Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 119

Bóng dáng Tạ Chước chớp mắt đã biến mất.

 

Yêu thú cấp 4S mất kiểm soát đuổi theo cậu lao đi xa, tất cả mọi người có mặt như vừa được tái sinh sau đại nạn.

 

Trương Vĩ dù có nhát đến đâu cũng vẫn chui ra từ sau gốc cây, nhìn về hướng Tạ Chước rời đi, do dự mở miệng, "Cậu ấy vậy mà lại...."

 

Yêu thú 4S lần này rõ ràng là nhằm vào chỉ huy.

 

Vậy mà cậu lại, chỉ bằng sức lực của một mình đã vạch ra một khu vực an toàn cho chỉ huy.

 

Ít nhất là khi cậu còn sống, chỉ huy vĩnh viễn được an toàn.

 

"Tên khốn này." Thời Tễ chống đầu gối đứng dậy, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu, nhưng đôi môi mỏng lại đỏ tươi như sắp nhỏ máu.

 

"Ỷ mình có cánh thì ghê gớm lắm sao?"

 

Quả thật là ghê gớm.

 

Ít nhất Thời Tễ không biết bay.

 

Cơ giáp cấp 3S Linh Vũ toàn bộ tám đại tinh hệ chỉ có một cái, sai người chế tạo ròng rã chín năm mới thành công, là cái duy nhất.

 

Một tia sáng trắng lướt qua, mọi người còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy chỉ huy lao thẳng vào rừng.

 

Áo sơ mi trắng, quần dài đen, vóc người cao ráo thẳng tắp, phía sau còn lướt qua một chiếc đuôi mèo trắng mềm mại.

 

Lục Dao tròn mắt kinh ngạc, "Đệt, mèo—"

 

Trương Vĩ nhanh tay bịt miệng cậu ta, "Suỵt suỵt suỵt!"

 

Anh ta không chắc quanh đây có ai không, bí mật này tuyệt đối không thể để lộ ra!

 

"Mèo.... Mauritius là nước nào thế?"

 

"......"

 

Đội trưởng Lôi Đình cười khẩy một tiếng, sau đó hắn xách theo súng trường đuổi theo hướng hai người rời đi.

 

Sở Đàn Tinh đem tất cả tin tức tố an ủi rót vào người Ryan, "Phụ trách Trương, tôi biết anh sẽ không đi đâu."

 

Trương Vĩ: "......"

 

Anh ta ngượng ngùng nói, "Cũng không cần khẳng định như vậy chứ."

 

Sở Đàn Tinh ngẩng lên cầu khẩn: "Làm phiền anh chăm sóc Ryan giúp tôi một chút."

 

Tiểu Omega đã đau đến ngất xỉu, khoé mắt vẫn còn vệt nước mắt tội nghiệp, phần xương sườn trước ngực lõm hẳn vào.

 

Sở Đàn Tinh không đành lòng nhìn tiếp.

 

Cúi đầu hôn nhẹ lên trán cậu.

 

"Xin lỗi, An An, tôi phải đi giúp chỉ huy và Tạ Chước."

 

Ryan không rõ có nghe thấy không, đầu ngón tay mềm nhẹ chạm vào người kia một cái.

 

Là động tác bảo cậu ta đi đi.

 

Sau đó, Lục Dao cũng lập tức đuổi theo, chỉ còn lại Trương Vĩ và Ryan đang bất tỉnh.

 

Trương Vĩ không có thiết bị y tế nào, đành dùng lá cây đắp lên người tiểu Ryan.

 

Quan tâm hỏi, "Cậu bé, có lạnh không?"

 

Ryan: "......"

 

Trong mơ màng, dường như có làn gió ấm thổi qua, trong môi cậu có chút thuốc nước chảy vào.

 

Ryan cố gắng mở đôi mắt tròn lấp lánh, đối diện với một đôi mắt xanh xám không hề có cảm xúc.

 

".....Anh là ai?"

 

Đôi mắt cậu bị một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng che lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.

 

***

 

"Tạ Chước?"

 

Thời Lạc Dung cuối cùng cũng gặp được Tạ Chước.

 

Alpha tóc bạc thể lực rõ ràng không còn trụ nổi, tinh thần lực đã không đủ để cậu duy trì cơ giáp bay, ánh sáng mờ nhạt vỗ nhẹ phía sau cậu.

 

Tạ Chước từ bỏ việc bay trên không, gần như lao xuyên qua rừng rậm, chân dài thỉnh thoảng mượn lực từ mặt đất, chỉ muốn dẫn yêu thú 4S đi càng xa càng tốt.

 

"Anh sắp không trụ nổi rồi."

 

Mèo mướp cũng đuổi theo cậu, nhảy nhót trên cây.

 

"Em ở đây còn một ống thuốc nước, anh có cần không?"

