Bệnh viện trung tâm Tinh Hệ Thứ Năm.
Bệnh viện nghênh đón một đợt đông nghịt trước nay chưa từng có, toàn bộ bác sĩ đều được huy động, đẩy cáng cứu thương đi lại trong các phòng cấp cứu.
"Giải Liên Minh Tinh Hệ lần này sao lại khiến nhiều người bị thương đến vậy?"
"Thương Tâm Lĩnh là một trong mười đại cấm địa, nơi phong ấn yêu thú cấp 4S, bọn họ có thể sống sót trở ra đã là kỳ tích rồi."
"Nghe nói còn có một tuyển thủ, vào thời điểm cuối cùng dùng mạng đổi mạng, g**t ch*t yêu thú cấp 4S, trực tiếp giúp đội giành lấy chiến thắng!"
"......"
Bác sĩ im lặng một lát, không dám gật bừa, "Dùng mạng đổi mạng, vậy cậu ta còn sống không?"
Bọn họ đang ở tầng 17, tầng càng cao thì tình trạng thương tích càng nghiêm trọng.
"Cậu ta ở tầng thượng, đã cấp cứu bốn tiếng rồi, vẫn chưa có tin tức tốt, chỉ sợ lành ít dữ....."
"Sống."
Một cậu trai lạnh lùng đi ra từ thang máy, tay cầm một chai nước dinh dưỡng vị lê xanh.
Sở Đàn Tinh không ngẩng đầu, giọng lạnh lẽo, "Cậu ấy sẽ không chết, cậu ấy nhất định sẽ sống."
Thiếu niên diệt rồng nơi vực sâu, cho dù cuối cùng biến thành ác long cũng không chết.
Tạ Chước là người trong sáng chân thành như vậy.
Sao có thể chết được?
Sở Đàn Tinh không quay đầu, bước vào phòng bệnh, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Ryan yên lặng nằm trên giường bệnh, vết thương của cậu đã được điều trị, không còn đáng ngại.
Ngoài dự đoán, bác sĩ vậy mà lại nói, lúc cậu được đưa ra ngoài đã từng được người khác chữa trị qua.
Trương Vĩ lập tức xua tay, "Không phải tôi, tôi thực sự không động vào cậu ấy, tôi không có làm gì hết á!!!"
Bác sĩ, "Tôi nói là chữa trị, không phải mưu sát, anh không cần phải quá nhạy cảm."
"......"
Sở Đàn Tinh dùng tăm bông thấm nước dinh dưỡng, nhẹ nhàng bôi lên đôi môi khô nứt của Ryan.
"Khụ khụ......"
Ryan ngủ quá lâu, cuối cùng chậm rãi mở mắt, "Đàn Tinh?"
"Đừng cử động." Sở Đàn Tinh nhẹ nhàng ngăn cản động tác muốn ngồi dậy của cậu, "Cậu bị thương ở xương sườn, không thể dậy."
"Muốn dậy."
Ryan mím môi, nén nước mắt trong mắt, nhẹ giọng nói, "Là tôi quá vô dụng, là lá chắn mà lại ngã xuống đầu tiên."
Tiểu Omega cuối cùng vẫn là tự trách, nước mắt hoàn toàn không thể nhịn được.
Gắng gượng chống đỡ cũng muốn xuống giường để đi xin lỗi, "Chỉ huy đâu?"
Động tác đỡ cậu dậy của Sở Đàn Tinh hơi khựng lại, "Ở tầng thượng, bây giờ tốt nhất đừng qua đó."
***
Sở Đàn Tinh chưa từng thấy chỉ huy mất kiểm soát như vậy.
Trước khi giải đấu kết thúc.
Chỉ huy luôn ung dung bình thản, mưu lược sâu xa, thanh lãnh không giống người phàm trần.
Nhưng vào khoảnh khắc Tạ Chước rơi từ trên không trung xuống.
Cậu ta rõ ràng nhìn thấy dáng vẻ thần minh hoảng loạn, bối rối, gần như loạng choạng muốn đỡ lấy người kia, đầu ngón tay run rẩy chạm vào gương mặt tái nhợt không còn sức sống của thiếu niên.
"Tạ Chước, tỉnh lại."
