tìm nó."
"Hoàn toàn không cần thiết."
"Hoàn toàn không cần thiết."
Hai giọng nói vang lên cùng lúc.
Đội trưởng Lôi Đình hỏi chỉ huy và Tạ Chước, "Sao lại nói vậy?"
"Để bé....."
Bốn chữ 'bé cưng nhà tôi' còn chưa nói xong, Tạ Chước đã bị Thời Tễ lạnh nhạt cắt ngang.
"Yêu thú cấp 4S thông minh hơn các cậu nghĩ, nó có trí thông minh ngang con người, hơn ai hết nó muốn g**t ch*t dị tộc, chỉ là tạm thời bị phòng an toàn cản lại nên không vào được, nó sẽ nghĩ rằng thà nghỉ ngơi dưỡng sức còn hơn lãng phí thời gian đi qua đi lại."
Giọng anh trong trẻo lạnh lùng thông báo cho mọi người, "Đợi phòng an toàn mất hiệu lực, thậm chí không cần các cậu đi tìm, nó sẽ là thứ đầu tiên lao đến."
Mọi người im phăng phắc.
Trương Vĩ kinh ngạc, "Phòng an toàn cũng có thể mất hiệu lực sao?"
"Không thì sao?" Thời Tễ thản nhiên hỏi lại, "Cậu tưởng Tạ Thần để các cậu đến đây làm khách du lịch chắc?"
Trương Vĩ: "."
Tạ Chước nghe thấy cái tên đó thì khựng người một chút, ngẩng đầu vô thức nhìn về phía chỉ huy, kết quả lại chạm ngay ánh mắt lạnh lùng đang nhìn sang của anh.
Tựa như thể có thể thấy được sự thăm dò từ đôi mắt dài xinh đẹp kia.
Nhắc đến Tạ Thần, cậu sẽ không lại không vui nữa chứ?
Tạ Chước ánh mắt bỗng sáng lên, vui vẻ vểnh chỏm tóc ngốc trên đầu, "Chỉ huy...."
Bất ngờ có một bóng lưng cao lớn chắn trước mặt cậu, che khuất hoàn toàn tầm nhìn giữa hai người.
Đội trưởng Lôi Đình khiêm tốn học hỏi chỉ huy, "Ngài cảm thấy khoảng bao lâu phòng an toàn sẽ mất hiệu lực?"
Thời Tễ không thể khẳng định, chỉ có thể suy đoán: "Tối nay."
Sự kiên nhẫn của Tạ Thần vốn không tốt, ba ngày đã là cực hạn rồi.
Tạ Chước nghiến răng ken két mài răng nanh nhỏ, có chút muốn răng rắc đội trưởng Lôi Đình.
Những người có mặt đều có thể tinh tế nhận ra, hôm nay không khí giữa chỉ huy và Tạ Chước hình như có gì đó không đúng.
Nhưng lại không rõ không đúng ở chỗ nào, vẫn là một người mặt lạnh như băng, một người nhiệt tình như lửa.
Chỉ là hôm nay chỉ huy hình như không muốn để ý đến Tạ Hỏa Chước, ví dụ như khi hai quả mọng được đặt trước mặt—
Một quả to tròn mọng nước, một quả nhỏ xíu khô héo.
Lục Dao mặt mày hớn hở: "Chỉ huy, hôm nay tôi khó khăn lắm mới leo lên hái được đó, quả đầu tiên xin hiếu kính anh trước, mau nếm thử mau nếm thử."
Thời Tễ nghi ngờ hỏi: "Cậu leo lên được à?"
Không phải anh coi thường, mà quả mọng này mọc ở tít trên đỉnh, ngoài Tạ Chước ra, những người khác khó mà với tới.
"Đúng đó."
Lục Dao lập tức kéo đội trưởng Lôi Đình đang đi ngang qua, "Không tin thì anh hỏi ổng đi."
Đội trưởng Lôi Đình: "......"
"Đúng là vậy." Đội trưởng Lôi Đình nhìn cậu ta một cái, lời ít ý nhiều trả lời, "Hôm nay đứng từ xa đã nhìn thấy, còn tưởng là heo mẹ học được cách leo cây rồi chứ."
Lục Dao: "???"
Có thể nhẫn nại không thể nhẫn nhục, anh dám nói ông đây như vậy anh cho rằng ông đây có thể nhịn nổi chắc?
Hoàn toàn là không thể nhịn nổi mà!
Thế là Lục Dao chửi ầm lên, "Anh mẹ nó mới là heo mẹ! Ông đây là Alpha! Alpha hiểu không? Cho dù biến thành heo cũng chắc chắn là heo đực Alpha!"
Đội trưởng Lôi Đình: "......"
Alpha là cái giới tính hiếm lạ gì sao? Ai mà chẳng là Alpha.
Không muốn chơi với tên ngốc này nữa.
Đội trưởng Lôi Đình lạnh mặt rời khỏi phòng an toàn.
