"Đừng vội, tiểu hoàng đế."
Hiệu trưởng Hertz đứng giữa trời bồ công anh bay lượn, chống gậy, mày mắt vẫn hiền hậu mỉm cười.
"Người tiếp theo đứng trên đài hành hình, chính là ngươi."
Sắc mặt Tạ Thần lập tức thay đổi.
Một nỗi hoảng sợ không rõ nguyên do bất ngờ trỗi dậy trong lòng, ánh mắt tím của hắn bùng lên lửa giận ngút trời.
"Ngươi biết ngươi đang nói gì không? Dám vọng tưởng trừng phạt đế vương của ngân hà, thật to gan!"
"Nếu ngươi muốn đoàn tụ với đứa con phản đồ của mình, ta có thể thành toàn cho ngươi."
Tạ Thần rõ ràng đã bị chọc giận đến mức gần như mất lý trí, từng lời từng chữ đều lạnh lùng tàn nhẫn.
"Ngươi không cần thiết, tự tìm đường chết."
Đối mặt với cơn thịnh nộ mất kiểm soát của đế vương, hiệu trưởng Hertz chỉ thất vọng lắc đầu.
Gương mặt già nua luôn hiền từ kia, chứa đựng tràn đầy u ám đối với thế gian này.
Một viên ngọc xanh lục trong suốt bị ông ném lên bầu trời.
Trong đám đông vang lên tiếng kinh hô, "Đó là gì vậy?"
Thời Tễ hơi khựng lại, "Truy Ức Châu."
Tạ Chước từ nhỏ đã quen với cảnh nghèo túng, ngay cả vũ khí cơ giáp đàng hoàng cũng không có, hiển nhiên không biết mấy thứ đồ chơi mới lạ này là gì.
Thời Tễ nhẹ giọng giải thích, "Là một loại ngọc có thể lưu giữ ký ức, cực kỳ quý giá."
Bốn chữ lưu giữ ký ức hiển nhiên khiến Tạ Chước vô cùng động lòng.
Nhưng nghe thấy chỉ huy nói cực kỳ quý giá, hiển nhiên là thật sự rất đắt.
"Đắt lắm hả? Cần bao nhiêu tinh tệ, đợi em tích góp tích góp rồi sẽ mua!"
Rõ ràng trình độ khoe khoang và dính người của con chó con lông bạc này vô cùng phi thường, "Em muốn lưu lại tất cả ký ức mỗi lần anh trai hôn em, sau này trong hôn lễ của chúng ta....."
Thời Tễ chợt nghiêng đầu liếc cậu một cái.
Tạ Chước e thẹn che miệng lại, nhưng cũng không phủ nhận ý tưởng của mình, cố gắng giả vờ ngây thơ, "Á, lỡ miệng rồi."
Thời Tễ điềm đạm nói, "Truy Ức Châu chỉ có thể lưu giữ ký ức của người đã khuất."
Tạ Chước sững người, lập tức phản bác, "Vậy thì không cần nữa."
"Vào giây phút cuối cùng khi sinh mệnh tan biến, thu thập sợi tinh thần lực cuối cùng đang tiêu tán và dung hợp vào Truy Ức Châu, sẽ có được một cơ hội tái hiện cố nhân."
Đó hẳn là một khung cảnh tuyệt vọng đến nhường nào.
Hiệu trưởng Hertz đã mang theo tâm tình gì khi lấy nó ra, cuối cùng lại lựa chọn công khai cơ hội duy nhất này trước mặt mọi người.
Tạ Thần thầm niệm trong lòng, dừng lại!
Hắn cố gắng ép ra gỗ tử đàn của mình, muốn lặng lẽ không một tiếng động phá hủy hoàn toàn viên ngọc đó.
Nhưng dưới [Hòa Bình].
Không một ai có tư cách khơi mào bất kỳ trận chiến nào.
"Đừng phí công vô ích nữa, anh trai yêu quý ~ "
Bên tai vang lên tiếng cười cợt nhả đầy mỉa mai, Tạ Thần lạnh lùng liếc sang người đó.
Alpha tóc bạc dường như biết hắn định làm gì, khóe môi hồng nhạt cong lên mười phần giễu cợt, "Ngay cả thiên phú của tôi còn không thắng nổi [Hòa Bình], anh đang tự rước lấy nhục à?"
