"Muốn xem thử anh lợi hại đến mức nào, chỉ huy."
Alpha tóc bạc lần này không gọi anh là anh trai, mà gọi bằng danh hiệu tôn kính cao quý kia.
Chỉ huy.
Trong thời khắc này lại càng trở nên cấm kỵ và hoang đường.
Thời Tễ bên ngoài vẫn thanh lãnh như sứ, không có biểu cảm rõ rệt nào.
Đầu ngón tay được ánh sáng từ màn hình chiếu lên ánh một tầng sáng nhàn nhạt, giọng anh mang theo một tia run nhẹ, "Không cần chứng minh cũng...."
Chưa nói hết câu, Tạ Chước đã cong môi cười rồi cúi đầu xuống.
Đầu ngón tay lạnh trắng như ngọc sạch sẽ, luồn vào mái tóc bạc rối bời.
Cố gắng kéo nhẹ cậu ra sau để ngăn lại.
Nhưng đầu ngón tay lại từng chút một mềm nhũn không còn sức, mu bàn tay nổi lên những đường gân mảnh mà rắn chắc.
Hàng mi Thời Tễ khẽ run như cánh chim, gò má nghiêng nghiêng in bóng ánh trăng vụn, môi mỏng khẽ động như muốn nói mà không thể, "Đừng... đừng như vậy..."
Tạ Chước cúi đầu không nói.
Bàn tay thon dài cân đối chầm chậm lướt qua sau eo anh.
Dù Tạ Chước chẳng nói câu nào, nhưng động tác trượt nhẹ của ngón tay cái lại dễ dàng khiến Thời Tễ nhớ đến một cảnh tượng quá đỗi quen thuộc.
Cậu đang tìm đuôi mèo.
"Không có," Thời Tễ nắm lấy mái tóc bạc phía sau cổ cậu, trên môi in hằn một vòng dấu răng trắng mờ như ánh trăng, anh khó khăn thốt ra từng chữ, "...Không có đuôi mèo."
Thiếu niên cất tiếng ừm mơ hồ khàn khàn đầy gợi cảm.
Thời Tễ khẽ nhíu mày, "......"
'Câm miệng, đừng nói nữa.' Anh mắng thầm trong lòng.
Những gì xảy ra sau đó đều quá hỗn loạn.
Thời Tễ tự thấy mình suốt 25 năm qua luôn là người lãnh đạm.
Anh quá bận, thường ngày có quá nhiều việc phải xử lý, thời gian nghỉ ngơi đối với tổng chỉ huy của đế quốc chẳng khác nào điều xa xỉ, huống chi anh còn là một Beta không có tin tức tố.
Thậm chí ngay cả thời kỳ thanh xuân nổi loạn mà các nam sinh khác đều có, Thời Tễ cũng chưa từng trải qua.
Dẫn đến việc hiện tại anh thấy vô cùng khó chịu.
Mơ hồ, bất lực, và thứ kh*** c*m mà ngay chính anh cũng không muốn thừa nhận.
Cho đến khoảnh khắc nào đó xảy ra, đột nhiên 'rầm' một tiếng thật lớn.
Đầu Thời Tễ đập vào kính cửa sổ.
Tạ Chước: "......?"
Tạ Chước lập tức bật dậy, cũng chẳng màng vết thương ở ngực có chịu được động tác lớn hay không, vội ôm người từ cửa sổ vào lòng, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa sau đầu anh.
"Có đau không có đau không?"
Đau thì chắc chắn là đau.
Thời Tễ không nói lời nào, tựa đầu lên vai cậu, gò má mỏng như sứ đỏ bừng nóng ran, vành tai đỏ thẫm cọ vào cằm Tạ Chước còn hơi ướt, chính anh lại im lặng quay đầu sang chỗ khác kéo giãn khoảng cách.
"Xoa xoa xoa xoa, sao anh lại đập cả vào cửa kính vậy?"
Thời Tễ giọng trầm khàn lạnh nhạt, "Im miệng."
Tạ Chước cúi mắt nhìn anh.
Dưới tóc mái mềm đen, đôi mắt dài lạnh lẽo kia đong đầy lớp hơi nước mỏng, đuôi mắt đỏ hồng như muốn nhỏ giọt, im lặng mím môi không nói lấy một lời.
Áo sơ mi xộc xệch, chỗ eo lỏng lẻo, thả lỏng dựa vào lòng cậu trống rỗng và ngơ ngác.
Chẳng còn chút dáng vẻ nào của vị chỉ huy lạnh lùng cao ngạo nữa.
Chỉ còn lại một con mèo nhỏ kiêu kỳ mềm mại khiến người ta vừa nhìn đã thấy mềm lòng.
"Sao lại thẹn thùng như vậy hả anh?"
Tạ Chước cúi đầu nâng cằm anh lên, cánh môi cọ qua cằm để hôn anh.
"Đừng." Thời Tễ mím môi mỏng đã đỏ hồng quay mặt đi, có chút kháng cự khi hôn cậu vào lúc này.
Tạ Chước không nhịn được bật cười khẽ.
Đôi mắt hoa đào lười biếng cong lên nụ cười, mang theo chút hoang dã ngạo nghễ, "Đến cả anh cũng ghét bỏ chính mình sao, anh trai?"
