Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 116

Sở Đàn Tinh từ trên cao đưa tay xuống, kéo thiếu niên tóc bạc dưới đất đứng dậy.

 

"Đáng đời."

 

Giọng cậu ta lạnh lùng không nể nang chút nào.

 

Tạ Chước vung tay ý bảo không cần, tự mình lười biếng chống tay đứng dậy từ trên đất, "Tôi còn cần anh kéo sao?"

 

Sở Đàn Tinh: "?"

 

Sao cậu không đi chết luôn đi.

 

"Tôi tốt xấu gì cũng là một Alpha." Tạ Chước phủi phủi cỏ trên bộ đồ tác chiến, nghiêng đầu nhìn về phía vị chỉ huy cách đó không xa.

 

Ánh sáng lạnh từ bản đồ trên màn hình chiếu lên mặt anh, một lớp mỏng manh, sườn mặt nghiêng trắng như sứ, đẹp như ngọc.

 

Nhìn mà trong lòng ngứa ngáy.

 

Giả vờ yếu đuối trước bé cưng mèo nhỏ nhà mình vậy là đủ rồi.

 

Tạ Hỏa Chước cậu vẫn là người rất kiêu ngạo.

 

Sở Đàn Tinh cười khẩy, "Không nhìn ra. Vừa rồi còn quỳ dưới đất thiếu chút nữa là vẫy đuôi với chỉ huy rồi."

 

Sở Đàn Tinh trước nay vốn là người ít nói, nhưng mỗi câu đều là chí mạng.

 

Chỉ tiếc với Tạ Chước thì vô dụng, Alpha tóc bạc nhàn nhã nghiêng đầu, khóe môi treo nụ cười lười biếng.

 

"Anh thì biết gì chứ? Tại sao chỉ huy không cho người khác quỳ, mà lại để tôi quỳ."

 

"?"

 

Tạ Chước nghiêm túc, "Chứng tỏ anh ấy yêu tôi chết đi được."

 

Sở Đàn Tinh: "......"

 

Không còn lời nào để nói.

 

Không cần cố gắng giảng đạo lý với kẻ yêu đương mù quáng.

 

Một Alpha bị Omega áp chế đến mức quỳ dưới đất, lại còn quỳ đến sướng.

 

Cách đó không xa, đôi mắt dài lạnh lùng của Thời Tễ hơi nâng lên, cuối cùng mất kiên nhẫn nhìn về phía hai người, "Hai người các cậu còn lề mề gì thế?"

 

Sở Đàn Tinh cất giọng, "Đến đây."

 

Trong lòng nghĩ, chẳng phải vì tên Alpha kiêu ngạo của anh nói nhiều quá sao.

 

Giây tiếp theo, cậu ta thấy Tạ Chước khập khiễng từng bước đi đến trước mặt chỉ huy, dựa vào vai anh như một dây tơ hồng mềm mại yếu ớt.

 

"Không sao đâu, cũng chỉ bị Đàn Tinh cười mấy câu thôi, Tiểu Chước không sao cả."

 

Sở Đàn Tinh: "......"

 

Thời Tễ lông mày hơi nhíu, nhìn cái đầu bạc đang tựa vào vai mình.

 

Lại còn Tiểu Chước.

 

Góc độ này gương mặt thiếu niên trông non nớt, lông mi rũ xuống cong cong, không hiểu sao có chút mềm mại.

 

Thời Tễ dùng đầu ngón tay nhẹ kéo sợi tóc bạc trên đỉnh đầu cậu, giọng lạnh lùng không kiên nhẫn.

 

"Lần sau còn dám nói năng vớ vẩn, xem tôi xử lý cậu thế nào."

 

Sau đó không chút lưu luyến đẩy người ra, đầu ngón tay rơi xuống nhẹ day day, bị sợi tóc nhỏ quét qua có chút ngứa ngáy lạ thường.

 

"Chỉ huy, vậy tôi không cần đi thu hút lũ nhện nữa phải không?"

 

Trương Vĩ mặt đầy mong đợi hỏi.

 

Thời Tễ gật đầu, thấy đôi chân anh ta run rẩy mãi không thôi, hiếm khi giọng điệu ôn hòa an ủi, "Không cần nữa, vất vả rồi."

 

Phụ trách Trương suýt nữa cảm động đến rơi lệ.

