Ăn Cơm Không Xếp Hàng có vận may rất tốt.
Giữa khu rừng nơi các đội tản mác khắp nơi, bốn người bọn họ lại tụ họp đầy đủ cùng một chỗ.
Lý do đơn giản, một đám ham ăn.
Khi thông báo được phát ra, tất cả bọn họ đều đang treo lủng lẳng trên cùng một cái cây ăn quả mọng.
"......"
"Má ơi, chó ngáp phải ruồi à?"
Lục Dao phấn khích cắn một miếng quả mọng, quay sang hối lộ đội trưởng Lôi Đình, "Đội trưởng Lôi, anh đã bị đội bọn tôi bao vây rồi, có muốn phản bội sang đội bọn tôi luôn không?"
Đội trưởng Lôi Đình: "Không."
Anh ta cũng không ngờ mình chỉ ra ngoài hái quả mọng cho mấy đứa nhóc và ông bố già trong đội.
Chớp mắt một cái mà nhà đã bị trộm rồi.
"Mấy người các cậu thắng thì liên quan gì đến tôi?" Đội trưởng Lôi Đình tỉnh táo hỏi.
Nếu Ăn Cơm Không Xếp Hàng thắng, thì có liên quan gì đến đội trưởng Lôi Đình anh ta chứ.
Lục Dao liền miệng nói, "Nhân viên ngoài biên chế đó, tôi sẽ thêm tên anh vào sau tên tôi, cứ ghi là người nhà đi."
Đội trưởng Lôi Đình cau mày: "Cậu tính là người nhà kiểu gì?"
Lục thiếu nhe răng cười: "Tôi là ba anh."
Giây tiếp theo cậu bị đội trưởng Lôi Đình đá văng khỏi cây.
"Ây da má ơi — Tạ Hỏa Chước, sao cậu cũng xuống đây rồi, đợi đã, cậu đi đâu vậy?"
Đội trưởng Lôi Đình không định phản bội, nhưng cũng không định rời đi.
Giờ đây rừng rậm đầy rẫy nguy hiểm, anh ta không tìm được điểm tập kết sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa hai đội vẫn còn tình cảm, dựa vào một đội đầy đủ thành viên thì vẫn có lợi chứ không hại.
Kết quả là anh ta thấy Tạ Chước bỏ mặc đội hình đầy đủ, không quay đầu lại lao về phía vị trí của yêu thú cấp 4S.
"Tìm chỉ huy."
Cậu không quay đầu lại nói.
Động tĩnh từ yêu thú cấp 4S truyền đến ở gần phòng an toàn, bọn họ may mắn đến mức không thể tin được, vừa vặn ở rất xa.
Nhưng Thời Tễ lại vừa hay ở gần yêu thú.
Ryan ở gần đó vội vàng kéo cậu lại, mắt xanh mở to, "Chỉ huy rất lợi hại, cậu bây giờ đi qua đó mới là nguy hiểm nhất."
Cậu đang trong kỳ mẫn cảm, không thể sử dụng tinh thần lực quá mức, đây chẳng phải là đi gây rối sao?
Mặc dù bọn họ đang ăn mừng vì chính mình may mắn, nhưng cũng không quên chỉ huy.
Ryan với khuôn mặt nhỏ đầy ngưỡng mộ nói, "Chỉ huy có cơ giáp cấp 5S, còn có súng bạc Falcon, anh ấy ra tay là tất cả mọi người phải quỳ xuống!"
Ngược lại, bọn họ đi qua đó mới là mấy cái cục nợ cần được bảo vệ.
Tạ Chước cúi đầu nhìn vào vạt áo bị kéo lại, "Buông tay."
Giọng nói của thiếu niên dường như có chút khàn khàn, "Anh ấy cái gì cũng không có."
Cơ giáp cấp 5S anh cũng chưa từng sử dụng.
Dù chỉ huy chưa từng nói qua lý do, nhưng Tạ Chước đại khái đoán được.
Tạ Thần ban cho anh địa vị cao quý, tuyệt đối sẽ không cho phép anh lưu lạc bên ngoài mà còn tự ý sử dụng vũ khí hủy diệt cấp cao.
Chỉ cần sử dụng thì anh phải quay về bên cạnh Tạ Thần.
Cơ giáp cấp 5S chủ động chọn chỉ huy làm chủ nhân, nhưng Tạ Thần lại cho rằng anh và cơ giáp cấp 5S vĩnh viễn thuộc về đế quốc.
"Trên người anh ấy cũng chỉ có một khẩu súng."
Xương ngón tay thon dài của Tạ Chước lướt qua eo, trong ánh mắt không thể tin được của Ryan, cậu chậm rãi lấy ra một khẩu súng bạc tinh xảo quen thuộc.
Là súng Falcon không bao giờ rời khỏi người chỉ huy!
