Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 151

Ánh nắng ban mai vừa ló rạng.

 

Quảng trường chính của Bạch Đế Tinh đã chật kín người.

 

"A Thần, lại đây."

 

Bên tai như vang lên giọng nữ lạnh lùng uy nghiêm, bàn tay đeo nhẫn ngọc khẽ vẫy, gọi thiếu niên thái tử đến bên cạnh.

 

"Đây là những người ưu tú nhất trong đợt thử luyện đơn binh mới, từ đây chọn ra người mà con coi trọng đi."

 

"Sau này họ sẽ là người của con, sẽ vĩnh viễn không phản bội mà theo con."

 

Đôi mắt tím của người phụ nữ toát lên vẻ lạnh lùng uy nghiêm, kim bào đỏ rực càng tôn lên vẻ cao quý đến mức vô tình của nàng.

 

Thiếu niên thái tử có nét mặt kiêu ngạo, chỉ khẽ cười nhạt, "Vĩnh viễn không phản bội sao? Mẹ à, đáng tiếc là con không tin trên đời này có người trung thành đến như vậy."

 

Hắn cúi đầu nhìn về phía các đơn binh trên quảng trường chính.

 

Bọn họ đứng thẳng tắp dưới nắng hè gay gắt, màn hình trên đầu đang chiếu đi chiếu lại các pha thao tác kinh điển trong lịch sử.

 

Đợt này đều là những người ưu tú nhất của các đại tinh hệ, thao tác quả thật vô cùng xuất sắc.

 

Thế nhưng ánh mắt Tạ Thần hơi tối đi gần như không nhận ra, "Nếu không thì, vì sao cha lại....."

 

"Con có nhận thức như thế là tốt." Người phụ nữ lạnh nhạt ngắt lời, "Trên đời này vốn dĩ không tồn tại người vĩnh viễn không phản bội."

 

"Vậy con nên....."

 

Ánh mắt Tạ Thần bỗng khựng lại, dừng trên người một đơn binh nào đó.

 

Trên màn hình phía trên đầu hắn, trong phần thử thách PK đôi, cậu trai kia di chuyển nhanh như một bóng ma, một nhát dao dứt khoát, đối thủ thậm chí còn chưa kịp bắt đầu đã bị loại.

 

Thực hiện đúng nghĩa một đòn kết liễu, trực tiếp phá kỷ lục tốc độ nhanh nhất trong PK đôi.

 

"Mẹ, người chẳng phải nói con còn thiếu một ám vệ sao, con muốn hắn!"

 

Đôi mắt tím của người phụ nữ chuyển động, "Hắn là người đứng đầu kỳ thử luyện đơn binh, sẽ không trở thành ám vệ của con."

 

Người đứng đầu sẽ có một tương lai phong quang vô hạn.

 

Sẽ không trở thành một bóng ma âm u trong góc tối.

 

"Không cam tâm tình nguyện, có nghĩa là vĩnh viễn sẽ không trung thành."

 

Nàng nhìn thấy nét thất vọng thoáng qua trên gương mặt con trai sau khi suy nghĩ, khóe môi khẽ cong lên, nở một nụ cười thản nhiên.

 

"Muốn có được một người, vẫn còn con đường nhanh nhất."

 

"A Thần, con nên học một kỹ năng mới."

 

"Gọi là khống chế."

 

"........"

 

"Bệ hạ, bệ hạ?" Giọng gọi dịu dàng của Sharon vang lên bên tai, âm điệu quá mềm nhẹ không thể gọi tỉnh vị hoàng đế đang chìm trong ký ức.

 

"Lão già!"

 

Tạ Thần đột nhiên quay đầu nhìn nàng, "Ngươi gọi ta là gì?!"

 

".....Bệ hạ." Nữ quan Sharon dịu dàng cúi người, điềm nhiên chuyển chủ đề, "Chỉ huy đã đến, nói có chuyện muốn bàn với ngài."

 

"Cho cậu ấy vào."

 

Nữ quan Sharon cúi người, "Vâng."

 

"Thôi, ta qua tìm cậu ấy." Tạ Thần nhìn đám đông chen chúc, đi về phía hàng ngũ trưởng quan ở bậc thang thứ hai.