Cậu không để Thời Tễ có cơ hội từ chối, ngón tay dài nắm lấy chiếc cổ hơi ẩm phía sau gáy, cúi đầu gần như bá đạo hôn lên.
***
Thuốc của Tạ Chước cần được thay vào 12 giờ.
Thời Tễ luôn rất nhạy với thời gian, anh nghiêm khắc đến mức chưa từng cho phép sai lệch.
"Thay thuốc."
Tấm rèm trắng bên cửa sổ bị gió thổi khẽ lay động, tấm chăn mỏng trên cửa sổ đã rối và rũ xuống sàn, trong phòng tràn ngập mùi tin tức tố hỗn loạn.
Thời Tễ hiếm khi có vẻ căng thẳng, thậm chí còn đang suy nghĩ phải làm sao bây giờ.
Quá lộn xộn rồi.
Tạ Chước nhẹ hôn lên mí mắt đỏ mỏng của anh, "Em tự đi thay, nếu anh mệt thì cứ ngủ một lát đi."
Thể chất của Alpha mạnh mẽ đến đáng sợ, cậu thậm chí còn có thể chống người dậy, đắp chiếc chăn mới mềm mại lên người Thời Tễ, rồi như không có chuyện gì đi vào phòng tắm rửa qua.
Thời Tễ: "......"
Anh không nói lời nào, giơ tay che mắt lại.
Nửa khuôn mặt vùi trong chiếc chăn trắng mềm mại, vành tai lộ ra bên ngoài đỏ đến nhỏ máu.
Khi đầu óc mơ màng Thời Tễ vẫn còn nghĩ, mất mặt xấu hổ, anh một chút cũng chẳng lợi hại gì cả.
Tạ Chước rửa mặt đánh răng xong bước ra, liền thấy mèo nhỏ cuộn tròn trên bệ cửa sổ ngủ thiếp đi.
Cơ thể cao gầy mỗi lần nằm xuống là trông nhỏ xíu như vậy.
Cậu bước lại, cúi đầu nhìn một lúc, rồi cúi người ôm anh lên, vết thương đau khiến cậu hơi chau mày, nhưng không phát ra chút âm thanh nào khi đặt anh lên giường.
"Có phải mệt lắm không?"
Tạ Chước nhẹ gạt sợi tóc bị nước mắt dính ở khóe mắt anh, "Lần đầu tiên em bế anh mà anh cũng không tỉnh."
Lông mày thanh tú lạnh lùng của Thời Tễ hơi giãn ra, gò má như sứ ngủ rất yên bình.
Tạ Chước cúi đầu dụi nhẹ vào chóp mũi anh, "Thật thích anh."
Đôi môi mang hương bạc hà mát lạnh lén hôn trộm mấy cái, rồi mới nhẹ nhàng rón rén rời khỏi phòng bệnh.
Năm phút sau.
Phòng thay thuốc phát ra tiếng hét chói tai của bác sĩ.
"Cậu đã làm gì vậy, rốt cuộc cậu đã làm cái gì vậy, cậu đi cấy lúa dưới ruộng đấy à!?"
Bác sĩ điều trị nhìn vết thương của Tạ Chước suýt nữa phải bấm nhân trung tự hít lấy mấy ngụm không khí cho mình trước.
Tạ Chước thờ ơ ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn băng gạc gần như thấm đẫm máu.
Vết thương ở ngực vẫn liên tục chảy máu, bị bác sĩ vội vàng dùng gạc đè lại cầm máu, truyền liên tục dịch trị liệu vào người cậu.
Trán Tạ Chước rịn mồ hôi lạnh, vậy mà khóe môi vẫn nhếch lên cười lười biếng, "Nói quá, chẳng qua là bế chỉ huy nhà tôi làm vài trăm cái hít đất thôi mà."
Bác sĩ theo phản xạ liền muốn mắng, "Cậu mới là nói quá đấy biết chưa?"
Bất chợt, cô lại nhạy bén nhận ra điều gì đó.
"Cậu đã làm gì với chỉ huy?"
Tạ Chước chớp mắt ngây thơ vô tội, nghiêng đầu trông cực kỳ đáng yêu, "Có làm gì đâu mà."
Bác sĩ vừa trị vết thương cho cậu, vừa như máy quét rà soát khắp người cậu.
Sạch sẽ tinh tươm, ngoài vết thương ra thì chẳng có gì cả.
Toàn thân tỏa ra mùi bạc hà biển mát lạnh dễ chịu.
Khoan đã, phía dưới gáy cậu có một vết cào!
Không rõ ràng lắm, nhưng không thể thoát khỏi con mắt của bác sĩ, lực đạo này chắc chắn là lúc túm loạn tóc Alpha mà cào ra.
Tạ Chước biết nếu chuyện này truyền ra ngoài thì mình chắc chắn tiêu đời, nên chối cực kỳ rõ ràng, "Đừng nghĩ bậy, chúng tôi thật sự không làm gì cả, chỉ huy bây giờ đang ngủ ngoan trên giường tôi đó."
"???"
Hơi thở bạc hà giữa môi răng cậu quá nồng, rõ ràng là vừa mới đánh răng xong.
Nửa phút sau, bác sĩ lại một lần nữa phát ra tiếng hét chói tai, "A a a a a a a a a a cậu rốt cuộc đã làm gì với chỉ huy vậy, cậu đúng là big gan mà!!"