Người kia nằm bất động trong lòng anh, như thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Cảnh tượng sau đó, có lẽ cả đời này Sở Đàn Tinh cũng không quên nổi.
Một luồng ánh sáng trắng dịu dàng lóe lên.
Chỉ huy cúi người quỳ trên mặt đất, trên đầu mọc ra một đôi tai mèo trắng muốt.
Chiếc đuôi mèo chui ra từ dưới áo sơ mi quấn quanh eo thiếu niên, như thể muốn ngăn chặn vết thương đang chảy máu không ngừng, đáng tiếc vết thương quá nặng, máu không ngừng thấm ướt lớp lông mềm, cuối cùng theo chóp đuôi nhỏ giọt xuống.
Đuôi mèo nhỏ run rẩy, như thể sắp khóc.
Không biết phải làm sao chỉ có thể siết lấy cậu, siết chặt hơn nữa.
Chỉ huy cúi đầu, không ngừng hôn lên đôi môi lạnh ngắt tái nhợt của thiếu niên.
Luồng ánh sáng thánh khiết nở rộ giữa môi hai người, không mang theo d*c v*ng, chỉ khiến người ta muốn im lặng, mũi cay cay, mắt hoe đỏ.
Màn hình trên trời phản chiếu gương mặt uy nghiêm của Hoàng Đế.
Cùng đôi mắt đỏ hoe của nữ quan Sharon, "Chỉ huy......"
Sharon chưa từng thấy chỉ huy như vậy, ngay cả khi chính bản thân anh đau khổ đến mức không muốn sống cũng chưa từng có.
Làm sao bây giờ, tiểu Alpha của anh phải làm sao bây giờ?
Cậu ấy còn có thể tỉnh lại không?
"Chỉ huy Thời!"
Giọng nói mang tính cảnh cáo của Hoàng Đế vang lên từ phía sau, "Đây là giải Liên Minh Tinh Hệ, cậu thân là tổng chỉ huy của đế quốc, đây là đang làm......"
"Ầm!"
Luồng uy áp vô hình lạnh lẽo quét ngang trời đất.
Màn hình trên bầu trời bị đánh tan thành từng mảnh, bóng dáng của Hoàng Đế chịu cú đánh nặng nề, trong chớp mắt biến mất trên bầu trời rừng rậm.
"......"
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Mẹ của con ơi.
Chỉ huy vậy mà lại dám đánh Hoàng Đế bệ hạ!
Tại đại sảnh nghị viện của Bạch Đế Tinh, Hoàng Đế bị uy áp đánh bật ra sau ngã mạnh vào ngai vàng.
Hành vi quá mức kinh động, trong đôi mắt tím của hắn tràn đầy vẻ không thể tin nổi, "Cậu ấy đang làm gì vậy?"
Nữ quan Sharon khóe mắt hơi ửng đỏ, ngoan ngoãn cúi người.
Trong sự cung kính còn mang theo cảm giác hả hê như trả được thù khó che giấu, Sharon từng câu từng chữ nói.
"Anh ấy bảo ngài câm miệng."
Thần kinh của Tạ Thần co giật dữ dội, trong mắt tím dấy lên lửa giận không thể dập tắt, "Kết nối lại."
Nữ quan Sharon không ngờ hắn lại xem đến nghiện.
Thế là lập tức kết nối lại đường truyền, nhưng lần này hoàn toàn không báo trước.
Hoàng Đế xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay, cơ thể cứng đờ của yêu thú cấp 4S đột ngột nổ tung—
Toàn bộ người có mặt bị uy lực này đánh bay, bất kỳ ai trong đội chạm phải chất độc đều lập tức mất sạch điểm sinh mệnh.
Tạ Thần nghĩ, Tạ Chước chết rồi.
Toàn bộ thành viên trong đội đều bị loại.
Giải Liên Minh Tinh Hệ này không còn ai là quán quân.
"Chỉ huy, mau tránh ra—!!!"
Sở Đàn Tinh định liều mình chắn phía trước bọn họ, nhưng bản thân chỉ là một tay bắn tầm xa, đến cả tự bảo vệ mình cũng không làm được, chỉ trong chớp mắt đã bị đánh bay, thanh sinh mệnh tụt về không, bị loại tại chỗ.
Thời Tễ không nhúc nhích.