 

"Bệ hạ." "Bệ hạ!" "Bệ hạ, ngài đến rồi!"

 

Nơi Tạ Thần đi qua, các trưởng quan đều vì hắn mà cúi đầu hành lễ, hắn vẫn giữ nguyên sắc mặt, đi thẳng về phía chàng trai đang đứng trong ánh nắng ban mai.

 

Trong một sự kiện trang trọng có mặt tất cả mọi người, anh vẫn áo sơ mi trắng và quần dài đen, nghiêm chỉnh nhưng lại có chút tùy ý, đang nói chuyện với người phụ trách của Tinh Hệ Thứ Tám.

 

Đã rất lâu anh không mặc lại bộ quân phục chỉ huy.

 

Tua rua bạc lấp lánh sáng rực, khiến người ấy trở nên thanh lãnh chói mắt, chỉ một ánh nhìn đã khiến người ta không thể nào rời đi được.

 

Tạ Thần như bị khơi gợi ký ức xưa, tâm trạng bỗng bình lặng một cách kỳ lạ, thậm chí hiếm khi muốn hòa nhã mà chào hỏi anh, "Chỉ huy Thời."

 

Thời Tễ hơi khựng lại, nghiêng mắt nhìn hắn.

 

Giống như vô số lần trước đó, bọn họ từng đối diện giữa vô số các trưởng quan.

 

Trong lòng Tạ Thần, anh vĩnh viễn khác biệt.

 

Chìm đắm trong sự dịu dàng như thế, đến mức khi Thời Tễ ném cho hắn một xấp tài liệu, ánh mắt Tạ Thần mới đột nhiên thay đổi.

 

"Đây là gì?"

 

Thời Tễ lạnh nhạt đáp, "Điểm yếu của ngài."

 

Tạ Thần cúi đầu nhìn tập tài liệu kia, phức tạp đến mức dù có rơi tán loạn cũng khó ai hiểu hết được, nhưng những con số trong đó lại là thứ Tạ Thần vô cùng quen thuộc.

 

Là tư liệu nghiên cứu thuốc của hắn!

 

Mới chỉ một tuần trôi qua từ sau giải đấu Liên Minh Tinh Hệ, vậy mà cậu ấy đã nghiên cứu ra kết quả của thí nghiệm mà mình mất hai năm để thực hiện ư?

 

"Chế độ của các tinh hệ xưa nay luôn tôn sùng kẻ mạnh làm vua, thiên phú là yếu tố quan trọng nhất, trong đêm cung biến 11 năm trước, tiên đế sở dĩ không được lòng dân rồi cuối cùng thất bại, chính là vì thiên phú của ngài ấy đang suy yếu, không còn đủ sức chống đỡ ngôi vị đế vương ngân hà."

 

"Còn ngài hiện tại lại che giấu tất cả mọi người, âm thầm lợi dụng thuốc để khống chế yêu thú, quân đội, phục vụ cho riêng mình."

 

Thời Tễ đi về phía Tạ Thần trong ánh nắng ban mai, dừng bước trước mặt hắn.

 

Giọng nói thanh lạnh vẫn điềm tĩnh trước sau như một.

 

"Tạ Thần, là vì sao vậy?"

 

Trong ánh nhìn sâu thẳm lạnh băng của Tạ Thần, Thời Tễ khẽ cười, gần như là một nụ cười giễu cợt, "Chẳng lẽ thiên phú của ngài, cũng đang suy yếu rồi sao?"

 

Trái tim Tạ Thần như tảng đá lớn nặng nề rơi xuống.

 

Hắn không trả lời câu hỏi đó.

 

Chỉ hỏi lại Thời Tễ, "Cậu lại vì một kẻ phản bội không liên quan, mà chọn uy h**p tôi sao?"

 

Thời Tễ không đáp lời.

 

Câu nói của Tạ Thần gần như được nghiến ra từng chữ từ kẽ răng.

 

"Cho dù cậu lấy được tư liệu nghiên cứu thì sao? Chỉ bằng vài lời phiến diện mà vọng tưởng định tội đế vương, chỉ huy Thời, cậu cũng thật to gan."

