Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 129

"Đàn Tinh Đàn Tinh, đặt xuống đặt xuống."

 

Tiểu Ryan bình thường vốn đã quen ầm ĩ, hiếm hoi lắm mới bị thương một lần cũng chẳng chịu dưỡng bệnh tử tế.

 

Cậu nhất quyết phải lên vườn hoa trên không tầng 18 để ngắm trăng.

 

Hiện giờ Sở Đàn Tinh đối với cậu là gì cũng đáp ứng, đặt tiểu ván gỗ lên ghế dài cho cậu ngồi ngay ngắn.

 

"Tối nay chưa ăn cơm, muốn ăn gì?"

 

Ryan buột miệng nói, "Muốn ăn pudding dứa!!"

 

Sở Đàn Tinh chỉnh lại, "Cơm."

 

Ryan ò một tiếng, nghiêng đầu nghĩ một lúc, "Vậy thì muốn ăn sủi cảo tôm vỏ giòn, cơm rang dứa, cánh gà chiên Coca, bánh kem dâu...... còn phải có pudding dứa yêu thích nhất nữa!"

 

Sở Đàn Tinh: "......"

 

Vĩnh viễn không quên được pudding dứa yêu thích nhất.

 

Khi nào thì cái yêu thích nhất ấy mới có thể biến thành Sở Đàn Tinh đây.

 

Sắc mặt Sở Đàn Tinh chẳng biểu lộ gì khác, chỉ khẽ ừ một tiếng, "Ở đây đợi nhé, tôi đi xem bệnh viện có mấy món này không."

 

Ryan ngoan ngoãn gật đầu, "Ừm ừm!"

 

Sở Đàn Tinh nhìn cậu ngồi thẳng lưng mà bất giác khẽ mỉm cười, xoa xoa lên mái tóc xanh xoăn nhẹ của cậu.

 

Tiện tay tháo sợi dây chuyền cơ giáp của mình, đeo lên cổ tiểu Omega, rồi mới rời khỏi vườn hoa trên không.

 

Ryan ngạc nhiên trừng to mắt, "Cơ giáp tấn công tầm xa của Đàn Tinh!"

 

Đối với những đơn binh hệ cơ giáp như bọn họ, cơ giáp cũng giống như sinh mạng, ngoài vợ ra thì chính là thứ quý giá nhất.

 

Đàn Tinh cứ thế ném cho cậu sao?

 

Cơ giáp cao cấp có chức năng nhận chủ, cơ giáp của Đàn Tinh là cơ giáp cấp 3S đỉnh cấp được gia tộc truyền lại.

 

Ryan cẩn thận kích hoạt một chút, vút một mũi tên lửa nhỏ b*n r*.

 

Tiếc là cậu không biết điều khiển, cũng chỉ gọi ra được bằng chiều dài lòng bàn tay.

 

Ryan ra lệnh, "Bắn!!"

 

Mũi tên lửa nhỏ vút một tiếng bay ra, bất chợt cắm phập vào không khí ở lối vào.

 

Ryan: "???"

 

Cậu dụi mắt, còn tưởng mình hoa mắt rồi.

 

Giây tiếp theo mở mắt ra, liền thấy một bóng dáng cao gầy màu đen đứng ở lối vào.

 

Người đó đội mũ choàng rộng, che khuất phần lớn khuôn mặt, chỉ để lộ cằm trắng bệch, đang nhìn về phía cậu mà không nói một lời.

 

Ryan vội vàng xin lỗi, "Xin lỗi xin lỗi, tôi không biết ở đó có người."

 

Thương, người lần nào cũng bị cậu phát hiện: "......"

 

Chỉ huy và Tạ Chước thì do đứng đầu về sức mạnh, tiểu Omega này thuần túy là do may mắn mà thôi.

 

Thương cầm lấy mũi tên nhỏ nóng hổi đi tới trả lại cậu.

 

Ryan vội vàng hai tay đón lấy, "A, nóng nóng nóng!"

 

Tiểu Omega vội vã hất mũi tên nhỏ ra, cúi đầu thổi thổi lòng bàn tay bị bỏng đỏ.

 

Thương: "......" Đồ ngốc.

 

Gã quay lại là vì cái gì vậy?

 

Muốn giết cậu.

 

Vì một người căn bản không quen biết, mà phải chịu sự kiểm soát của Hoàng Đế, từ nay mất đi tự do và quyền được theo đuổi người mình thích.

 

Có đáng không?

 

Có vẻ là không đáng.

 

Vậy thì chi bằng giết cậu đi, từ nay gã sẽ không còn nhược điểm nào nữa.

 

Tạ Thần chắc hẳn cũng nghĩ như vậy, chỉ cần Ryan chết, sự chú ý của đại lễ vinh danh sẽ bị chuyển hướng, sẽ không còn ai quan tâm đến đúng sai của giải đấu Liên Minh Tinh Hệ.

