Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 147

Bồ công anh bay đầy trời.

 

Năng lực chữa lành mà 'Hòa Bình' mang đến khiến tất cả mọi người đều an tĩnh trở lại, bao gồm cả Tạ Chước đang trong cơn giận dữ.

 

Cậu lại cảm thấy một sự tĩnh lặng chưa từng có.

 

Ánh mắt Tạ Thần sâu thẳm trầm ngâm, trầm giọng nói với hiệu trưởng Hertz, "Không ngờ ngươi lại sở hữu một năng lực vượt khỏi lẽ thường như vậy."

 

Nếu như ông tiết lộ sớm hơn, chẳng phải hắn đã có thể lợi dụng rồi sao.

 

"Nếu ngươi nguyện ý vì ta mà dùng sức, ta nguyện thay ngươi cầu tình với các trưởng lão, tha cho đứa con phản đồ của ngươi....."

 

Hiệu trưởng Hertz bình thản giơ tay ngăn lại.

 

Sau đó quay sang nhìn tiểu Omega nước mắt lưng tròng, mỉm cười hỏi, "Ryan, con có nguyện ý..... tạm thời chịu uất ức một chút không?"

 

Ryan khựng lại, nước mắt trong hốc mắt rơi xuống.

 

Cậu gật đầu, "Nguyện ý."

 

Cậu nguyện ý bị bắt vào ngục giam, cậu không muốn mọi người phải vì mình mà trả giá.

 

Tiểu khiên là để bảo vệ mọi người, không nên để mọi người che chở phía sau.

 

Chuyện này suy cho cùng, là lỗi của cậu.

 

"Con nguyện ý."

 

Lông mày Thời Tễ khẽ động.

 

Không biết từ khi nào, anh đã sớm đưa những bạn nhỏ này vào hàng ngũ của mình, là sự tồn tại giống như Cố Mộ Chi.

 

Anh không thể chấp nhận mất đi lần thứ hai.

 

"Anh trai." Tạ Chước nắm lấy cổ tay anh, "Nghe theo hiệu trưởng đi."

 

Hiệu trưởng Hertz mỉm cười, dịu dàng xoa đầu Ryan, "Đứa trẻ ngoan."

 

"Người...." Ryan những ngày này vẫn luôn cẩn thận dè dặt, thậm chí không dám nói chuyện với hiệu trưởng mà mình yêu quý nhất như trước.

 

Cậu nhìn bàn tay già nua dịu dàng ấy, cảm nhận hơi ấm từ cái v**t v* của ông, "Không ghét con sao?"

 

Hiện trưởng Hertz khựng lại, "Sao ta có thể ghét con được chứ?"

 

Ryan vội vàng cắn môi, gần như nghẹn ngào muốn bật khóc thành tiếng.

 

Cậu nghiến chặt răng, khuôn mặt nhỏ run nhẹ, gắng gượng nở nụ cười rạng rỡ, "Vậy thì tốt quá."

 

Tiểu Omega nhấc chân khẽ bước, rồi quay người lại, lấy pudding dứa từ tay Đàn Tinh.

 

Cậu cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt của Đàn Tinh, "Tôi đã uống hết thuốc rồi, pudding dứa là phần thưởng của tôi."

 

Ánh mắt của hiệu trưởng Hertz rơi vào miếng pudding dứa, đôi mắt già nua dường như thoáng ửng đỏ.

 

Đầu ngón tay Ryan khẽ run khi đưa tay lấy pudding.

 

Cậu cũng không biết vì sao mình lại chột dạ.

 

Hình như trên tinh võng có nói, khi bản thân không tốt, lúc đối diện với người ưu tú mà mình thích sẽ vô thức thấy tự ti chột dạ.

 

Sở Đàn Tinh nhẹ nhàng dời tay đang cầm pudding đi, Ryan nắm hụt vào khoảng không.

 

Cậu hơi sững lại, đầu ngón tay run rẩy muốn rút về.

 

Lại bị một bàn tay thon dài nhẹ nhàng giữ lại, khẽ bao lấy trong lòng bàn tay, "Tôi đi cùng cậu."

 

Sở Đàn Tinh không nhìn ai cả, không nói một lời đứng dậy, thu dọn đống đồ ăn vặt nhỏ của Ryan trên bàn, một tay vắt lên vai.