Tạ Chước uể oải tựa vào bệ cửa sổ, mái tóc bạc đội kính bảo hộ màu hồng chói, hoàn toàn không cần nóng nảy, cậu tin chắc chỉ huy nhất định sẽ chọn quả mọng to của mình.
Còn cái quả nhỏ khô đét chua lè kia thì ai mà muốn....
"Cảm ơn."
Thời Tễ cầm lấy quả mọng trong tay Lục Dao, mở miệng cắn một miếng.
Lục Dao mừng rỡ hỏi, "Ngon không ngon không?"
"Ừm."
Thời Tễ nhàn nhạt trả lời, yết hầu lên xuống nhẹ nhàng, Lục Dao hớn hở la làng chạy đi hái tiếp, rõ ràng là xem giải đấu Liên Minh thành một chuyến du xuân.
Chờ người đi rồi, Thời Tễ mới cúi đầu xuống, khẽ nhíu mày, vành mắt đã bị chua đến đỏ cả một vòng.
"Nhổ ra."
Một đôi tay thon dài sạch sẽ đưa tới trước mặt.
Thời Tễ ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt gần như dịu dàng của Tạ Chước, bàn tay khớp xương rõ ràng chạm nhẹ vào cằm anh, tiểu Alpha của anh giọng điệu mang theo tiếng cười nói, "Sao mới không nhìn một lát, anh đã chua thành bé mèo nhỏ khổ sở rồi vậy."
"......"
Thời Tễ mặt không cảm xúc nuốt xuống.
Tạ Chước cuống lên, "Ê, đừng mà... em đâu có chê anh bẩn đâu."
Thời Tễ lạnh lùng ngước mắt nhìn cậu, không hiểu sao lại thốt ra một câu, "Tôi chê, sợ cậu ăn vào."
"......"
Anh đang nói lung tung rối loạn gì vậy?
Cho dù Tạ Chước có tệ đến mấy thì cũng không đến mức như vậy, ai ngờ giây sau tiếng nói nũng nịu của tên nhóc con đã vang lên.
"Em có nói đâu nha, anh đừng có vu oan cho em, em thật sự không có ý định ăn đâu."
"......"
Cái tên nhóc này mới đúng là lung tung rối loạn.
Tạ Chước chọn một quả đỏ nhất, rửa sạch bằng nước quý giá, rồi đưa đến bên môi anh, "A ~ "
Thời Tễ hơi nhíu mày, đang do dự có nên ăn hay không, lại nghe cậu hỏi, "Chỉ huy, con yêu thú cấp 4S trong rừng này cũng là nhện sao?"
"Ừm."
Thời Tễ giọng điệu bình tĩnh giảng giải cho cậu, "Nếu tôi đoán không sai, thì đó là Yêu Nhện Độc Gai, trên lưng nó có một chiếc gai độc dựng đứng, lúc giao chiến tuyệt đối đừng để nó làm bị thương, nếu không thì....."
Tạ Chước đúng lúc cắt ngang, "A ~ "
Thời Tễ theo phản xạ há miệng cắn một miếng, nhai chậm rãi, "Nếu không độc tính sẽ lập tức lan khắp cơ thể, gây tê liệt toàn thân...."
"A ~ "
Thời Tễ lại cắn một miếng, "Độc tố tinh thần lan vào não, sẽ khiến cậu rơi vào tình thế khó khăn....."
"Lại một miếng nữa, a ~ "
"......"
Đến khi Thời Tễ lấy lại tinh thần, anh cúi đầu nhìn tay Tạ Chước, đã ăn sạch một quả mọng luôn rồi, suýt nữa l**m cả nước trong lòng bàn tay cậu.
Cằm dính một ít nước đỏ, Tạ Chước lấy khăn ướt lau sạch cho anh, lau đến mức khóe môi anh hơi ửng hồng.
Tạ Chước khẽ nuốt nước bọt, định cúi đầu thơm một cái.
Lại kìm chế được rồi.
Hậu quả của việc không kiềm chế là, chỉ huy hôm nay sẽ không thèm để ý đến cậu nửa ngày.
Mèo nhỏ vừa lạnh lùng vừa dễ bắt nạt, cậu cứ đắm chìm trong cảm giác vừa muốn trêu vừa muốn dỗ anh, đúng là tra tấn mà.
Tạ Chước cúi đầu, ép xuống cảm xúc trong lòng, "Hôm nay trong rừng quá yên tĩnh, em ra ngoài xem thử."
Thời Tễ ăn một quả mọng ngọt lịm, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
Anh hỏi: "Nghe hiểu chưa?"
Tạ Chước: "Cái gì cơ?"
Thời Tễ: "?"
Tạ Chước trong đầu chỉ có chỉ huy cắn 8 miếng, l**m môi 6 lần, đôi môi mỏng đỏ tươi lấp lánh, đầu lưỡi thỉnh thoảng thò ra như thạch dâu.
Con yêu thú kia là cái gì ấy nhỉ?
Nhện độc lớn hả?