 

Chỉ biết rằng có một Omega trẻ tuổi đã biến mất khỏi thế gian, cậu từng là tấm khiên thiên tài xuất sắc nhất của thế hệ mới.

 

Giết cậu, mọi chuyện đều sẽ kết thúc.

 

Ngón tay lạnh giá buông thõng bị nắm lấy, giọng mềm mại nhẹ nhàng hỏi, "Anh trai ơi, anh có bị bỏng không vậy?"

 

Đôi mắt xanh của Thương dưới mũ choàng khẽ run lên.

 

Cậu gọi tôi là gì?

 

"Không có nha." Ryan nắm lấy tay áo gã, cúi đầu nhìn tay gã, "Anh lợi hại thật đấy, lợi hại hơn tôi nhiều."

 

Thương yên lặng cúi mắt nhìn khuôn mặt cậu, tiểu Omega ngẩng đầu, đôi mắt tròn xanh lấp lánh như sao.

 

Ryan đột nhiên sững người.

 

Khẽ hỏi, "Anh khóc sao?"

 

Cậu không nhìn rõ mặt gã, chỉ thấy một giọt lệ trong suốt trên cằm trắng bệch.

 

Thương bình thản đáp, "Không có, nóng thôi."

 

Gã vừa định rút tay lại, chợt sau lưng vang lên giọng nam lạnh lẽo, "Anh là ai, buông cậu ấy ra!"

 

Tay của Thương bị hất ra, cậu trai cao gầy chắn trước mặt Ryan, một tay ôm cả đống đồ ăn ngon, mắt phượng một mí đầy cảnh giác và không vui nhìn gã.

 

Thương cũng lạnh lùng trừng lại.

 

"Không phải, Đàn Tinh, anh ta không phải người xấu."

 

Ryan vội vàng giải thích, "Là tôi không cẩn thận dùng mũi tên làm bị thương anh trai này."

 

Ánh mắt cụp xuống của Sở Đàn Tinh rõ ràng dịu đi, "Đừng tùy tiện gọi ai cũng là anh trai."

 

Thương: "......"

 

Ryan ò một tiếng.

 

Thương: "......"

 

Cuối cùng, Thương nói với Ryan, "Tôi không thích cậu ấy."

 

Rồi giẫm nát mũi tên lửa kia, không ngoảnh đầu lại mà nhảy xuống từ vườn hoa trên không.

 

Ryan: "Woaaa, anh ta bay xuống rồi, chỗ này là tầng 18 đó!"

 

Sở Đàn Tinh thấy khuôn mặt nhỏ của cậu đầy vẻ sùng bái, ôm đống đồ ăn hỏi với vẻ mặt lạnh lùng, "Còn muốn ăn pudding dứa nữa không?"

 

***

 

Ăn Cơm Không Xếp Hàng đã dưỡng thương trong bệnh viện ba ngày.

 

Trong khoảng thời gian này, Thời Tễ không ngừng liên hệ với người phụ trách Trương Vĩ, "Tạ Thần sẽ không dễ dàng để lộ tư liệu nghiên cứu, từ những điểm tôi đã đánh dấu có nghiên cứu ra được gì không?"

 

"Có, vẫn đang tiến hành, có kết quả tôi sẽ lập tức gửi cho anh."

 

Tạ Chước thấy thời gian mỗi ngày bọn họ ở bên nhau còn nhiều hơn cả mình, có chút không hài lòng.

 

Vì vậy cậu tự thưởng cho mình quả dâu mà chỉ huy đã cắn dở.

 

Thời Tễ vẫn luôn nghĩ xem Tạ Thần làm thế nào để khống chế được yêu thú cấp 4S bằng thuốc.

 

Trên thế giới hiện nay vẫn chưa có nghiên cứu nào làm được điều đó, nhưng cũng không phải là không thể.

 

Yêu thú bẩm sinh có sức chiến đấu cường đại, nhưng trí lực chỉ ngang với trẻ nhỏ, chúng dễ bị điều khiển nhưng lại cũng dễ mất kiểm soát.

 

Dễ điều khiển, cũng dễ mất khống chế.

 

Tạ Thần muốn luyện ra một đội yêu thú để sử dụng cho hắn sao?

 

Thời Tễ cắn một miếng dâu được đưa tới bên môi, miếng sau lại là quả mới.

 

"......"

 

Anh đã quen rồi.

 

Dù sao thì có tiểu Alpha này ở bên, cái gì anh cũng chỉ được ăn một miếng.

 

Thời Tễ không thèm ngẩng đầu thuận miệng nói, "Ăn cái mới đi, phần dưới không ngọt."