Tạ Chước lúc này đã không thể cử động dù chỉ một chút, máu trên người vẫn đang chảy ra không ngừng.
Năng lực chữa lành của Thời Tễ hoàn toàn không thể đuổi kịp tốc độ sinh mệnh rút đi của cậu.
Thế nhưng trong thời điểm hiểm họa trùm kín cả bầu trời ấy.
Ngón tay của Tạ Chước lại khẽ động một chút.
Đó là bản năng vô thức muốn bảo vệ.
"Cậu rốt cuộc là đang nghĩ cái gì vậy?"
Giọng Thời Tễ vốn lạnh lùng giờ lại mang theo chút khàn khàn run nhẹ, "Hôm nay cậu vô cùng không ngoan, đừng chọc tôi tức giận nữa."
Ngón tay kia khẽ co lại, yếu ớt rũ xuống.
Còn chưa kịp chạm đất đã bị một đôi tay lạnh trắng nhẹ nhàng nắm lấy, đầu ngón tay đan xen, dịu dàng đan chặt mười ngón với cậu.
Chất độc cuồng loạn tung hoành giữa không trung, chỉ có một khoảng trời được hương thơm dịu nhẹ yên tĩnh bao bọc.
Lần này Thời Tễ không bảo vệ tất cả mọi người.
Anh chỉ bảo vệ một người.
***
Sau khi cơn bạo độc qua đi, hiện trường chỉ còn lại một mảnh hỗn loạn.
Những tuyển thủ được thuốc nước bảo vệ sau khi thanh sinh mệnh về 0 thì may mắn nhặt về được một mạng.
Hoàng Đế có lẽ không thật sự muốn giết bọn họ, chỉ là muốn phát tiết điều gì đó, hoặc muốn trừng phạt người không có thuốc bảo vệ kia.
Nhưng người đó thậm chí đầu cũng không ngoảnh lại.
Chỉ ôm lấy Alpha của mình vào lòng, tránh mọi phong ba bão táp.
Lục Dao đột nhiên bật khóc, "Xong rồi, tất cả mẹ nó đều xong rồi."
Tất cả bọn họ đều bị loại, lần này không có ai là quán quân cả.
Đội trưởng Lôi Đình nói: "Ai nói?"
Anh ta chống nửa người ngồi dậy từ trên đất, khi xung kích ập đến anh ta vậy mà đã chắn cho Lục Dao một chút, hiện giờ tình hình còn tệ hơn cả cậu.
Đội trưởng Lôi Đình không thích nợ ân tình.
Cũng chẳng muốn dây dưa với người của đội khác.
Anh ta nói, "Tự cậu ngẩng đầu lên mà xem."
Bảng thông báo trên trời không ngừng làm mới, toàn bộ tuyển thủ đang bị loại dần dần.
Chỉ có một người, điểm sinh mệnh vẫn không hề dao động.
Duy trì ở mức 20%, một mạch leo l*n đ*nh.
Cho đến khi toàn bộ 16 đội tên đều tắt hẳn, cậu ấy trở thành người sống sót duy nhất — Học viện Hoàng Gia Hertz, Ryan.
Lục Dao: "Má nó?"
Đúng rồi, Tiểu Ryan vẫn còn sống mà!!!
Đội trưởng Lôi Đình nghiến răng ken két, "Nếu không phải do yêu thú nổ mạnh làm toàn đội bị loại, Tạ Chước đội các cậu cũng ngã xuống, thì quán quân chưa chắc đã là...."
Cổ anh ta bị quàng lấy, Lục Dao á á á ôm anh ta xoay vòng vòng.
"Đội chúng ta là quán quân, quán quân á á á!!!"
Đội trưởng Lôi Đình đơ mặt, "......"
Liên quan cái quái gì đến tôi.
Nội tạng ông đây bị nổ nát hết rồi mà còn phải xoay vòng vòng với cậu à?
Lục Dao ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Đế trên bầu trời, cậu không tim không phổi vốn không hiểu rõ tình hình.
Nhưng giờ phút này, cậu từ tận đáy lòng lấy ra chiếc loa màu hồng lớn tiếng kích động cảm ơn Hoàng Đế.
"Bệ hạ, cảm ơn ngài đã không ngại xa xôi ngàn dặm mang quán quân tới, ngài đúng là người tốt thiệt đó!!!"