Đôi mắt tím của Tạ Thần đầy hận ý lạnh lẽo.
Thiên phú.
Tạ Chước sẽ luôn giáng một đòn chí mạng, hắn xưa nay để ý nhất chính là thiên phú.
Nếu là sương máu thì sao? Hắn có thể phá hủy viên ngọc đó không.
Năm vị trưởng lão nơi chân trời vẫn ung dung uống trà như chẳng liên quan đến mình.
Nhưng nếu sương máu thật sự xuất hiện, liệu hắn có thể đánh bại ba vị trưởng lão còn chưa chọn phe không?
"Đó là thượng tướng Susan sao?!"
Ngay khi Tạ Thần còn đang đắn đo, trong đám đông vang lên tiếng xôn xao, Truy Ức Châu trên bầu trời đã bắt đầu hoạt động.
Người đã khuất xuất hiện trên không trung, vị thượng tướng của tinh hệ cách đây 18 năm, đa số những người có mặt đều chưa từng thấy qua dáng vẻ của người đó.
Thế nhưng tất cả đều đã từng mắng chửi người đó không tiếc lời.
Cho đến khi người đó thật sự hiện ra trước mắt, vẻ đẹp ôn hòa tuyệt mỹ, mái tóc xanh dài mượt mà, gương mặt thanh tú nhợt nhạt như linh hồn thánh khiết.
Giống hệt như những bông bồ công anh bay lượn giữa không trung, yếu ớt xinh đẹp, tràn đầy sức sống.
Sao có thể.....
Sao có thể lại là một người như vậy?
Người ấy nhẹ nhàng xoa bụng đã hơi nhô lên, mỉm cười khen món canh cá hôm nay rất ngon, "Cảm ơn anh, Hertz."
Mỹ nhân tóc xanh dịu dàng chẳng hề xấu hổ, nghiêng đầu khẽ đặt một nụ hôn lên má người đàn ông, "Vất vả rồi."
Hiệu trưởng Hertz khi đó cao ráo anh tuấn, ngây người hai giây rồi nhanh chóng mang bát rỗng đi, "Anh đi, anh đi vào bếp rửa bát."
Thượng tướng Susan mỉm cười gật đầu.
Đứa con trai lớn chứng kiến tất cả, "Hừ."
Cậu nhắm mắt làm ngơ, dứt khoát quay đầu đi vào phòng
Dưới sân nhà đầy nắng, chỉ còn lại mỹ nhân tóc xanh áo trắng lặng lẽ ngồi một mình, anh chậm rãi đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, nôn sạch cơn buồn nôn trong dạ dày.
Sự khó chịu do thai nghén khiến anh khẽ cau mày, trên má lấm tấm một lớp mồ hôi mịn.
Anh khẽ thở dài, "Nấu suốt ba tiếng đồng hồ mà canh lại bị bỏ phí như thế, biết làm sao đây......"
Cuối cùng chỉ có thể làm như không có chuyện gì, quay lại sân nhà, mở xem báo cáo chiến sự gần đây của tinh hệ.
Người đàn ông từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy anh, cúi đầu nói, "Thượng tướng, dạo này em gầy đi nhiều quá."
"Có phải chúng ta không nên có đứa thứ hai....."
Susan mỉm cười nói, "Tiểu Thương đã lớn rồi, có kỳ thử luyện quân đội của riêng nó, gần đây chiến sự cũng yên bình hơn nhiều, em muốn trong nhà náo nhiệt thêm một chút."
Hertz không thể nói gì thêm, "Vất vả rồi."
Hai người kính nhau như khách, tình ý như nước chảy dài lâu.
Cho đến khi một báo cáo chiến sự khẩn cấp được giao vào tay thượng tướng Susan.
Anh đứng giữa sân nhà ấm áp, bụng đã nhô cao, lông mày nhíu chặt.
"Xích Phong, pháo đài ở biên giới Bạch Đế Tinh, nếu nơi này thất thủ, cả Bạch Đế Tinh sẽ rơi vào hỗn loạn."
"Anh không đồng ý, em như thế sao có thể ra tiền tuyến được!"
Hiệu trưởng Hertz có lẽ là lần đầu tiên nổi giận đến vậy, "Tiền tuyến của Bạch Đế Tinh chẳng lẽ không còn ai nữa sao?!"
Susan nắm chặt bản báo cáo chiến sự nặng trĩu trong tay, là hoàng hậu đích thân yêu cầu anh xuất chiến.