 

Dù những tư liệu này đúng là điểm yếu của hắn, nhưng nếu quyết tâm liều mạng cũng chỉ là lưỡng bại câu thương, không đủ để kéo Tạ Thần xuống đài.

 

Anh thật sự cần vì người kia mà làm đến mức này sao?

 

Thời Tễ điềm nhiên nhìn hắn, "Vậy nên tôi mới đưa tư liệu cho ngài, chứ không phải cho các trưởng lão đế quốc."

 

Tạ Thần sửng sốt.

 

Cậu ấy đang lấy lui làm tiến, ép mình phải đi theo.

 

"Con trai của thượng tướng phản bội tinh hệ vẫn chưa có tội danh xác thực, hiện nay toàn bộ tám đại tinh hệ đều đang chờ bản án do ngài đưa ra."

 

"Tôi đến tìm ngài không vì điều gì khác."

 

Ánh mắt Thời Tễ bình lặng không chút gợn sóng.

 

"Tội danh, tôi định."

 

***

 

"Tuyệt vời."

 

Tạ Thần đột nhiên cười lạnh, "Thật sự quá tuyệt vời."

 

Tổng chỉ huy đế quốc từng bước cẩn trọng, bày mưu lập kế, bất luận thế nào đều sẽ đạt được mục đích của mình.

 

Loại người như vậy nếu như đối địch với hắn, ắt sẽ là đối thủ đáng sợ nhất.

 

"Chỉ huy Thời, cậu thử nhìn những người dưới đài xem."

 

Ánh mắt Thời Tễ khẽ khựng lại, nhìn về phía biển người chen chúc trên quảng trường chính.

 

"Khi cậu cố tìm mọi cách để bao che cho một kẻ phản bội, cậu đã từng nghĩ đến sinh mạng của mười vạn người đó chưa?"

 

Trên gương mặt Tạ Thần cuối cùng cũng hiện lên khí chất của một bậc đế vương, uy nghiêm mà từ bi nhìn xuống chúng sinh.

 

Dưới chân bọn họ, có vô số người đã đến từ rất sớm để chờ đợi, trong tay nâng linh vị có ảnh chân dung trắng đen.

 

Có những nam nữ thanh niên trẻ tuổi, có cả những người già đầu tóc bạc phơ, và thậm chí nhiều hơn nữa là những đứa trẻ còn chưa kịp trưởng thành.

 

Ánh mắt Thời Tễ hơi rũ xuống, dừng lại trên khuôn mặt trẻ thơ khắc trên linh vị, thậm chí còn chưa kịp học cách mở miệng, đã vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.

 

Tạ Thần hỏi: "Cậu nói cho tôi nghe, bọn họ không có quyền trừng phạt kẻ có tội sao?"

 

Thời Tễ không nói gì.

 

Khóe môi Tạ Thần khẽ nhếch một nụ cười, hắn quá hiểu Thời Tễ.

 

Mềm lòng, lại đầy lòng trắc ẩn, chỉ cần có anh ở đó, anh sẽ không bao giờ bỏ rơi mạng sống của bất kỳ ai.

 

"Rốt cuộc là cậu đang ép tôi, hay vẫn là đang ép chính mình?"

 

Ánh mắt Tạ Thần nhìn xuống dưới đài, chạm phải ánh mắt hoa đào lành lạnh mà ngạo nghễ kia.

 

Khẽ nhếch môi cười như khiêu khích.

 

"Bảo người của cậu rút lui, tôi sẽ vì cậu mà tha cho hắn một mạng."

 

"Nhưng tôi vĩnh viễn không thể chấp nhận một kẻ tội đồ như vậy được sống đường hoàng, hắn phải nhận lấy sự trừng phạt và cái giá tương xứng, nếu không, cậu bảo mười vạn sinh mạng kia làm sao có thể yên nghỉ?"

 

Tạ Thần nghiêng đầu, áp sát chàng trai nét mặt an tĩnh, thấp giọng thì thầm bên tai anh.

 

"Chỉ huy Thời, đây là sự nhượng bộ mà tôi dành riêng cho cậu."

 

Từ góc nhìn của Tạ Chước, đó trông chẳng khác nào một nụ hôn.

Bình Luận (0)
Comment