 

Thuốc nước này không che được mùi thuốc cuồng loạn trên người cậu, nhưng vẫn có thể tiếp tục thu hút thù hận, cứu cậu một mạng.

 

Không thể phủ nhận, lúc này Tạ Chước rất cần nó.

 

Dù không phải để chạy trốn, ít nhất cũng có thể kéo dài thời gian thêm một chút.

 

"Điều kiện."

 

Thời Lạc Dung không ngờ có hi vọng, suýt chút nữa trượt chân ngã từ trên cây xuống.

 

Đôi mắt tròn của cậu ta sáng lên, nhìn Alpha tóc bạc bước đi loạng choạng nhưng lại vô cùng nhanh nhẹn.

 

Tóc bạc dính vào khóe mắt cậu, kéo thành vô vàn sợi mảnh.

 

Tựa như một con báo châu Mỹ tao nhã hoang dã trong rừng rậm, toàn thân phủ đầy sức căng hormone nguy hiểm đầy mê hoặc.

 

Cậu ta nói: "Ở bên em."

 

Tạ Chước cười lạnh, không thèm để ý đến cậu ta.

 

"Trên người anh có mùi thuốc cuồng loạn, là chỉ huy cố tình đưa cho anh đúng không?"

 

"Anh ta muốn dùng anh để dẫn dụ yêu thú, không muốn bản thân bị liên luỵ. Chỉ huy là trước nay luôn là người như thế, hy vọng tất cả mọi người ngã vào bụi trần, chỉ có mình anh ta cao cao tại thượng, không ai với tới."

 

Tạ Chước nghe xong chỉ thấy ấu trĩ.

 

Ấu trĩ, lại đầy ghen tị.

 

Kính sợ thần minh, nhưng lại bất mãn thần minh sống trên thần đàn, vọng tưởng anh ngã xuống thần đàn mà lấm lem bùn đất.

 

Tạ Chước nói: "Nợ trước đã."

 

Thời Lạc Dung không hiểu, mắt sáng lên, "Hả?"

 

Tạ Chước th* d*c, cười lạnh, "Sau này có thời gian tao sẽ xử mày sau."

 

Cậu không cho phép bất kỳ ai nói chỉ huy dù chỉ một câu không phải.

 

Tạ Chước rõ ràng đã chậm lại, nhện yêu phía sau như có thể lực vô hạn, chỉ trong chớp mắt đã rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

 

Tốc độ của Thời Lạc Dung không quá nhanh, nhưng nhện yêu chỉ để ý đến Tạ Chước, nên tạm thời cậu ta vẫn an toàn.

 

"Anh sẽ chết đấy."

 

"Thậm chí không cần đợi đến sau này, hôm nay anh rồi sẽ chết, đồng ý với em đi."

 

Mèo mướp thậm chí còn căng thẳng hơn chính bản thân cậu.

 

"Dù chỉ ở bên em một ngày, chỉ cần anh đồng ý, em sẽ đưa ống thuốc cuối cùng này....."

 

"Đừng mơ nữa."

 

Cánh cơ giáp sau lưng Tạ Chước đột ngột biến mất, sau đó lại được triệu hồi ra.

 

"Bỏ cái ý nghĩ đó đi, tao chỉ thuộc về một người."

 

Chính miệng người đó đã nói.

 

Mình là của anh ấy.

 

Thời Lạc Dung tức tối mở ống thuốc tự mình uống sạch, Tạ Chước thậm chí không nhíu mày lấy một cái.

 

Sau đó mèo mướp nhảy từ trên cây xuống, chắn trước mặt yêu thú 4S, "Anh lúc trước từng cứu em, coi như em nợ anh một mạng, em giữ nó lại, anh mau chạy đi!"

 

Tạ Chước đột nhiên dừng chân.

 

Yêu thú tạm thời sẽ không làm hại Thời Lạc Dung, nhưng trong mắt nó vẫn chỉ có Tạ Chước, Thời Lạc Dung muốn cản nó cũng sẽ rất vất vả, "Anh mau đi đi chứ!"

 

"Tao đi rồi nó vẫn sẽ quay lại tìm chỉ huy."

 

Trong tay Tạ Chước xuất hiện con dao lưỡi cong từ cơ giáp, trong mắt phủ đầy cảm xúc sâu thẳm lan rộng, "Hôm nay nhất định phải giết nó."

 

Thời Lạc Dung hét lớn, "Anh giết không được nó đâu!"

 

"Không giết được cũng phải giết—"

 

Tạ Chước vừa dứt lời đã cầm dao lưỡi cong lao tới, lạnh lẽo đâm xuống, bị nhện yêu giơ chân lên đỡ, hai bên va chạm phát ra tiếng 'răng rắc'.

 

Thời Lạc Dung: "Anh....."