 

Anh ta không ngờ cái thân già này của mình còn phải làm mồi câu để câu cá.

 

Nước mắt lưng tròng nói, "Không vất vả, số khổ thôi."

 

"......"

 

Ryan khó hiểu hỏi, "Chỉ huy, tại sao anh lại phải thu hút nhện tay sai vậy?"

 

Cậu thấy trên mặt đất không chỉ có một đám xác nhện tay sai, chứng tỏ chỉ huy trước đó đã thu hút rất nhiều nhện đến.

 

Thời Tễ trả lời, "Dọn sạch chướng ngại, đợi các cậu đến tìm tôi."

 

Anh không biết mấy bạn nhỏ chạy đi đâu.

 

Chỉ có thể ở lại đây đợi bọn họ đến.

 

Thời Tễ lơ đãng liếc nhìn ai đó, cũng tin rằng trong số họ nhất định có người sẽ quay về.

 

Liền thấy ai đó đang ngồi xổm dưới đất ăn hoa nhỏ.

 

"Thì ra anh đang đợi bọn tôi!!!" Ryan lập tức lại nước mắt lưng tròng.

 

Thời Tễ thản nhiên 'ừ' một tiếng.

 

Trong ánh mắt cảm động của mọi người, ngay cả Sở Đàn Tinh cũng xúc động, anh vô cùng bình tĩnh mở chiếc hộp bạc ra.

 

Vô cùng bình tĩnh nói từng chữ, "Sợ không có thuốc nước hỗ trợ, các cậu chớp mắt một cái liền chết sạch."

 

Trong hộp có ba lọ thuốc màu tím.

 

Nhưng trong đội của anh có bốn người, vẫn là Thời Tễ trực tiếp bỏ qua chính mình.

 

Lục Dao lập tức xua tay nói, "Tôi không cần!"

 

Người bình thường tranh ăn vui vẻ nhất, đối mặt với bất kỳ đạo cụ nào cũng đều từ chối nhanh nhất.

 

"Cậu cần, cậu là người nguy hiểm nhất."

 

Thời Tễ lạnh nhạt, "Tôi để cậu thu hút hỏa lực, không phải để cậu mỗi lần đều lấy mạng ra đổi, lần này tình hình nguy cấp rất dễ xảy ra chuyện, để đề phòng vạn nhất."

 

Lục Dao luôn cảm thấy mình rất yếu, nên chưa bao giờ tranh giành.

 

Một thiếu niên được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có, ngày ngày ở đây chịu gió mưa thu hút hỏa lực, bảo vệ những người tấn công trong đội.

 

*thu hút hỏa lực giống như làm bia đỡ đạn, thu hút sự chú ý vậy đó

 

Cậu ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ là người đầu tiên nhận được thuốc.

 

"Chỉ huy......"

 

Lục Dao òa lên khóc, "Oa oa oa hu hu hu——"

 

Thời Tễ động tác cứng đờ, trơ mắt nhìn cậu ta muốn nhào tới, "Tạ......"

 

Thiếu niên tóc bạc miệng ngậm mấy bông hoa không cần gọi đã đứng dậy.

 

Túm lấy gáy Lục Dao liền ném ra ngoài.

 

Giọng điệu cậu lạnh lùng, "Cút sang một bên mà khóc."

 

Lục Dao bị ném đến bên gốc cây, thuận thế ngồi xuống, lau nước mắt trên mắt.

 

Dưới gốc cây, đôi chân dài khẽ gập lại, hoàn toàn không cần lo lắng về việc phân chia thuốc, chỉ có một mình đội trưởng Lôi Đình anh ta và người phụ trách ở cùng nhau.

 

"Anh bạn, ngồi trong lòng tôi có thoải mái không?"

 

Lục Dao: "Hể, tôi mẹ nó vừa nói sao dưới gốc cây này lại còn có ghế mềm, ngại ghê ngại ghê."

 

"......"

 

Sở Đàn Tinh là người tấn công tầm xa, năng lực tự bảo vệ yếu, đương nhiên cũng sẽ nhận được một lọ thuốc.

 

Còn lại là Ryan và Tạ Chước.

 

Thời Tễ suy nghĩ ngắn ngủi, Tạ Chước ngậm đầu hoa cũng không ngẩng lên, "Em không cần."

