Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 148

Chiến hạm dừng trước cổng hoàng cung.

 

Lowell nhịn đau khắp người, bước lên trước mở cửa khoang cho hoàng đế.

 

Ngẩng đầu cung kính đưa tay ra, "Bệ hạ, để tôi đỡ....."

 

"Cút đi!"

 

Đế vương đang trong cơn thịnh nộ không ai dám lại gần, đôi mắt tím dưới mái tóc bạc của người đàn ông ánh lên sự tàn độc, sải bước dài đi thẳng về phía đại sảnh trong cung điện.

 

Rõ ràng là bị cảnh tượng vừa rồi k*ch th*ch không nhẹ.

 

Tạ, Chước.

 

Nó cũng can đảm lắm!

 

Nữ quan Sharon có hơi chột dạ, âm thầm nhấc váy lên muốn nhân lúc đông người lén chuồn đi.

 

"Muốn đi đâu?" Giọng nói như ác quỷ của Tạ Thần vang lên bên tai.

 

Sống lưng nàng lập tức cứng đờ.

 

Đại sảnh lộng lẫy nguy nga, người đàn ông tóc bạc ngồi ở vị trí chủ tọa, sắc mặt lạnh lẽo như hồ băng, giận dữ nói, "Lại đây, quỳ xuống."

 

Lowell không nói hai lời liền phịch một tiếng quỳ ngay xuống đất.

 

Nữ quan Sharon, "......."

 

Ngươi cũng điên chẳng kém gì hắn.

 

Nữ quan Sharon suy nghĩ chu đáo lại thông minh, nàng chẳng qua chỉ là đẩy thuyền CP thôi, cùng lắm thì hành vi có chút không hợp so với phong thái nghiêm trang của một quan trinh sát, chẳng lẽ lão hoàng đế còn có thể phạt nàng chỉ vì chuyện đó sao?

 

Bởi vì CP ngươi đẩy không phải ta, nên ta sẽ trừng phạt ngươi?

 

Vậy thì thế giới này cũng sắp phát điên rồi.

 

Thế là Sharon nhấc váy tao nhã quỳ xuống đất, khuôn mặt dịu dàng nhẹ giọng nói, "Bệ hạ, có gì xin ngài cứ nói."

 

Tạ Thần: "......."

 

Hắn lạnh lùng liếc nhìn nữ quan trinh sát ngoan ngoãn vô hại trước mặt, từ trên người nàng không còn thấy chút vẻ mặt kích động quay cuồng như lúc nãy.

 

Nói cái gì?

 

Xóa ảnh đi à?

 

Tạ Thần chỉ thấy một bụng tức giận mà không thể phát ra, đầu kỳ lân vàng trên ghế chủ vị bị hắn ấn mạnh lõm xuống một mảng.

 

"Đại hội ở quảng trường chính ngày mai, để ngươi phụ trách."

 

Sharon đột nhiên ngẩng đầu, "......."

 

Hắn rõ ràng biết quan hệ giữa nàng và chỉ huy không tệ, mà Tiểu Ryan thì cũng ngây thơ đáng yêu.

 

Thế mà lại giao cho nàng đứng ra chủ trì?

 

Sharon khẽ cắn răng, uyển chuyển từ chối.

 

"Bệ hạ, xin lỗi, ngày mai tôi cảm thấy trong người không được khoẻ....."

 

Tạ Thần lạnh lùng liếc nàng, "Ngày mai còn chưa tới, ngươi đã biết trong người không được khoẻ?"

 

"........"

 

Nữ quan Sharon mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, giọng nói yếu ớt đáp, "Thật ra hôm nay tôi đã.... không được khoẻ rồi."

 

Tuy là Alpha, nhưng nàng lại có vẻ ngoài cực kỳ ngoan ngoãn và vô hại, dễ dàng lừa được mọi người.

 

Nhưng ấn tượng của Tạ Thần về nàng thì lại quá sâu sắc.

