Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 121

Ryan hai mắt ngấn lệ ngẩng lên.

 

"Chúng ta chiến thắng, là nhờ tôi sao?"

 

Sở Đàn Tinh xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, "Đúng vậy, là nhờ cậu."

 

Trong mắt Ryan lấp lánh những giọt nước mắt, ngay cả trong giấc mơ đầy đau đớn và bất an, cậu vẫn tự trách mình.

 

Tại sao không thể trụ lâu hơn một chút.

 

Cậu mím môi, đưa tay về phía Đàn Tinh, "Đàn Tinh, ôm ~ "

 

Hiếm khi tiểu Omega nũng nịu mềm mại như vậy với cậu ta, khiến Sở Đàn Tinh thậm chí còn lười giả vờ như bình thường.

 

Cậu ta cúi xuống ôm cậu vào lòng, vùi mặt vào cổ cậu hít hà mùi lê xanh nhỏ.

 

Cậu ta đang ấp ủ cảm xúc định mở lời, "Ừm...."

 

"Ôm.... tôi đi gặp chỉ huy có được không, Đàn Tinh."

 

Tiểu Omega dựa vào lòng cậu ta nói, "Tôi muốn gặp chỉ huy và Tạ Hỏa Chước."

 

Sở Đàn Tinh cụp mắt xuống, "Được."

 

***

 

Tầng thượng lúc này đã bị ánh trăng bao phủ.

 

Phòng cấp cứu rộng lớn sáng lên ánh đèn đỏ, ca cấp cứu đã kéo dài suốt năm tiếng.

 

Hành lang kính trong suốt phản chiếu ánh trăng, Sở Đàn Tinh ôm lấy tiểu Omega nhỏ xinh, để cậu ngồi trong khuỷu tay mình, đi xuyên qua cánh cửa kính dài.

 

"Lát nữa gặp chỉ huy đừng nói lung tung, tâm trạng anh ấy bây giờ chắc chắn rất...."

 

Hai chữ 'không tốt' còn chưa nói ra, ở cuối cánh cửa kính dài.

 

Chàng trai trẻ lạnh lùng mặc áo trắng quần đen, nghiêng đầu đưa tài liệu trong tay cho Trương Vĩ.

 

Giọng nói vang dội rành mạch, vẫn như thường lệ trong trẻo và điềm tĩnh.

 

"Dữ liệu kiểm tra của yêu thú cấp 4S đều ở đây sao? Bao gồm cả từng đợt khảo sát các năm trước, dùng toàn bộ quyền hạn của tôi để tra, ai chống lệnh đều giáng chức xử lý."

 

Trương Vĩ run rẩy trả lời, "Vâng, vâng, tôi đi ngay đây!"

 

"Toàn bộ dữ liệu giải đấu lần này tải hết lên đám mây."

 

Trương Vĩ muốn nói lại thôi, "Chỉ là, Hoàng Đế bệ hạ không cho phép dữ liệu lần này....."

 

Giọng Thời Tễ lạnh lẽo, "Dữ liệu các giải đấu trước đây đều công khai minh bạch, lần này dựa vào đâu mà ngoại lệ?"

 

Sợ hành động của hắn bị phơi bày sao?

 

Khí lạnh dày đặc bao trùm quanh người Thời Tễ.

 

Sở Đàn Tinh không thấy ở anh chút hoảng loạn nào, cho dù Tạ Chước đang nằm trong phòng cấp cứu sống chết chưa rõ.

 

Dường như.

 

Cho dù ngay giây sau đèn tắt, truyền đến tin tức Alpha cấp cứu thất bại tử vong, anh cũng sẽ không có bất cứ thay đổi gì.

 

"Chỉ huy." Giọng của Ryan đột ngột vang lên.

 

Chân mày Thời Tễ hơi biến đổi, nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ, anh trả lại tài liệu cho Trương Vĩ, "Gấp đống báo cáo này thành máy bay giấy gửi đến Tinh Hệ Chủ."

 

Trương Vĩ: "???"

