Một miếng dâu tây hình trái tim được đút đến bên môi.
Thời Tễ hơi hé môi cắn một miếng, nhàn nhạt nói, "Được rồi, tôi không ăn nữa."
Ánh mắt anh nhìn về đống số liệu nghiên cứu phức tạp kia, vẫn không có lấy một chút cơ hội nào đủ để cho anh hy vọng.
Một cơ hội đủ để anh có thể đổi lấy Tiểu Ryan trở về.
"Tại sao muốn ngăn cản tôi?" Thời Tễ nhẹ giọng hỏi.
Hiệu trưởng Hertz cả buổi chiều không xuất hiện, có lẽ là vì cơ thể đã quá sức, cũng có thể vì không muốn gặp ai.
Thời Tễ không thể lấy được bất kỳ tin tức nào từ miệng ông.
Nhưng phần nhiều là do hiệu trưởng không muốn nói.
Anh mơ hồ đoán được, hiệu trưởng có suy tính và dụng ý riêng, chỉ là Thời Tễ không thể nghĩ ra được bất kỳ cách nào để có thể xoay chuyển tình thế.
Suy nghĩ của Tạ Chước rõ ràng cũng không khác anh là mấy, "Hiệu trưởng Hertz không muốn chúng ta nhúng tay vào, thì cứ nghe lời ông ấy đi."
Cậu dùng nĩa nhỏ xiên một miếng đào, lại đưa tới bên môi chỉ huy.
"Anh cả ngày chưa ăn gì rồi, ăn thêm một miếng nữa được không?"
Thời Tễ tuy miệng bảo không ăn, nhưng vẫn mở miệng cắn lấy.
Vị chỉ huy ngoài mặt lạnh lùng kiêu ngạo, thật ra lại rất mềm lòng, cũng rất dễ nói chuyện.
Tạ Chước nhìn mà tim mềm nhũn, nhẹ giọng nói, "Nghỉ ngơi một lát đi, chỉ huy."
"Dù ngày mai có xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ không để anh nhìn thấy điều mà anh không muốn thấy nhất."
Thiếu niên ngông cuồng phóng túng hiếm khi dịu dàng đến thế.
Thời Tễ ngước mắt nhìn cậu, hàng mi dài khẽ run rẩy.
Anh quay mặt đi, giọng nói nhàn nhạt, "Chỉ cần em ngoan một chút, thì đó chính là điều tôi muốn thấy nhất."
"Ngày mai sẽ không ngoan."
Tạ Chước chọn miếng trái cây đẹp nhất, ngon nhất để đút anh ăn.
Bề ngoài là một tiểu Alpha tóc bạc đẹp trai vô tội, nhưng lời nói lại toát ra vẻ lạnh lẽo thờ ơ.
"Người đáng chết không phải là Ryan, mà là hắn."
Thời Tễ biết cậu đang nghĩ gì, nhưng anh vẫn lý trí hơn bất kỳ ai.
"Chế độ của tinh hệ khổng lồ sẽ không thể thay đổi chỉ vì một người, em muốn ra tay với ai đó không thể chỉ dựa vào ý muốn cá nhân, sau lưng hắn là toàn bộ trưởng lão và dân chúng của tám đại tinh hệ, nếu không thì lần trước khi em bị thương, tôi đã sớm....."
Giọng Thời Tễ đột nhiên ngưng lại.
Tạ Chước ngẩng đầu nhìn, "Hả? Gì cơ?"
Thời Tễ bình tĩnh quay mặt đi, "Không có gì....."
Anh thậm chí vì bối rối mà vô thức đưa tay định lấy trái cây, nhưng giây tiếp theo đã bị thiếu niên cầm đĩa tránh đi.
Tạ Chước nhìn chăm chú vào gương mặt anh, giọng mang theo vài phần không chắc chắn, "Lúc em bị thương, anh trở về Tinh Hệ Chủ, là vì em......mà ra tay với Tạ Thần sao?"
Thời Tễ thu tay lại, nhàn nhạt đáp: "Ừm."
"Cũng không hẳn là vì em, cách làm của hắn vốn dĩ đã khiến tôi......ưm."
Thời Tễ bị cậu nâng cằm lên, đôi môi quen thuộc lại một lần nữa áp xuống.