"Yêu thú xâm lược, mỗi tướng sĩ đều đang chiến đấu để bảo vệ đế quốc, là thượng tướng cấp cao nhất của đế quốc, làm sao em có thể lùi bước."
"Hertz, chẳng phải chúng ta muốn....."
Mỹ nhân tóc xanh trong vườn hoa đầy rẫy, nghiêng mắt nhìn người đàn ông, dịu dàng cười khẽ, "Trồng đầy hoa trên mảnh đất này sao?"
***
"Ba Su."
Một cậu trai mặc đồ đen, đôi mắt xanh lục đứng ở cửa, cậu nhìn người cha Omega đã thay áo giáp quân trang, ánh mắt ôn hòa mà sắc bén, dường như muốn nói gì đó lại thôi.
Thượng tướng do dự nói, "Tiểu Thương....."
"Đi đi ba, không sao đâu, con gần đây mới học được một bài học mới."
Cậu con trai tuấn tú nở nụ cười, giơ tay chỉ lên bầu trời mênh mông vô tận cho anh xem.
"Lá cờ thuộc về đế quốc ngân hà sẽ vĩnh viễn tung bay trên bầu trời, tất cả những kẻ xâm lược đều sẽ bị chúng ta giẫm đạp dưới chân, ba mãi mãi là niềm kiêu hãnh của con!"
"Là niềm kiêu hãnh mà con có thể tự hào nói ra!"
Thượng tướng Susan ôm chặt đứa con trai ưu tú hiểu chuyện, "Ba hứa với con, nhất định sẽ đưa em trai hoàn hảo không chút tổn hại trở về."
"Được! Một lời đã định."
Hai ngón út khẽ móc vào nhau giữa không trung, hình ảnh dần trở nên mơ hồ.
Tại hiện trường đám đông xôn xao, ai nấy mang tâm trạng khác nhau.
"Nếu hắn không phản bội, có lẽ bây giờ bọn họ sẽ là một gia đình hạnh phúc."
Bọn họ chưa từng thấy một gia đình nào hòa thuận và ấm áp đến vậy.
Mọi người đều thấu hiểu, tôn trọng lẫn nhau, và luôn ủng hộ đối phương.
"Đáng tiếc, thượng tướng Susan đã phản bội, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn!"
Hiệu trưởng Hertz khi nhìn thấy người yêu một lần nữa, trong mắt đã tràn đầy nước mắt đục ngầu.
Nước mắt của Ryan lưng tròng, cậu không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào cậu trai trẻ tuấn tú ấy.
Là anh ấy.
Chính là người hiện giờ đang thoi thóp nằm trong đại sứ quán ngoại giao.
Ryan khẽ mấp máy môi định nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng, Truy Ức Châu trên bầu trời lại một lần nữa bắt đầu xoay chuyển.
Mỹ nhân tóc xanh khoác lên mình bộ áo giáp như biến thành một con người khác, vừa dịu dàng lại vừa sắc bén, anh cưỡi trên cơ giáp ngựa bay cấp 4S, xuyên qua chiến trường đầy hiểm nguy, nơi anh đi qua chỉ còn lại xác của những con yêu thú điên loạn.
Các binh sĩ khi thấy anh đều bừng lên tinh thần phấn chấn.
Bọn họ giơ nắm đấm lên cười nói, "Thượng tướng Susan, chúng ta sắp giữ được thành Xích Phong rồi!"
Mỹ nhân trên ngựa bay khẽ cong môi mỉm cười, "Làm tốt lắm!"
"Các tướng sĩ, hãy cố thêm một chút nữa, viện binh của chúng ta sắp tới rồi."
"Rõ!"
Nhưng cuối cùng, thứ mà họ chờ đợi lại là một đợt yêu thú điên loạn mới tràn vào xâm lược.
"Viện binh đâu?" Thượng tướng Susan nhìn binh sĩ từng giơ nắm đấm cười với mình bị giẫm đạp thành thịt nát, môi mím chặt run rẩy quay đầu hét lên với người liên lạc, "Viện binh đâu rồi?! Viện binh mà hoàng hậu phái tới đâu?!"
Người liên lạc run rẩy mở tin hồi âm, "Hoàng hậu nói, bảo ngài cố gắng thêm một lát nữa, viện binh sắp đến rồi."