 

"Để lại cho tiểu khiên hoặc anh đi."

 

Trương Vĩ thấy anh do dự, ngập ngừng một chút vẫn không nói gì.

 

Quan hệ giữa hai đội dù tốt nhưng cũng chưa đến mức anh ta có thể lấy thuốc ra giúp đỡ.

 

Vì vậy anh ta tiếc nuối quay đầu nhìn sang, liền thấy thủy thủ mặt trăng xinh đẹp của đội bên kia đang ngồi trong lòng đại đội trưởng nhà mình.

 

Trương Vĩ: "............???"

 

Hai đứa bây đang làm cái quái gì vậy!!!

 

Ryan thì nghiêm túc nói, "Chỉ huy, tôi không cần, khiên là để bảo vệ mọi người, không cần mọi người bảo vệ."

 

Thời Tễ cuối cùng ném thuốc nước cho Tạ Chước.

 

Anh hiểu đạo lý này, chỉ là anh không thích việc tất cả mọi người đều có, chỉ có một bạn nhỏ không có.

 

Thời Tễ không thích tất cả hành động gần đây của Tạ Thần.

 

Anh đưa tay xoa đầu tiểu Ryan, "Đây là phương án sắp xếp tối ưu nhất cho đội, nếu có cơ hội, tôi sẽ giành thêm một lọ nữa cho cậu."

 

Ryan được thần tượng an ủi như vậy, đầu nhỏ cũng choáng váng, chui vào lòng anh kích động gật đầu, "Được ạ được ạ!"

 

Tạ Chước ánh mắt lạnh lùng vừa muốn đứng dậy.

 

Thời Tễ: "Tiếp tục ăn hoa của cậu đi."

 

"......" Hoa trong miệng Tạ Chước không còn thơm nữa.

 

Tinh Võng chiếu lên cảnh tượng hòa hợp hiếm hoi trong rừng tại cung điện Bạch Đế Tinh.

 

Tạ Thần thản nhiên nhấp một ngụm trà, "Đa sầu đa cảm, do dự thiếu quyết đoán."

 

"Chỉ huy Thời cuối cùng vẫn không thể thay đổi suy nghĩ cho người khác, người trong đội cậu ấy thậm chí còn không nghĩ cho cậu ấy, bản thân cậu ấy làm sao tự bảo vệ mình."

 

Đối phó với lũ nhện tay sai dễ như trở bàn tay, nhưng muốn đối phó với yêu thú cấp 4S thì đúng là mơ giữa ban ngày.

 

Nữ quan Sharon đúng lúc mở lời, "Nếu đã vậy, bệ hạ ngài không bằng giơ cao đánh...."

 

Lời nàng còn chưa dứt đã bị Hoàng Đế lạnh lùng cắt ngang.

 

"Sharon."

 

Đôi mắt tím của Tạ Thần lạnh đến cắt da cắt thịt, "Khi nào thì đến lượt ngươi dạy ta làm việc?"

 

Sharon sống lưng cứng đờ, nhịn một chút nói, "Sharon không dám nói bừa."

 

Ngài luôn miệng nói người khác thế này thế nọ, chính mình đã từng nghĩ cho chỉ huy dù chỉ một chút chưa?

 

Sharon lỡ lời nhìn về phía cảnh tượng trong màn hình.

 

Nàng thân là quan trinh sát, từ trước đến nay luôn nhạy cảm với nguy hiểm, không hiểu sao có dự cảm chẳng lành.

 

Quả nhiên, khi Tạ Chước ngửa đầu uống thuốc, phía sau rừng rậm bắt đầu rung chuyển không yên.

 

Sharon thậm chí còn chưa kịp hỏi gì đã lập tức chuyển cảnh.

 

Cơ thể con yêu thú cấp 4S khựng lại, bất ngờ quay đầu nhìn về phía xa, sau đó không ngoảnh lại mà lao đi như điên.

 

Sau lưng Sharon bất giác lạnh toát, "Cái này....."

 

Ánh tím trong đôi mắt của Tạ Thần càng thêm sâu thẳm, hắn xoay chiếc nhẫn bạch ngọc bằng ngón tay thon dài, hững hờ tựa người ra sau.

 

"Sharon, kịch hay bắt đầu rồi."

Bình Luận (0)
Comment