 

Anh đây là muốn tôi chết à.

 

"Ký tên tôi."

 

Trương Vĩ: "Được được, tôi bây giờ đi gấp ngay!"

 

Trương Vĩ không dám chạm đến lông mày của chỉ huy, quay đầu bỏ chạy không ngoảnh lại.

 

Thời Tễ đi đến, "Sao không nghỉ ngơi cho tốt?"

 

Ánh mắt Ryan rời khỏi phòng cấp cứu, nhìn anh, viền mắt lập tức đỏ hoe, "Anh có phải..... đang buồn.

 

Hàng mi dài của Thời Tễ khẽ dừng lại.

 

Anh trả lời, "Không có."

 

Ryan không giống bọn họ, không giấu được cảm xúc, cậu cắn môi, nhìn ánh đèn đỏ nơi phòng cấp cứu chưa từng tắt.

 

Thủy thủ mặt trăng xinh đẹp vốn luôn ồn ào, giờ cũng ngồi im lặng thật lâu.

 

"Có phải nếu bọn tôi cố gắng hơn một chút, Tạ Hỏa Chước đã không sao rồi không?"

 

Sở Đàn Tinh cụp mắt xuống, không nói gì.

 

Dù cậu ta luôn giữ vẻ bình tĩnh như thường lệ, nhưng vẫn không che giấu được sự thật rằng bọn họ tự cảm thấy chính mình vô dụng.

 

Cứ như thể tất cả mọi người đều sẽ ổn, chỉ có Tạ Chước là không.

 

Giọng Thời Tễ thanh trầm bình tĩnh, "Đừng phủ nhận giá trị tồn tại của bản thân."

 

Tuy bọn họ không mạnh mẽ như Tạ Chước, nhưng mỗi lần gặp nguy hiểm đều sẽ chủ động đứng ra.

 

Dù phải đối đầu với yêu thú mạnh đến đâu, cũng không hề do dự lao lên, chưa từng bỏ rơi bất kỳ ai.

 

"Các cậu không phải không có ý nghĩa, các cậu luôn là phần không thể thiếu."

 

Ryan cắn chặt môi, nhẫn nhịn nghẹn ngào nơi cổ họng.

 

"Về đi."

 

Thời Tễ dời ánh mắt, "Tôi sẽ ở đây trông chừng cậu ấy, đợi cậu ấy tỉnh lại."

 

Môi Ryan mấp máy, rốt cuộc vẫn không nói gì, rời khỏi tầng thượng cùng Sở Đàn Tinh.

 

Ngoài cửa kính là bầu trời đầy sao.

 

Thời Tễ bình thản bước lên bậc thang, đi đến chiến hạm đang đỗ trên sân thượng.

 

G8301, chiến hạm chuyên dụng của riêng anh.

 

Cửa khoang vì anh rộng mở, Thời Tễ không giải thích bất cứ cái gì, chỉ nhàn nhạt nói, "Nghỉ ngơi một chút."

 

Thần kinh liên kết màu xanh lục khựng lại một thoáng, sau đó giúp anh đóng cửa lại.

 

Rất hiếm khi, nó nghe từ miệng chỉ huy câu nói muốn nghỉ ngơi.

 

Anh rất mệt.

 

Thời Tễ tựa vào cửa sổ phòng nghỉ, nhìn ra ngân hà bao la bên ngoài.

 

Căn phòng nghỉ này đã cùng anh trải qua biết bao năm tháng, chứng kiến tất cả những lúc anh chật vật, thê thảm nhất.

 

Nhưng ký ức của Thời Tễ về cậu chỉ dừng lại ở lần trước.

 

Tiểu Alpha tóc bạc ôm một đống bóng lông nhỏ tự tay làm cho anh, miệng ngậm miếng bánh hoa đào màu hồng nhạt, nở nụ cười dịu dàng dỗ anh vui vẻ.

 

Cậu nói cậu sống trong hoàng cung.