Đôi môi mát lạnh nhưng lại nóng rực như thiêu đốt, khéo léo lướt qua khóe môi anh, đầy nhiệt tình mà trêu đùa dây dưa.
Gương mặt Thời Tễ ửng đỏ, khẽ nhíu mày né tránh.
"Đủ rồi, hôm nay em còn muốn hôn bao nhiêu lần nữa?"
Tạ Chước cũng không dám quá càn rỡ, từ từ lùi lại mở mắt ra, trong mắt giờ tràn đầy ý cười.
Cậu thầm nghĩ, bé cưng mèo nhỏ nhà mình đúng rất khó chiều.
Hôn nhiều quá thì không được.
Hôn lâu quá cũng không được.
Tạ Chước cố nhịn cười cọ nhẹ vào má anh, "Thì ra vị trí của em trong lòng anh, sớm đã nặng hơn hắn rồi anh trai nhỉ."
Thời Tễ không lập tức trả lời.
Một lúc lâu sau mới nói, "Tạ Thần có một câu nói không sai, vị thiếu niên đế vương từng che ô cho tôi, thiện ý mà hắn mang đến, thật sự đủ để tôi vì hắn mà bao dung tất cả."
Chỉ tiếc là.....
Người che ô không phải hắn.
Tạ Thần cứ thế mà lừa dối anh rất lâu.
Nhưng Thời Tễ còn chưa kịp mở miệng, đã bị Tạ Chước nhẹ nhàng nắm lấy tay, "Em cũng vậy mà."
Ánh trăng dịu nhẹ rọi xuống, thiếu niên tóc bạc hơi cúi đầu mỉm cười.
"Anh trai xinh đẹp ấy chính là người đã giành lại em từ tay tử thần."
"Em cũng nguyện ý vì anh ấy mà trả giá tất cả."
Ánh mắt Thời Tễ dừng trên gương mặt cậu, thấy được nụ cười dịu dàng hiếm hoi của Tạ Chước.
"Lúc đó em đã nghĩ, cho dù sau này anh ấy bảo em đi chết, em cũng cam lòng."
Lời nói quá mức chân thành nóng bỏng, như giọt nước mắt bỏng rát của thiếu niên.
Hơi ấm rơi trên xương quai xanh của anh.
Thời Tễ nhất thời không nói nên lời, cho đến khi máy tính trước mặt bị gập lại.
Anh bị người ta cưỡng chế ôm lên, đặt lên chiếc giường mềm mại.
Bàn tay khô ráo ấm áp nhẹ nhàng đặt lên mí mắt anh, giọng nói khàn khàn lười biếng dễ nghe như đang dỗ anh ngủ.
"Anh trai, anh không cần phải mang bất kỳ gánh nặng nào, thế giới này sẽ không xoay chuyển chỉ vì một người, cũng sẽ không vì một người mà ngừng lại."
Anh không cần phải đem tất cả gánh nặng đè trên người mình.
"Hiệu trưởng Hertz đã từng giúp đỡ em."
Thời Tễ không còn ép bản thân phải xem thêm bất cứ điều gì nữa, đắm chìm trong hư vô nơi lòng bàn tay cậu, "Giúp cái gì?"
"Vào lúc em đói nhất, ông ấy đã cho em một bát cháo."
Mi mắt Thời Tễ khẽ run lên như bị bỏng.
Vào lúc đói nhất, một bát cháo.
Thế là đủ để bạn nhỏ của anh dám đối đầu với cả tinh hệ, giúp ông ấy chống lại tất cả mọi người.
Bàn tay Alpha mang theo tin tức tố an ủi, nhẹ nhàng đặt lên lưng anh, "Nhưng lý do quan trọng nhất lại không phải chuyện đó, mà là lúc đó ông ấy nói với em....."
Vị hiệu trưởng già nua hiền hậu khẽ xoa đầu cậu, mỉm cười nói.
"Chờ con 18 tuổi, hãy đến học viện Hertz nhé."
Tiểu Tạ Chước nói: "Vâng."
Chỉ vì một lời hứa nhỏ bé, cậu lúc 18 tuổi đã rời xa quê hương, rời bỏ Sí Vô Tinh, nơi mình đã sinh sống nhiều năm, để đến học viện Hertz tại Thiên Thủy Tinh.