 

Tại sao?

 

Rõ ràng bản thân không khỏe, còn khắp nơi tìm cho anh ta những quả mọng ngọt nhất.

 

Rõ ràng thể lực tiêu hao quá mức, nhưng lại không nỡ ăn vật phẩm, chỉ ngồi xổm trên đất ăn hoa ăn cỏ nhỏ.

 

Rõ ràng đã không còn sức để chạy trốn, lại vẫn quay đầu liều chết một trận.

 

Rốt cuộc anh thích anh ta đến mức nào?

 

"Em không thích anh nữa." Thời Lạc Dung nhìn vai cậu bị yêu thú rạch ra một vết sâu tới tận xương, mắt cũng đỏ lên.

 

"Em không nên thích anh, em trả lại cho anh."

 

Khi yêu thú phát cuồng thả mạng nhện từ trời rơi xuống, đầy chất độc, định ăn mòn Tạ Chước.

 

Mèo mướp lao lên không trung cuộn lấy mạng nhện lăn sang một bên.

 

Mạng nhện dính vào người cậu ta, thuốc đã hết hiệu lực, cậu ta hét lên từng tiếng đau đớn thảm thiết, thanh sinh mệnh tụt giảm không phanh.

 

Giống như ruồi muỗi rơi vào mạng nhện, chỉ có thể giãy giụa đến chết.

 

***

 

Thời Tễ vung tay chém đứt mạng nhện, kéo mèo mướp đang thoi thóp ra ngoài.

 

Thời Lạc Dung đột nhiên hít thở không khí trong lành, không thể tin được nhìn Thời Tễ.

 

"......"

 

Thời Tễ không nói một lời, quay người nổ súng về phía yêu thú cấp 4S.

 

Thời Lạc Dung thấy, lòng bàn tay lạnh trắng của anh bị chất độc ăn mòn, máu chảy thành vệt.

 

Thần minh cũng sẽ vì người phàm mà để máu dính đầy tay sao?

 

"Chỉ huy!"

 

Lục Dao và Sở Đàn Tinh đến nơi.

 

Thậm chí cả đội trưởng Lôi Đình cũng đến, "Đừng hiểu lầm, tôi không phải đến giúp các cậu. Cơ hội vừa rồi tôi đã cho các cậu rồi, là do các cậu vô dụng không giết được nó, nên bây giờ là cạnh tranh công bằng....."

 

"Cẩn thận!"

 

Lục Dao nhào lên người anh ta, đè anh ta xuống bãi cỏ, vừa kịp tránh được cú quét ngang của chân yêu thú trên đầu.

 

Cậu ta ngẩng đầu hỏi, "Anh vừa nói gì cơ?"

 

Đội trưởng Lôi Đình cổ họng khô khốc nuốt nước bọt, tiện tay đẩy cậu ta ra, ".....Không có gì."

 

Tạ Chước giữa lúc liên tục tránh né cuối cùng cũng tìm được cơ hội, cầm dao cong đâm thẳng vào đỉnh đầu yêu thú.

 

Yêu thú khựng lại.

 

Khoé môi Tạ Chước đột nhiên nhếch lên thành một nụ cười, nhưng ngay giây tiếp theo sắc mặt liền biến đổi, gai độc bất ngờ lao ra, suýt nữa đâm xuyên người cậu.

 

Cậu cầm dao cong chém ngang, cắt rơi một đoạn đầu mũi gai độc.

 

Yêu thú gào thét điên cuồng, uy lực đỏ rực đánh bật cậu văng ra xa, Tạ Chước mất sức, rơi ngược về phía sau.

 

Bất chợt bị người ôm lấy từ phía sau, ngã vào vòng tay mát lạnh mà ấm áp.

 

Tiểu Alpha tóc bạc nửa người máu tươi đầm đìa, toàn thân ướt đẫm, thể lực đã hoàn toàn cạn kiệt, da thịt khi chạm vào lòng bàn tay nóng đến kinh người.

 

Thời Tễ cúi mắt nhìn cậu.

 

Tạ Chước rõ ràng đã không còn sức, "Sao anh vẫn đến vậy, em còn chưa giết được nó mà."

 

Cậu dịu dàng lại mệt mỏi chớp mắt một cái.

 

Cách đó không xa, Lục Dao bị nhện yêu giẫm dưới chân, đau quá kêu lên một tiếng, "Ui, cái eo của tôi—"

 

Sở Đàn Tinh bị nó vả một cái, lưng đập vào thân cây, quỳ một gối trên đất.

 

Đội trưởng Lôi Đình cố sức dây dưa với nó nhưng vẫn không địch lại.

 

Thời Tễ điềm tĩnh liếc nhìn bọn họ, đè người đang gắng gượng đứng dậy xuống, "Buồn ngủ thì ngủ đi."