 

Nhưng rất ít ra ngoài, nên anh chưa từng gặp qua cậu.

 

Cậu nói trong tin tức tố của mình cất giấu cỏ bạc hà mèo, rất nhiều mèo sẽ đến cọ vào người cậu.

 

Lúc đó Thời Tễ mày mắt điềm tĩnh, nhưng trong lòng lại có vài phần khác lạ.

 

Thì ra bản thân không phải là người đặc biệt nhất.

 

Thì ra bên cạnh tên nhóc con này từng có rất nhiều con mèo dính người cọ vào cậu.

 

Thời Tễ thậm chí còn không biết cách cọ vào người khác.

 

Nhưng vào lúc Tạ Chước căng thẳng lại trông mong phần thưởng, anh lại ngoài dự đoán bình tĩnh lại.

 

Tiểu Alpha không thích những con mèo dính người cọ vào cậu kia, chỉ thích anh, cũng chỉ vì anh mà căng thẳng.

 

Khóe môi Thời Tễ cong lên một đường cong nhỏ, cúi người một cách thờ ơ, để lại dấu ấn của riêng mình trên cổ cậu.

 

"Từ hôm nay trở đi, cậu chính là người của tôi."

 

Chó con lông bạc đã ngơ ngác rồi.

 

Đôi mắt hoa đào ngơ ngác nhìn anh, chạm vào dấu vết ẩm ướt nơi cổ.

 

Tim như bị ngâm trong mật ngọt, khi thông báo còn năm phút nữa hạ cánh vang lên, đã không kìm được mà đè anh lên kính, thậm chí môi run rẩy hôn nhầm chỗ.

 

Nhóc b**n th**.

 

***

 

8301 thấy anh tựa lên kính, không biết nghĩ đến điều gì, khóe môi cong lên một nụ cười rất nhạt.

 

Anh đang nghĩ đến tiểu Alpha của anh.

 

"8301."

 

Thần kinh liên kết đáp, "8301 có mặt."

 

Bầu trời đầy sao in lên khung kính ngoài cửa sổ, mang lại cho Thời Tễ một ảo giác như đang xuyên qua giữa các vì sao.

 

Ánh sáng nhàn nhạt phủ lên mày mắt lạnh lẽo của anh, anh bình tĩnh cất tiếng hỏi, "Ngươi còn nhớ ngày ta rời khỏi Tinh Hệ Chủ không?"

 

8301: "Nhớ rõ."

 

Là một trí tuệ nhân tạo, ký ức của nó chưa bao giờ mơ hồ.

 

Cho nên dù đã rất lâu, nó vẫn nhớ rõ vị chỉ huy khi đó, cũng tựa vào cửa sổ như vậy, nghiêng đầu nhìn về dải ngân hà hùng vĩ tuyệt đẹp.

 

"Lúc đó ngài nói...."

 

8301 là trí tuệ nhân tạo rõ ràng không có cảm xúc.

 

Nhưng giọng máy móc lại không biết vì sao nghẹn lại một chút, "Sau khi vượt qua tám đại tinh hệ, liệu sẽ có ai đang đợi ngài không."

 

Sau khi anh kiên quyết rời bỏ nơi mà mình đã quen thuộc nhiều năm.

 

Ở tận cùng của tinh hệ ngân hà, liệu có ai đang đợi anh không.

 

Không có ai.

 

Thời Tễ cuối cùng cũng im lặng mà khom lưng xuống một chút, thân thể cứng đờ suốt sáu tiếng đồng hồ, đến cả độ cong cúi xuống cũng vô cùng gượng gạo.

 

Thời Tễ vào giờ phút này cuối cùng cũng không thể không thừa nhận.

 

"8301, ta có chút sợ hãi...."

 

Anh sợ rằng sau khi vượt qua tám đại tinh hệ lại không có ai đang đợi anh.

 

Sợ rằng thiếu niên tóc bạc ngông cuồng ngang ngược ấy sẽ từ đây biến mất khỏi cuộc đời anh.

Bình Luận (0)
Comment