Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 152

Trước mắt Tạ Thần là đường cong cổ trắng ngần như sứ.

 

Phảng phất quanh đó là một mùi hương thanh lạnh tinh khiết đến cùng cực, hoàn toàn không thể so với bất kỳ Omega nào trong hậu cung của hắn.

 

Gần như khiến hô hấp của hắn mất kiểm soát, theo bản năng chỉ muốn tiến lại gần thêm chút nữa.

 

"Trước khi nhượng bộ, tốt nhất anh nên nghĩ xem mình có còn đường lui không đã!"

 

Cùng với giọng nói lạnh lẽo của Tạ Chước vang lên, một đòn giáng mạnh bất ngờ đánh thẳng vào ngực Tạ Thần.

 

Đôi cánh đen nhánh mờ ảo bỗng xuất hiện sau lưng thiếu niên, cậu lập tức vọt lên không trung trong nháy mắt.

 

Còn phía sau Tạ Thần là vực sâu từ đài cao vạn trượng.

 

Bước chân Tạ Thần suýt chút nữa mất kiểm soát, trên mặt phủ một tầng hàn ý, "Tạ, Chước!"

 

Nó thật sự dám ra tay vào lúc này sao!?

 

"Cha con còn đang ở đây mà."

 

Biển cả vô tận trào dâng từ phía sau thiếu niên tóc bạc, khoảng cách khiêu khích đủ gần ấy lập tức khiến lý trí của Tạ Chước hoàn toàn biến mất.

 

Ngang nhiên đánh bật Tạ Thần rơi xuống đài cao—

 

Hiện trường lập tức biến sắc!

 

Không ai ngờ rằng, trước khi đại hội bắt đầu, hoàng đế bệ hạ lại rơi xuống từ đài cao!

 

Rõ ràng đây không phải là một điềm báo tốt lành.

 

Thời Tễ đột nhiên hoàn hồn, còn chưa kịp mở miệng đã bị thiếu niên ôm chặt eo, va thẳng vào lồng ngực ẩm ướt mát lạnh của cậu.

 

Giọng thiếu niên cũng đang run, "Ôm em đi, anh trai."

 

"........"

 

Đôi cánh sau lưng khẽ vỗ, sắc mặt Tạ Chước lạnh lẽo cúi đầu nhìn vị hoàng đế đang rơi xuống.

 

Từng lời, từng chữ lạnh buốt thấu xương vang lên:

 

"Ai cho phép anh, động vào người của tôi?"

 

Gỗ tử đàn quấn quanh người Tạ Thần, hắn vững vàng tiếp đất, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn thiếu niên phía nửa trên đài.

 

"Mày biết mày sẽ phải trả giá thế nào cho hành vi của mày hôm nay không?"

 

Uy áp từ gỗ tử đàn nồng đậm bùng nổ khắp hiện trường, tất cả mọi người đều bị chấn động đến mức vô thức mềm nhũn chân, cúi người quỳ rạp xuống đất.

 

Ngay cả nữ quan Sharon cũng không chống đỡ nổi loại uy áp này.

 

Nàng ở vị trí người phụ trách chính, trước khi quỳ xuống đã trực tiếp mở kênh liên lạc ba chiều với các trưởng lão.

 

"Bắt đầu rồi sao?"

 

Một giọng nói già nua uy nghiêm vang lên từ bên kia.

 

Màn hình lớn nơi chân trời phản chiếu hình ảnh chiếc bàn tròn bằng gỗ cổ, năm vị trưởng lão đồng loạt nhìn về phía quảng trường chính Bạch Đế Tinh.

 

Cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ hơi sững sờ.

 

Vị đế vương tóc bạc giữa vạn dân cúi đầu, kim bào bạch kim tượng trưng cho thân phận và quyền uy, đáng lẽ phải là nhân vật chính nổi bật nhất.

 

Nhưng trên không trung cao đó, thiếu niên tóc bạc với đôi cánh đang lơ lửng, cũng mang ánh mắt lạnh lẽo thấu xương.

 

Cậu sinh ra với ngũ quan thanh tú non nớt, tuổi còn nhỏ, trên mặt hoàn toàn không có chút ý cười nào, nửa ôm lấy mỹ nhân lạnh lùng kiêu ngạo trong lòng, đang cúi xuống nhìn tất cả mọi thứ tại quảng trường chính của Bạch Đế Tinh.

 

Các trưởng lão biết cậu là ai.

 

Một người con trai khác của đế vương.

 

Ngũ trưởng lão mở lời: "Tạ Chước."

 

Ánh mắt sắc bén của nhị trưởng lão khóa chặt trên người Tạ Chước, "Đây là lần đầu tiên ta gặp nó, không tồi."