 

Cậu ta thậm chí không hỏi vì sao hiệu trưởng Hertz lại muốn làm như vậy.

 

Sự bất an của Ryan những ngày qua cậu ta đều thu hết vào mắt.

 

Cậu ta không giỏi ăn nói.

 

Chỉ có thể ở bên tiểu Omega của mình.

 

Nói với cậu ấy rằng, cậu không phải phản đồ, cậu là bảo vật của tôi.

 

***

 

Tạ Thần nheo đôi mắt tím, liếc mắt nhìn Lowell.

 

Lowell lập tức giơ tay chặn Sở Đàn Tinh lại, "Ngục giam của Bạch Đế Tinh không phải là nơi mà loại người cấp thấp từ Tinh Hệ Thứ Tám như cậu muốn vào là vào được!"

 

Dưới Hòa Bình, không ai có thể sử dụng tinh thần lực.

 

Bồ công anh rơi lặng lẽ dưới chân Sở Đàn Tinh, giây tiếp theo, mũi tên băng phía sau cậu bay vút lên không, mang theo hơi lạnh băng tuyết sượt qua má Lowell.

 

Để lại một vết đỏ vì bỏng lạnh, tuy không nghiêm trọng, nhưng tấn công trưởng quan vẫn là có tội.

 

Đôi mắt một mí của Sở Đàn Tinh lạnh lùng liếc nhìn y.

 

"Bây giờ tôi có đủ tư cách vào ngục chưa? Trưởng quan."

 

Lowell ôm lấy khuôn mặt mà mình luôn lấy làm tự hào, "Cậu—"

 

Tạ Chước từ phía sau huýt một tiếng sáo cợt nhả, "Huynh đệ, mê rồi nha."

 

Thời Tễ: "......"

 

Đứa nào đứa nấy đều không bớt lo được.

 

Ngay sau đó, Tạ Chước thử kích hoạt tinh thần lực của mình, bồ công anh lập tức xoay quanh cậu.

 

Cậu vẫn hoàn toàn không dùng được sức, như thể bị bao bọc trong một lớp bông mềm mại.

 

Quay đầu lại, hiệu trưởng Hertz dịu dàng nhìn cậu.

 

Tạ Chước: "......"

 

Okkkk

 

Tôi không động là được chứ gì!

 

Lão già này đúng là phiền phức.

 

Tạ Thần trăm triệu lần cũng không ngờ mọi chuyện lại kết thúc như vậy, hắn nhìn về phía hiệu trưởng Hertz già nua.

 

Hiệu trưởng Hertz cũng nhìn lại hắn, "Bệ hạ, tội phạm phản bội sẽ bị giam vào ngục, đến trưa ngày thứ hai sẽ bị công khai trước công chúng tại quảng trường của Tinh Hệ Chủ."

 

"Phải." Tạ Thần hỏi, "Ngươi muốn ngăn cản ta sao?"

 

Hắn nhìn hiệu trưởng Hertz, giọng lạnh lẽo, "Ngươi đã không còn tư cách đó nữa rồi."

 

Tạ Thần độc tài hung bạo, hắn không cho phép bất kỳ ai chống lại quyết định của hắn.

 

Nhưng hiệu trưởng Hertz chỉ lắc đầu, giọng nói già nua, "Ta hy vọng ngài có thể đưa ra một quyết định đúng đắn."

 

Lời nói của ông ẩn chứa trọng lượng không nhỏ, khiến sắc mặt lạnh lẽo của Tạ Thần hơi thay đổi.

 

"Mỗi quyết định ta đưa ra, đều là đúng đắn."

 

"Vì một người mà từ bỏ tính mạng của mười vạn dân chúng, tội danh này, vì sao lại không thể công khai?"

 

Tạ Thần nhìn về phía tiểu Omega bị xiềng xích giam cầm.

 

Hắn chưa từng thấy đôi mắt nào thuần khiết đến thế, như ngọc lục bảo chưa từng bị vấy bẩn.

 

"Vì sao phải để hắn sống cả đời một cách đường hoàng như vậy?"

 

Hiệu trưởng Hertz không nói gì thêm nữa, bồ công anh đầy trời rơi xuống như bướm gãy cánh.