 

Từng chữ từng lời như nghiến ra từ kẽ răng, "Ta thấy ngươi lúc quay cuồng chụp ảnh thì vô cùng có tinh thần."

 

"Yên tâm, dù ngày mai ngươi có gãy chân, cũng sẽ có người khiêng ngươi đến đó."

 

Sharon: "......"

 

Thật con mẹ nó xui xẻo.

 

Lowell rõ ràng rất quan tâm đến tâm trạng của hoàng đế, "Bệ hạ, xin đừng vì những kẻ này mà tức giận, con trai của kẻ phản bội đã bị nhốt trong ngục rồi, bây giờ tôi lập tức đi chặt một chân của nó để trút giận thay ngài!"

 

Tạ Thần không lên tiếng, hiển nhiên là ngầm đồng ý.

 

Ngoại trừ người đó, sống chết của những kẻ khác hắn chẳng bận tâm.

 

"Dừng lại!" Nữ quan Sharon lạnh lùng quát ngăn y lại.

 

Lowell cầm quạt, quay đầu cười âm hiểm nhìn nàng, "Cô đây là có ý gì, quan trinh sát, chẳng lẽ cô muốn bao che cho kẻ có tội sao?"

 

"Tôi là đang bao che cho ngài đó, trưởng quan Lowell."

 

Khóe môi nữ quan Sharon nở nụ cười, "Ngày mai chính là đại hội xử quyết tại quảng trường chính, ngài muốn để toàn bộ các tinh hệ đều biết, rằng bệ hạ đã dùng đến tư hình trước khi lệnh xử tử được ban ra sao? Hành vi như vậy thì khác gì bạo quân chứ?"

 

Tạ Thần đột nhiên lạnh lùng ngước mắt lên.

 

Lowell lập tức theo sau, "Cô dám nói bệ hạ là bạo quân?! Cô thật to gan....."

 

Gỗ tử đàn nặng nề giáng thẳng vào ngực, ép Lowell lùi lại mấy bước rồi quỳ rạp xuống đất.

 

Y ngẩng đầu không thể tin nổi, "Bệ hạ?"

 

Tạ Thần dường như rất để tâm đến hai chữ bạo quân, lạnh lùng quát, "Cút đi, thứ mất mặt!"

 

Đại sảnh lại trở nên yên tĩnh.

 

Lúc này không ai dám chọc giận đế vương, tân sủng của hoàng đế được giao nhiệm vụ trong tình thế nguy cấp, run rẩy bưng bát thuốc tiến lên phía trước, "Bệ hạ....."

 

"Người nên uống thuốc rồi."

 

Tạ Thần mở mắt, nhìn về phía Omega đang quỳ trong đại sảnh.

 

Ánh sáng mờ nhạt phủ lên đôi mắt cụp xuống lạnh lùng của y, có vài phần giống với người kia, nhưng lại không bằng một phần vạn.

 

Trong đầu thoáng hiện lên những hình ảnh quá đỗi kiều diễm.

 

Gương mặt thanh lãnh đến cực điểm, hơi ửng hồng, khẽ ngửa đầu, im lặng mà dung túng cho mọi hành động của người nọ.

 

Kỳ lân vàng trong tay Tạ Thần bị bóp thành một quả cầu vàng.

 

"Lại đây, đút cho ta."

 

Omega nghe vậy sững người, cẩn thận bưng bát thuốc tiến lên, đặt mép bát sứ trắng lên môi hoàng đế.

 

Gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Tạ Thần không biểu lộ cảm xúc gì, "Uống đi, bằng miệng."

 

"........"

 

Tân sủng rõ ràng là được sủng ái mà lo sợ, cẩn thận làm theo lời.

 

Thuốc đắng theo đôi môi mềm mại trượt vào miệng.

 

Gương mặt Tạ Thần lạnh như băng, đột nhiên bóp chặt sau cổ y, gần như cắn xé chiếm đoạt đôi môi ấy một cách đẫm máu.