 

Tam trưởng lão cười tủm tỉm vuốt râu, "Có thể nhận được lời đánh giá như vậy từ miệng nhị trưởng lão, là phúc phận của nó."

 

Hương trà thanh nhẹ lượn lờ bốc lên trong chén, tứ trưởng lão chậm rãi nhấp một ngụm.

 

Hỏi: "Bọn họ là đang làm gì vậy?"

 

Tam trưởng lão vẫn cười, "Trông không giống đang tranh ngôi vị, mà là tranh mỹ nhân."

 

Lúc này, đại trưởng lão ngồi ở vị trí chính giữa rốt cuộc cũng mở miệng.

 

"Hồ đồ!"

 

"Ta và bốn vị trưởng lão đến đây là để quan sát đại hội, không phải để xem ba người các ngươi đóng phim tình cảm!"

 

Các trưởng lão: "........"

 

Quảng trường chính: "........"

 

Thời Tễ: "............"

 

Thời Tễ quả thật đầu đau như muốn nứt ra, nhẹ day thái dương, "Im đi, đại trưởng lão."

 

Gương mặt đại trưởng lão vẫn lạnh băng, nhưng lạ thay lại dịu đi đôi chút, "Hừ."

 

***

 

Cơn giận trên mặt Tạ Thần vẫn không giảm.

 

Nhìn về phía đứa em trai ngông cuồng kiêu ngạo, hắn đột nhiên nhếch khóe môi nở nụ cười tàn nhẫn.

 

"Nếu đã như vậy, đừng trách tao không khách khí nhé em trai."

 

Thời Tễ dường như biết hắn định làm gì, giữa chân mày chợt giật một cái.

 

Tạ Thần đã phất tay áo, không nhìn hai người trên cao nữa, trực tiếp phân phó cho trưởng quan Lowell và nữ quan Sharon.

 

"Đem con trai của thượng tướng phản bội Susan, Ryan Hertz, lên đây!"

 

Giọng nói uy nghiêm lạnh lẽo kèm theo uy áp truyền khắp mọi ngóc ngách của quảng trường chính.

 

"Hành hình trước công chúng!"

 

Không hề có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, trực tiếp tuyên bố xử tử con trai của kẻ phản bội ngay trước mặt tất cả mọi người.

 

Các trưởng lão trong nháy mắt đều sững sờ.

 

Nhị trưởng lão thản nhiên độc miệng nói: "Nó vẫn trước sau như một, giống hệt một con chó điên."

 

Tam trưởng lão cười tủm tỉm, "Tiểu Thần mấy năm gần đây đúng là tâm trạng quá nóng nảy rồi, có nên cân nhắc đổi....."

 

Chén trà của đại trưởng lão vừa đặt xuống, tam trưởng lão lập tức im lặng.

 

Ông vốn quen tùy tiện lời gì cũng dám nói, nhưng lại sơ suất rằng mỗi lần ngôi vị đế vương thay đổi đều sẽ là máu chảy thành sông, đó là cảnh tượng không ai mong muốn nhìn thấy.

 

Các trưởng lão xưa nay không can thiệp vào bất kỳ chính quyền nào, nên không ai lên tiếng ngăn cản.

 

Ánh mắt Thời Tễ chợt biến đổi.

 

Tạ Thần thì lại mở miệng nói với anh, "Đừng trách tôi, đây là nó vì cậu mà lựa chọn."

 

Chỉ huy Thời sẽ vĩnh viễn ghi nhớ ngày hôm nay.

 

Tạ Chước đã xúc phạm đế vương trước công chúng, và từ đây cũng mất đi chỉ huy Thời.

 

Thời Tễ sẽ không chấp nhận việc trong tình huống đã nhận được sự khoan hồng từ đế vương, vậy mà người trong đội của mình vẫn đổi lấy kết cục tồi tệ nhất.

 

Em trai, đây chính là kết cục khi mày chọc giận tao.

 

Cậu ấy sẽ hận chết mày.

 

Thật ra không phải vậy, Thời Tễ nhẹ ôm lấy Alpha tóc bạc toàn thân lạnh băng đang run lên vì giận dữ, "Bình tĩnh một chút, Tạ Chước, hắn căn bản không hề đụng vào tôi."

 

Thật ra cũng không phải rất gần, chỉ là do góc nhìn sai lệch khiến cảnh tượng đó trông đủ thân mật, cũng đủ khiến Tạ Chước mất kiểm soát.

 

Thời Tễ đang tính toán nên dùng cách nào để giữ Ryan lại.

 

Thật ra mọi kết cục anh đều đã từng tính đến, chỉ là trùng hợp rơi vào loại mà anh không mong muốn nhất.