 

Ông chống gậy, lại khập khiễng quay trở vào đại sứ quán.

 

Hình như ông đã không nhìn thấy hoa nở nữa rồi.

 

***

 

Quân đội đế quốc áp giải tội phạm rầm rộ rời đi.

 

Ánh mắt tím lạnh lẽo u ám của Tạ Thần rơi xuống khuôn mặt Tạ Chước, hôm nay từ đầu đến cuối, hắn chưa từng đặt Tạ Chước vào mắt.

 

"Em trai, còn muốn ra tay với tao nữa không?"

 

Chỉ cần cậu dám ra tay, quân đội phía sau hắn sẽ lập tức quay lại, đưa Tạ Chước vào chỗ chết.

 

Đám lão già ngoan cố kia cũng sẽ không còn nghĩ tới dòng máu hoàng tộc của Tạ Chước.

 

Khiến hắn khắp nơi đều bị cản trở.

 

Tạ Chước lẽ ra phải chết từ lâu rồi.

 

Chỉ là hắn không thể quang minh chính đại xử tử Tạ Chước, ám vệ đỉnh cấp duy nhất.

 

Lại còn là một phế vật mềm lòng.

 

"Muốn chứ."

 

Nghe thấy câu trả lời của Tạ Chước, lông mày Thời Tễ khẽ động.

 

Hiệu trưởng Hertz vừa tiêu hao cả tính mạng mới có thể ngăn cản được cậu, tên nhóc này lại định.....

 

Suy nghĩ của anh còn chưa đi hết, thì đột nhiên bị nhẹ nhàng ôm lấy eo, va vào trong lòng ngực sạch sẽ thanh lạnh của thiếu niên.

 

Sắc mặt Tạ Thần đột ngột thay đổi, "Mày muốn làm gì chỉ huy!?"

 

Mắt nữ quan Sharon cũng hơi mở to.

 

Cái này là muốn làm gì, làm gì hả?!

 

Tên tiểu Alpha tóc bạc kia chẳng lẽ thật sự dám......

 

"Ha."

 

Khóe môi Tạ Chước cong lên một nụ cười lười nhác, sau đó ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn vào sau gáy trắng lạnh của Thời Tễ, ép chỉ huy hơi ngẩng đầu lên.

 

Cúi mắt không cho nói lời nào mà hôn xuống.

 

Đôi mắt dài lạnh lùng của Thời Tễ hơi mở to.

 

Tên nhóc này, điên rồi sao?

 

"Đã nói sẽ đền bù mà, không được nói mà không giữ lời."

 

Giọng khàn khàn dễ nghe vang lên bên tai anh, thấp thấp lười biếng, tuy động tác trông có vẻ hung dữ, nhưng rốt cuộc vẫn không dám tiến sâu hơn.

 

"Anh trai, há miệng."

 

Thời Tễ chưa từng trải qua tình cảnh như thế này, bên cạnh có quá nhiều người.

 

Một vị chỉ huy cao cao tại thượng, ở nơi anh đã sống suốt hơn 20 năm.....

 

Tạ Chước dường như biết anh không muốn, khẽ chạm môi anh một cái thật nhẹ.

 

Dù sao thì mục đích cũng đã đạt được, không thể ép chỉ huy làm chuyện mà anh không muốn.

 

Cậu đang định lui ra thì một bàn tay trắng lạnh nhẹ nhàng đặt lên cổ cậu, Thời Tễ nhắm mắt lại, chậm rãi kéo cậu về phía mình.

 

"Chỉ lần này thôi."

 

Chỉ dung túng cậu làm loạn lần này thôi.

 

Alpha tóc bạc sinh ra đã ngông cuồng khó thuần, cho dù là đè người ta hôn loạn, hơi thở vẫn vừa gợi cảm vừa mê hoặc.

 

Nữ quan Sharon đã không còn tâm trạng để nhìn sắc mặt hoàng đế nữa.

 

Nàng rút tinh điện ra, vừa tách tách tách chụp quanh hai người họ, vừa gửi tin nhắn cho bà xã thân yêu, "Bà xã bà xã, chị nói cho em nghe, CP mà chúng ta đẩy thuyền hôn kiểu Pháp ngay trước mặt chị rồi a a a!!!!!!!!!!"

Bình Luận (0)
Comment