 

Tạ Chước ôm cái bát thủy tinh nằm bò trên vai anh, ngậm quả dâu thong thả ung dung gặm, "Ngọt."

 

"Thần kinh."

 

Thời Tễ chỉ cắn một miếng nhỏ, sau đó nhận cuộc gọi của Trương Vĩ, đầu bên kia truyền đến giọng nói hồ hởi của người phụ trách, "Hi ~ Chỉ huy!"

 

"Ừ."

 

Lạnh lùng thật.

 

"Hi ~ Phụ trách Trương ~ "

 

Tạ Chước tươi cười chào hỏi.

 

Rồi hạ giọng hỏi, "Tại sao lúc nào cũng dùng anh ta vậy? Quan hệ của anh với anh ta tốt đến mức đó à?"

 

Thời Tễ nghiêng đầu trả lời, "Bởi vì tất cả người của tôi đều ở Tinh Hệ Chủ, rất dễ bị cài gián điệp, Tạ Thần thì chẳng bao giờ quan tâm đến Tinh Hệ Thứ Tám, hắn chướng mắt."

 

Tạ Chước chăm chú nhìn đôi môi anh khi nghiêng đầu, bị nước dâu nhuộm ướt ướt đỏ mỏng.

 

Mơ màng gật đầu, "Ò ò, hiểu rồi."

 

Thời Tễ: "......"

 

Tôi thấy cậu một chữ cũng không nghe lọt.

 

Sau vài câu xã giao, Trương Vĩ bắt đầu bài diễn văn dài dòng của mình, "Tôi gọi tinh điện cho anh không phải vì chuyện nghiên cứu đâu, nghiên cứu vẫn cần khoảng một tuần nữa, nhưng tôi đã chiết tách máu yêu thú cấp 4S rồi, đến lúc đó khả năng thành công sẽ rất cao."

 

Thời Tễ quay đầu lại, "Ừm, sau đó."

 

Hu hu hu, lạnh nhạt quá đi.

 

Rõ ràng với Alpha của anh còn nói rất nhiều rất nhiều cơ mà.

 

Tạ Chước nhìn khóe môi mỏng đỏ tươi trong suốt của anh, chống cằm uể oải.

 

Muốn thơm thơm.

 

"Ngày mai là đại lễ vinh danh rồi, tin tức trên Tinh Võng đã lan truyền rộng rãi, lần này giải đấu Liên Minh Tinh Hệ gây chấn động không nhỏ, giờ chỉ chờ đại lễ ngày mai bắt đầu."

 

Cái đầu bạc bị ngón tay lạnh trắng đẩy ra.

 

"Ừ."

 

"Hiệu trưởng Hertz hôm nay đã đến Tinh Hệ Thứ Năm, nhưng vì quá muộn nên không qua đó, sợ làm phiền các tuyển thủ nhỏ nghỉ ngơi, đợi sáng mai sẽ cùng lên đường đến Tinh Hệ Chủ."

 

Thời Tễ gật đầu, "Được, phiền cậu chăm sóc hiệu trưởng."

 

Trương Vĩ lập tức đồng ý, "Được, không thành vấn đề! Anh yên tâm, giao cho tôi nhất định...... chỗ này lược bớt 300 chữ."

 

Tạ Chước: "......"

 

Người này rốt cuộc có xong hay không?!

 

"Anh trai ~ "

 

Giọng nói lả lướt, quấn quýt đột nhiên vang lên.

 

Đầu tinh điện bên kia đột nhiên im bặt.

 

Thời Tễ nghiêng mắt nhìn Alpha tóc bạc đang cười lười biếng, vết thương trên người cậu sau ba ngày điều trị cùng các phương pháp khác đã hồi phục rất nhanh.

 

Nhưng Tạ Chước vẫn không thích mặc đồ.

 

Mỗi ngày chỉ mặc mỗi chiếc quần dài màu xám lỏng thõng chạy lung tung khắp nơi.

 

Lại muốn làm gì nữa?

 

Không cho cậu xích lại gần hôn, thì bắt đầu nói năng linh tinh?

 

Kỳ mẫn cảm đã qua, Thời Tễ nghĩ cậu cũng chẳng thể nói ra lời nào không nên nói, bình thản cầm ly nước lên ngửa đầu uống một ngụm.

 

"Anh trai, tối nay còn muốn em phục vụ anh nữa không?"

 

Tạ Chước lười biếng chống cằm nhìn anh, xương quai xanh lõm thành một đường cong gợi cảm.

 

Giọng nói yếu ớt như tơ mỏng, "Nếu muốn thì phải nhanh lên, ngày mai còn phải đi xa, bác sĩ bảo em tối nay nên nghỉ sớm một chút."

 

Thời Tễ: "......"

 

Trương Vĩ: "......"

Bình Luận (0)
Comment