 

Giống như năm đó anh giữ lại mạng sống của hồ ly kia.

 

Giam cầm kẻ tội đồ trong ngục tối, suốt đời không thấy ánh mặt trời.

 

Có lẽ ngay cả Tiểu Ryan rồi cũng sẽ hận anh.

 

"Anh đã làm đủ rồi, anh trai." Tạ Chước hình như cuối cùng cũng lấy lại chút lý trí, cảm nhận được cảm xúc của anh.

 

"Là bọn họ không đúng."

 

Rõ ràng mỗi lần đều không phải vì mèo nhỏ nhà cậu gây ra.

 

Nhưng cuối cùng lại phải để anh ấy trả giá.

 

Dựa vào cái gì?

 

Giờ phút này ý định muốn giết Tạ Thần của Tạ Chước đã càng lúc càng mãnh liệt, nhưng bên dưới đài lại náo động, muôn dân hò reo ca ngợi quân vương của bọn họ đã đưa ra một quyết định đúng đắn biết bao.

 

Ryan bị áp giải lên đài hành hình trong hoang mang vô định, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhìn quanh bốn phía.

 

Những người kia cầm linh vị quỳ xuống đất, khóc lóc nói cuối cùng cũng có thể giải oan, linh hồn của mười vạn người nay đã có nơi yên nghỉ.

 

"Thật là mỉa mai, chỉ vì cái chết của một tên nhóc hoàn toàn không hay biết gì, mà linh hồn của mười vạn người nhà bọn họ lại có nơi yên nghỉ sao?"

 

Giọng nói của Tạ Chước đầy vẻ chế giễu.

 

"Tội của người đời trước, vì sao lại để người đời sau gánh chịu?"

 

Hiếm hoi thay, Thời Tễ lại nhìn thấy trên mặt cậu có vài phần uy nghiêm và nhân từ của tiên đế.

 

Anh nhẹ đặt ngón tay lên cánh tay Tạ Chước, "Ôm tôi xuống dưới."

 

Vẻ hung hãn mỉa mai trên mặt Tạ Chước lập tức biến mất, ngoan ngoãn đáp lại, "Ò."

 

"Ra tay đi—"

 

Hình phạt của Bạch Đế Tinh không giống kiểu chém đầu được truyền lại từ hoàng thất cổ xưa.

 

Mà là hàng vạn binh lính cùng lúc dồn tinh thần lực vào một người, khiến hắn hoàn toàn nổ tung mà chết.

 

Sắc mặt Thời Tễ lập tức thay đổi, "Dừng tay!"

 

Anh đã chẳng còn quan tâm đến vết thương của mình, vô số hoa sơn trà tràn ngập từ trên trời đổ xuống, như một trận băng tuyết nở rộ.

 

Cùng lúc đó, sóng biển cuồn cuộn cũng cuốn theo gió tuyết mà hội tụ lại.

 

Vô số mũi tên bay lượn trên trời, từ sau lưng thiếu niên đang bị áp chế quỳ dưới đất bật lên, ánh mắt Sở Đàn Tinh đỏ ngầu, cắn chặt răng, "Tôi, không, cho, phép."

 

Binh lính khiếp sợ nhìn cậu ta, "Ngươi vậy mà vẫn còn sức phản kháng sao?"

 

Rõ ràng cả hai chân đã bị thương, cơ giáp bị tịch thu, tinh thần lực cũng đã cạn kiệt.

 

Alpha trẻ tuổi này vậy mà vẫn còn sức sao!?

 

"Còn chưa trả lời tôi." Sở Đàn Tinh nhìn về phía Omega đang lắc đầu với mình, trong đầu hiện lên toàn những hình ảnh khi bọn họ ở cùng nhau ở học viện Hertz.

 

Tiểu Omega ngây thơ tùy ý, mặc đồng phục học viện màu trắng đen, vòng eo nhỏ nhắn vừa một vòng tay, đôi mắt xanh lục mỉm cười vui vẻ gọi cậu ta, "Đàn Tinh, Đàn Tinh!"

 

Binh lính sau lưng cậu ta bị đánh bay ngược ra.

 

Cậu trai thiên tài vốn luôn ưu việt, gần như chống tay lảo đảo tiến lên, "Cậu còn chưa trả lời tôi, An An."

 

Omega trong mộng của tôi, cậu là người mà tôi đã thích rất nhiều năm rồi.

 

Cậu còn chưa trả lời tôi.

 

Cậu, có thích tôi dù chỉ một chút không?

 

Ryan chỉ còn biết hét lớn, "Đàn Tinh đừng qua đây!!!"

 

Trong tay vô số binh lính là những luồng sáng đủ màu, khiến cả Bạch Đế Tinh bao phủ trong ánh sáng như cực quang ban ngày.