Chỉ hai ngày sau khi cậu đăng ký.
Trên bầu trời truyền đến âm thanh của chiến hạm bay qua, tiếng chuông lớn của học viện Hertz vang lên chấn động.
Trong không khí tràn ngập mùi hương khiến cậu ngày đêm mong nhớ.
"Em đã gặp được anh."
Thời Tễ yên lặng ngủ trong lòng cậu, Tạ Chước khẽ đặt một nụ hôn lên giữa hàng mày anh, "Anh thuộc về em rồi."
***
Nhiệt độ trong ngục giam thấp hơn tưởng tượng.
Trên người Ryan chỉ mặc một chiếc áo mỏng mềm, trông như một miếng bánh kem nhỏ, nhưng gió thổi qua là lạnh buốt.
Lạnh quá, lạnh quá.
Bình thường cậu là người thích nhào vào lòng Đàn Tinh nhất, hôm nay nói gì cũng không chịu nhúc nhích, chỉ co mình lại trong góc.
Cậu vì sao lại muốn xa cách Đàn Tinh?
Cảm giác tự ti bắt đầu trỗi dậy trong lòng cậu trai nhỏ, chẳng lẽ cậu thật sự như trên Tinh Võng nói, đã thích Đàn Tinh rồi sao?
Tại sao lại đúng vào lúc này chứ?
Ryan chôn đầu vào đầu gối, có chút muốn khóc.
"Lại đây, tôi ôm cậu."
Hiện giờ Sở Đàn Tinh không thể động đậy, trong ngục giam có quá nhiều ác ý, cậu ta vì bảo vệ tiểu Omega mà bị thương ở chân.
Cuối cùng là nữ quan Sharon đến ngăn cản, mang theo một ít thuốc men.
Ryan vừa khóc vừa băng bó cho cậu ta, rồi cả buổi chiều không để ý tới cậu ta nữa.
"Tôi không lạnh." Ryan theo bản năng ngẩng đầu phản bác.
Cậu nói xong, lại không hiểu sao có chút xấu hổ.
Sở Đàn Tinh cong môi cười nhạt, "Tôi lạnh."
Cậu ta chậm rãi dang hai tay về phía tiểu Omega.
"Tiểu Ryan có thể đến ôm tôi một cái được không?"
Ryan không chút do dự, từ trong góc chạy đến nhào vào lòng cậu ta.
Giống như ngàn vạn lần trước kia, bất kể là vui vẻ hay buồn bã, đều sẽ nhào vào lòng Đàn Tinh.
Đàn Tinh sẽ vĩnh viễn đón lấy cậu.
"Cậu không nên.... đi cùng tôi vào đây...."
Giọng nói nghẹn ngào của tiểu Omega rốt cuộc không nhịn được nữa, vùi vào ngực cậu ta mà nức nở đứt quãng, "Đàn Tinh, phải làm sao bây giờ....."
Hiệu trưởng Hertz cũng không cần cậu nữa rồi.
Tuy rằng cậu cười nói mình nguyện ý, nhưng cậu cũng sẽ buồn.
Tiểu Ryan thật ra cũng sẽ buồn.
"Không làm sao hết." Sở Đàn Tinh nhẹ nâng khuôn mặt đẫm nước mắt của cậu lên, "Cho dù thật sự phải chết, cậu cũng chỉ có thể chết sau lưng tôi."
Ryan bị câu nói đột ngột ấy làm cho sững người.
"Gì, gì cơ?"
"Vẫn chưa hiểu sao?" Sở Đàn Tinh nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt ướt đẫm còn đọng lệ của cậu, giọng nói mang theo tiếng thở dài bất đắc dĩ.
"Omega trong mộng của tôi, là người mà tôi đã thích rất nhiều năm rồi."
***
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 19 của Tạ Chước, điều ước của cậu là mèo nhỏ nhà cậu vĩnh viễn không bao giờ bị thương nữa ~
====
Có ai nhớ sinh nhật em bé ngày mấy khom??? Có được nói đến 1 lần rồi nè!!!! Chương sau ăn sinh nhật Chước Chước 19 tuổi nha ~ ~