"Ở chỗ tôi." Âm cuối của Tạ Chước khẽ run, gần như căm ghét chính mình.
Mèo nhỏ lạnh lùng kiêu ngạo cho dù tức giận cũng sẽ quan tâm đến cơ thể của cậu.
"Thời gian này không được sử dụng tinh thần lực."
Một mặt là vì anh không muốn xoa dịu cho tiểu Alpha, một mặt là vì sẽ gây tổn hại lớn đối với cơ thể cậu.
Tạ Chước đôi khi ngoan ngoãn đến mức cái gì cũng nghe lời anh.
Lập tức đi bẻ một cành cây, tạm dùng làm vũ khí tùy thân.
Thời Tễ thì nhíu mày, ném khẩu súng của mình cho cậu, "Mất mặt, dùng cái này trước đi."
"Cho em dùng sao?!"
Tạ Chước ngạc nhiên đến mức chỏm tóc ngốc cũng vểnh lên.
Không phải vì vũ khí này được đồn đại là lợi hại đến mức nào, mà là vì chỉ huy chưa bao giờ để nó rời khỏi người.
Ngay cả trong tình huống an toàn nhất, anh cũng sẽ để lại đường lui cho mình.
Bây giờ chỉ vì có cậu ở đây, anh lại trao đường lui của mình cho cậu.
Ryan hoàn toàn câm lặng vài giây, là fan cứng của chỉ huy, cậu ta sao có thể không biết tầm quan trọng của khẩu súng này.
Chỉ huy thật sự cưng chiều tên nhóc tóc bạc này.
Sở Đàn Tinh cau mày, lập tức từ trên cây nhảy xuống, "Tất cả cùng đi qua đó."
Đội trưởng Lôi Đình thận trọng nói, "Các cậu bình tĩnh, yêu thú cấp 4S hiện đang trong giai đoạn điên cuồng tàn sát."
Thông báo người chết ở chân trời là thông báo được làm mới nhanh nhất kể từ khi bọn họ vào rừng.
Gần như ngay lập tức, một nửa số người còn lại đã biến mất.
Bây giờ đi qua đó chính là tự dâng đầu.
Sở Đàn Tinh nghiêng đầu, "Vậy thì sao?"
Lục Dao trực tiếp kích hoạt chế độ 'Thủy thủ mặt trăng xinh đẹp', toàn thân phát sáng lấp lánh đứng trong rừng, đèn LED trên người giống như một sàn nhảy.
"Sợ cái búa, ông đây dụ nó đi cho mấy người chạy không phải được rồi sao?"
"Tôi còn đặc biệt nhờ anh hồ ly ghi âm lại vài câu yêu ngữ."
Hồ ly nói tiếng người thì lắp bắp như một đứa trẻ ngốc nghếch.
Lục Dao vừa bảo dùng yêu ngữ mắng người, thì liền xổ ra một tràng dài blah blah không ngừng nghỉ.
Lục Dao nghe không hiểu.
Nhưng chỉ huy hình như có thể nghe hiểu, trực tiếp đeo tai nghe quay đầu đi.
Lạnh lùng nói, "Mắng thật bẩn."
Lục Dao liền cảm thấy tuyệt đối đủ dùng.
Trên đường, đội trưởng Lôi Đình chỉ có thể đi cùng mấy người bọn họ.
Ryan trong lòng tuy có chút không thoải mái vì chuyện súng bạc, nhưng vẫn an ủi Tạ Chước, "Cậu cũng đừng quá nôn nóng, chỉ huy còn có ba lọ thuốc nữa."
Tạ Chước cũng không quay đầu lại, "Anh ấy sẽ không dùng."
Đến cả quả mọng chua chát Lục Dao cho cũng ăn, dù mình chua đến lén rơi nước mắt, thì làm sao có thể chiếm dụng đến thuốc nước được giữ lại cho bọn họ chứ.
Tạ Chước trong lòng nghẹn lại vừa hoảng sợ vừa chua xót.
Vì vậy khi cậu lao về phòng an toàn, thấy căn phòng ban đầu đã trở nên hoang tàn, mà đứng trên đống hoang tàn ấy là một thân ảnh cao ráo thẳng tắp.
Gần như ngay lập tức lao tới.
Ôm lấy bờ vai anh kéo vào lòng, sức lực gần như không thể kiểm soát, muốn hòa tan thân hình gầy gò mảnh mai ấy vào cơ thể mình.
"Em sai rồi."
Tạ Chước khàn giọng lặp lại: "Em sai rồi...."
Cậu không nên muốn khẩu súng bạc dành riêng cho chỉ huy, còn tự ý rời xa anh.
Thời Tễ bất ngờ bị ôm trọn vào lòng, sức lực mạnh đến khiến anh hơi nhíu mày.