 

Dân chúng chưa từng trải qua uy áp lớn như thế, quỳ rạp trên đất nhao nhao che mắt.

 

Sharon nhân cơ hội 'không cẩn thận' làm rơi cơ giáp cấp 4S Chu Tước của mình vào đám đông.

 

"Trưởng quan Lowell, ngài đụng tôi làm gì!?"

 

Lowell: "?"

 

Cơ giáp cấp 4S Chu Tước bay lên tóm lấy Sở Đàn Tinh, mang cậu ta bay về phía Ryan, đôi cánh nhẹ nhàng bao bọc cả hai người.

 

Lowell đều mẹ nó trợn tròn mắt, "Cái này mà gọi là tôi đụng cô sao!???"

 

Hiện trường lập tức hỗn loạn vô cùng.

 

Trong màn hình ba chiều, các trưởng lão vẫn nhàn nhã uống trà, thậm chí nét mặt chẳng hề thay đổi.

 

Tam trưởng lão chống cằm cười, "Thật lâu rồi mới náo nhiệt như thế này."

 

Nhị trưởng lão cười lạnh, "Có mối tình tay ba này, về sau chỉ có ngày càng náo nhiệt."

 

Đại trưởng lão đột nhiên ánh mắt khựng lại, "Ông ta đến rồi."

 

Ngũ trưởng lão hỏi: "Ai?"

 

Trên bầu trời đột ngột xuất hiện đầy hoa bồ công anh, ánh sáng xanh lục dịu dàng như mùa xuân quay trở lại với đất trời.

 

Tinh thần lực xung kích ở nơi nó đi qua đều được xoa dịu hoàn toàn, khôi phục lại trời xanh mây trắng như ban đầu.

 

Tam trưởng lão à một tiếng, "Là vị trưởng lão thứ sáu dự bị từng từ chối gia nhập hoàng thất."

 

Nhị trưởng lão hừ lạnh, "Mười năm không gặp, giờ thảm thế rồi à."

 

Hiệu trưởng Hertz khập khiễng chống gậy bước đi, lưng còng hơn trước rất nhiều, lảo đảo đi tới như sắp xế chiều.

 

Ông nhìn về phía đứa con trai út đang bị trói trên đài hành hình.

 

Chu Tước rực lửa xoay vòng bay lên, trở lại trong tay Sharon, nàng lại bị hoàng đế hung hăng trừng mắt một cái, "........"

 

Nhìn nữa đi!

 

Bà đây đã không để Chu Tước nhân lúc hỗn loạn tè lên đầu ngươi đã là tốt lắm rồi đó!

 

"Hiệu trưởng....." Ryan cố nén nước mắt nhẹ giọng gọi ông, "Người đừng dùng nữa, Ryan cầu xin người."

 

Ryan nhìn gương mặt già nua tiều tụy của ông, đột nhiên không hiểu sao có chút sợ hãi.

 

Sợ ông sẽ từ đây mà biến mất.

 

Cậu thậm chí còn chưa từng gọi hiệu trưởng một tiếng, cha.

 

Hiệu trưởng Hertz bước lên đài hành hình, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, "Đừng sợ, bé ngoan."

 

"Con không sai, Tinh Hệ Thứ Tám cũng không sai, người sai....."

 

Hiệu trưởng Hertz ngẩng đầu nhìn những bông bồ công anh tràn đầy sức sống trên bầu trời.

 

"Là ta."

 

Tạ Thần mơ hồ cảm nhận một linh cảm chẳng lành, linh cảm này lần trước xuất hiện là khi chỉ huy Thời không nghe lời hắn mà quyết định tiến vào hang động.

 

"Ngươi muốn làm gì? Cơ hội ta đã cho ngươi rồi, là chính ngươi không cần!"

 

"Thu hồi kỹ năng cấp 5S của ngươi lại, lập tức cút xuống ngay!"

 

"........"

 

Tam trưởng lão cũng bị quát đến ngẩn cả người, "Ôi trời ơi, may mà năm xưa ta dựa vào kỹ năng cấp 5S chọn làm trưởng lão, không thì người tiếp theo bị hoàng đế mắng chẳng phải sẽ là ta sao?"

 

Nhị trưởng lão chăm chú quan sát, chau mày nói, "Ông im đi, ồn ào quá."

 

"........"

 

"Đừng vội, tiểu hoàng đế."

 

Hiệu trưởng Hertz chống gậy xoay người lại, ánh mắt già nua hiền từ dừng trên người Tạ Thần.

 

Ông vẫn mỉm cười dịu dàng.

 

"Người tiếp theo đứng trên đài hành hình, chính là ngươi."

Bình Luận (0)
Comment