 

Nước mắt cầu xin của Omega và máu hòa vào nhau chảy xuống.

 

Tạ Thần thờ ơ như không thấy, hắn phải thừa nhận, hiện tại hắn ghen đến mức mất kiểm soát mà phát điên.

 

"Ngươi không phải là cậu ấy, tại sao ngươi không phải là cậu ấy!"

 

***

 

Trong không gian yên tĩnh thanh nhã của đại sứ quán.

 

Alpha tóc bạc đi cắt một đĩa trái cây thành hình trái tim, bưng lên rồi rón rén dựa sát cửa, "Anh trai ơi, em sai rồi ~ "

 

Chỉ huy đã nửa ngày không thèm để ý đến cậu.

 

Chân chó con muốn gõ cửa nhưng không dám, chỉ biết bám lấy cửa, trông vô cùng đáng thương và bất lực.

 

Lục Dao bưng bát cháo vừa nấu cho hiệu trưởng Hertz đi ngang qua, "Xí, đáng đời."

 

Cái tên anh em này của cậu đúng là gan cực cực cực cực cực big mà!

 

Bao nhiêu người ở đó!

 

Quân đội đế quốc còn chưa rút hết, đã dám ép chỉ huy vào lòng mà hôn tới tấp.

 

Eo của chỉ huy bị cậu ta dùng một tay véo đến cong lại trong ngực, cần cổ trong suốt ngẩng lên, màu môi đỏ mọng khắp nơi toàn là.....nước miếng của cái đồ chó này.

 

Như một con mèo cao quý bị vấy bẩn.

 

Lục Dao còn đứng khá xa.

 

Chỉ nhìn thôi mà mặt cậu đã đỏ bừng.

 

Quân đội đế quốc mới rút được một nửa liền không đi nữa, giờ chỉ huy còn có thể để ý đến tên này sao?

 

"Cút." Tạ Chước quay đầu lạnh lùng liếc Lục Dao một cái, "Đi mang cháo thuốc lên cho hiệu trưởng mau, không thì tôi đánh cậu thành cháo thuốc luôn."

 

Lục Dao đột nhiên nhìn về phía sau cậu ta.

 

Khóa cửa phòng phát ra một tiếng cạch rất nhẹ, cả người Tạ Chước đột nhiên cứng đờ.

 

Không quay đầu lại mà lập tức phản xạ nói ngay, "Anh trai ơi, em đang nói là cậu ấy trông thật giống một bát cháo thuốc nhỏ đáng yêu."

 

Lục Dao: "........" ọe.

 

Cậu lập tức len lén bưng cháo đi lên lầu.

 

Tạ Chước cẩn thận quay đầu lại, thấy Thời Tễ đang đứng ở cửa với vẻ mặt lạnh nhạt.

 

Vẫn là dáng vẻ cao ngạo như gió mát trăng thu, nhưng dù đã nửa ngày trôi qua, đôi môi mỏng ấy vẫn đỏ bất thường.

 

Tạ Chước khẽ giơ tay lên định chạm vào, bị Thời Tễ nghiêng đầu né tránh, "Làm gì vậy?"

 

"Sờ một cái ~ "

 

Thời Tễ nhìn đôi mắt hoa đào rũ xuống của cậu, "Đừng giả vờ đáng thương."

 

Anh chẳng qua chỉ hơi mềm lòng một chút, vậy mà cái tên nhóc này lại như thể được cổ vũ.

 

Không chút kiềm chế, tùy ý làm loạn.

 

Cuối cùng còn ép đến mức khiến Tạ Thần giận dữ bỏ đi.

 

"Ò, vậy ăn trái cây nhé."

 

Trái cây được cắt thành hình trái tim nhỏ, gọn gàng bày trong đĩa, Thời Tễ lạnh nhạt liếc mắt nhìn qua, cuối cùng nghiêng người tránh sang một bên.

 

"Vào đi, tôi có chuyện muốn hỏi em."

Bình Luận (0)
Comment