 

Đầu ngón tay lạnh lẽo trắng bệch, nhẹ nhàng lướt qua mí mắt cậu, giọng nói như gió xuân ban đêm làm người ta an lòng.

 

"Ngủ một giấc, rồi sẽ không sao nữa."

 

Có lẽ là vì chưa từng nghe anh dùng giọng dịu dàng như vậy.

 

Tạ Chước vậy mà theo bản năng muốn nhắm mắt lại, cứ thế yên tâm ngủ trong vòng tay thanh mát và thơm dịu của anh.

 

'Ù ——'

 

Một tiếng rung nhẹ truyền đến từ cổ tay Thời Tễ.

 

Cơ giáp cấp 5S xuất hiện, uy lực chấn động trời đất, Tạ Chước từng thấy trên Tinh Võng hình ảnh lúc anh chiến đấu, vừa ra tay liền long trời lở đất, cuồng phong tàn sát bừa bãi, trong chớp mắt có thể quét sạch tất cả yêu thú.

 

Thần minh của cậu sở hữu gen chiến đấu mạnh nhất thế gian, anh có thể bảo vệ rất nhiều người.

 

Nhưng Tạ Chước không muốn anh bảo vệ mình.

 

Cậu chỉ muốn bảo vệ anh.

 

Bàn tay nhuốm máu đặt lên cổ tay anh, giọng Tạ Chước khàn khàn ra lệnh, "Ngân Dực, quay về."

 

Rung động ở cổ tay dừng lại, Thời Tễ đột nhiên ngẩng đầu.

 

Cơ giáp cấp 5S sở hữu trí thông minh tương tự 8301, thậm chí hai trí tuệ nhân tạo này còn là tình nhân cũ của nhau, sao có thể nghe lời Tạ Chước.

 

"Yếu điểm của nó không phải là gai độc nữa, là mắt đúng không?"

 

Thời Tễ nắm lấy cổ tay cậu, lần đầu tiên gần như quát lớn với cậu "Tạ Chước, dừng lại!"

 

Thiếu niên lại gạt tay anh ra, nhảy lên không trung, cầm dao cong đâm mạnh vào mắt nhện yêu.

 

Đôi mắt đỏ như hồng ngọc đúng là điểm yếu hiện giờ của nhện yêu, cũng là điểm then chốt để Hoàng Đế điều khiển nó.

 

Nhưng nó lại không chút sợ hãi, gai độc của nó bảo vệ ngay trước người, như một chiến binh bất tử bảo vệ lãnh thổ của nó.

 

'Phập ——'

 

Thân thể bằng máu thịt xuyên qua gai độc, nhện yêu ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, đến tránh né cũng quên mất.

 

Sao lại có người, thân phàm x*c th*t lại lao vào gai độc của nó.....

 

Dao cong đâm thẳng vào mắt.

 

Sương máu trong mắt nó như quả bóng xì hơi, tan biến giữa không trung.

 

"ξ?"

 

Hở?

 

Tui đang làm gì vậy?

 

Tui chỉ ra ngoài chơi chơi thôi, hoàn toàn không có ý định xiên mấy đứa nhỏ loài người mà?

 

Đôi mắt đỏ như hồng ngọc trào ra máu, thân thể mất đi chống đỡ, dần dần cứng đờ, chậm rãi đông cứng tại chỗ.

 

Cảnh tượng ấy chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, người đó không chút do dự, giữa chớp giật sấm rền liền xông lên, lấy thân mình xuyên qua gai độc.

 

Thật sự thực hiện một đòn chí mạng.

 

Thời Tễ thấy sau lưng cậu lộ ra một chiếc gai độc dài, lần đầu tiên đầu óc ong ong, tay chân lạnh ngắt.

 

Thiếu niên dáng người cao gầy, gương mặt tinh xảo treo lơ lửng giữa không trung, máu nhỏ xuống đất thành từng chuỗi.

 

"Không được quay lại."

 

Sở Đàn Tinh cũng sững sờ rất lâu không thể hoàn hồn.

 

Chỉ để không cho chỉ huy rời xa mình, cậu ấy thật sự nguyện làm đến mức đó sao?

 

Nhưng Tạ Chước dường như lại không nghĩ vậy.

 

Gai độc xuyên qua ngực, cậu cuối cùng cũng nhớ lại lời chỉ huy từng nói, độc tố xâm nhập, tinh thần tê liệt.

 

Có lẽ là độc tố tinh thần đang lan khắp cơ thể, nếu không sao cậu lại nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn như vậy của chỉ huy?

 

Lo lắng cho em sao? Em không sao đâu.

 

Tạ Chước khẽ nhếch môi cười với anh, "Không sao rồi, anh trai, không ai có thể ép buộc anh làm điều anh không thích."

Bình Luận (0)
Comment