Đối diện với ánh mắt hoảng loạn của mấy đứa nhóc phía sau Tạ Chước, thậm chí tiểu Ryan còn ấm ức rưng rưng nước mắt, vẻ mặt không hiểu của Thời Tễ biến thành hiểu rõ.
"Các cậu gặp phải yêu thú cấp 4S rồi sao?"
Mấy người đều bị dọa đến mức này.
Sớm biết vậy anh đã sớm đưa thuốc cho bọn họ rồi.
Lục Dao thấy anh không sao cũng yên tâm, dùng tay áo của đội trưởng Lôi Đình lau nước mắt, "À, không có đâu."
Đội trưởng Lôi Đình: "......."
Cậu mẹ nó thật biết cách làm người ta ghê tởm.
"Vậy thì....." Thời Tễ bị cậu đột nhiên ôm chặt hơn, cần cổ trắng mảnh khảnh hơi ngửa ra sau, suýt nữa đau đến mức rên lên.
Giọng lạnh lùng hạ thấp, nói bên tai Tạ Chước bằng giọng chỉ hai người nghe thấy, "Nhẹ thôi."
Cái ôm mất kiểm soát của Tạ Chước lập tức dịu lại.
Ngước đôi mắt hoa đào ướt át nhìn anh, "Anh không sao."
Thời Tễ thấy cậu cuối cùng cũng bình thường, lạnh lùng đẩy cậu ra, chỉnh lại quần áo bị cậu làm nhăn.
"Tôi có thể có chuyện gì?"
Ryan tranh trả lời, "Tạ Hỏa Chước nói anh không có vũ khí, sẽ bị yêu thú bắt nạt."
Tạ Chước không kiên nhẫn quay đầu lại, "Ông đây không phải nói là bắt nạt, anh không thể dùng từ nào bớt mập mờ hơn được sao?"
Ryan: "?"
Từ này mập mờ chỗ nào chứ!
Thời Tễ lúc này mới hiểu mấy người bọn họ đang nói cái gì.
Vì vậy bọn họ từng người một hoảng loạn chạy về, sợ hãi đến mức rưng rưng nước mắt, hóa ra đều là vì sợ anh gặp chuyện.
Thời Tễ cảm thấy mấy bạn nhỏ thật đơn thuần đáng yêu.
"Chỉ huy, đến rồi!"
Tiếng gọi của Trương Vĩ đột nhiên vang lên từ phía sau, bọn họ quay đầu liền nhìn thấy Trương Vĩ chạy rất nhanh, hai chân gần như đạp ra bóng ảo.
Rõ ràng là dùng hết sức bú sữa mẹ.
Phía sau anh ta là khoảng vài chục con nhện tay sai cao bằng nửa người.
Lục Dao thất thanh hét lên, "Anh chạy đi đâu vậy?!"
Tiểu Ryan ngày thường nhát gan muốn chết lại theo bản năng chắn trước mặt bọn họ, bị Thời Tễ thản nhiên kéo qua giao cho Sở Đàn Tinh tiếp lấy.
Ngón tay thon dài trắng trẻo của anh tùy ý ấn xuống không trung.
Hoa sơn trà trắng lạnh lẽo vô thanh vô tức nở rộ, tin tức tố như hòa lẫn gió tuyết rì rào rơi xuống.
Tất cả yêu thú đều bị cố định tại chỗ, tám chân yếu ớt phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, sau đó từng con từng con một nổ tung như domino.
"......"
Thời Tễ không hiểu lắm hỏi, "Là cái gì khiến các cậu có ảo tưởng tôi dễ bị bắt nạt vậy?"
Cả đám đồng loạt trợn trừng mắt chó.
Vũ khí cơ giáp cấp 5S là của đế quốc, gen chiến đấu siêu cấp là của chính anh.
Dù không có đế quốc, anh cũng vẫn là Thời Tễ.
Là đế quốc cần anh, không phải anh cần đế quốc.
Tạ Chước cuối cùng cũng hiểu ra, đầu óc bị hoảng loạn bao trùm đến mức cậu còn không kịp suy nghĩ.
Tạ Chước biết co biết duỗi chớp chớp mắt, dựa vào vai anh dụi tới dụi lui với vẻ mặt sùng bái nói, "Anh trai đẹp trai quá, thật thích."
Thời Tễ: "......"
Hơi làm màu.
Nhưng khóe môi anh hơi cong lên, tâm trạng không tệ.
Sau đó lại nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Tạ Chước vang lên, "Anh ở trong lòng em mỗi lần đều là dáng vẻ muốn khóc nhưng không khóc, cắn môi, nước mắt lưng trong như con mèo nhỏ chịu đủ mọi tủi thân trên đời, nên em mới cảm thấy......"
Tin tức tố hoa sơn trà từ trên trời giáng xuống đè lên đầu Tạ Chước.
Cậu đột nhiên rên lên một tiếng, phịch một tiếng liền quỳ xuống trước mặt Thời Tễ, "......"