Thương tỉnh rồi.
Sự thật này khiến cả đại sứ quán ngoại giao chấn động ba lần.
Ryan đỡ Sở Đàn Tinh đã có thể đi lại bình thường lên lầu.
"Cái gì? Tạ Hỏa Chước xông vào ký ức của anh trai tôi đại náo thiên cung, đánh thức anh trai tôi tỉnh lại sao!?"
Thiếu nữ xinh đẹp Lục Dao giơ tinh điện lên, là cuộc gọi video kiểm tra đột xuất từ một Alpha mạnh mẽ nào đó.
"Cái gì? Huynh đệ tôi với chỉ huy hôn nhau trước mặt Thương, khiến Thương tức đến sống lại...... A a a chỉ huy, tôi sai rồi!!!"
Ánh mắt lạnh lùng của Thời Tễ rơi lên người cậu, "Không phải tôi động tay."
Sóng biển hóa thành roi nước nhỏ, biu biu quất lên người Lục Dao.
Không tính là quá đau, nhưng cũng đủ khiến Lục Dao tay cầm tinh điện nhảy nhót lung tung.
"Tạ Hỏa Chước anh còn không hiểu sao."
"Chỉ cần anh liếc mắt một cái, cậu ta đã biết phải đánh ai rồi!"
Nếu là bình thường thì cũng chẳng sao, Lục Dao bị đánh thì cứ bị đánh đi.
Nhưng giờ cậu là đang gọi video với đội trưởng Lôi đó, video đó!
Cậu là một Alpha mà như vậy thì mất mặt quá đi chứ!?
Đầu bên kia video, đội trưởng Lôi Đình tựa người trong sân huấn luyện, lười biếng liếc nhìn người đang nhảy nhót loạn lên trong màn hình.
Anh ta đơn thuần chỉ là kiểm tra đột xuất thôi.
Nghe nói Tinh Hệ Chủ nhân tài tụ hội, Omega ở đó đều xinh đẹp hơn những tinh hệ khác.
Với cái tính cách lấc cấc như Lục Dao, còn không phải ôm một tay ba người sao.
Kiểm tra một chút vậy.
Kết quả là anh ta thấy một Alpha vì cái miệng tiện mà bị roi nước quất cho khóc hu hu, vệt nước lưu lại trên da thịt nơi cổ, để lại một vệt đỏ nhàn nhạt.
Đội trưởng Lôi: "........"
Lục Dao cảm thấy mình đúng là vô cùng nhục nhã, "Lát nữa nói với anh sau, tôi phải đi tìm Tạ Hỏa Chước quyết đấu đây, dám đánh tôi, cậu ta đúng là không muốn sống nữa rồi!"
Đội trưởng Lôi Đình nhìn chằm chằm vào cổ cậu, trầm mặc lại lạnh nhạt dời mắt đi, "Ừ."
Sau đó anh ta là người đầu tiên dứt khoát cúp tinh điện.
"Tôi nhất định phải đánh rụng hết răng cậu ta, để cậu ta biết hậu quả của việc bắt nạt thiếu gia đây là gì......Khoan đã, sao anh dám cúp máy nhanh hơn tôi!?"
Lục Dao lạch cạch gõ chữ trong khung chat.
[Đội trưởng Lôi]: Đang huấn luyện, buổi tối lại gọi video
[Lục Dao]: [Cử chỉ hữu nghị quốc tế.jpg]
Ai mẹ nó buổi tối còn thèm gọi video với anh!!!
Lục Dao cất tinh điện đi, xắn tay áo lên lao về phía Tạ Chước......đứng cạnh chỉ huy.
"Chỉ huy ơi, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tôi không dám nói linh tinh nữa hu hu hu QAQ."
Thời Tễ nhàn nhạt liếc mắt sang.
Tạ Chước lúc này mới miễn cưỡng thu hồi lại tin tức tố của mình.
Nhân lúc chỉ huy quay sang nhìn máy móc đang quét dữ liệu cơ thể của Thương, cậu ném cho anh em tốt một cái liếc mắt đưa tình, "Nói hay lắm, lần sau tiếp tục."
Lục Dao: "........"
***
Thương chỉ tỉnh táo được trong chốc lát.
Thậm chí còn chưa kịp đợi kiểm tra kết thúc, trong mắt lại hiện lên một tầng sương máu.
Một giây trước, anh ta vẫn còn nhìn về phía chỉ huy, như đang chìm trong khung cảnh cuối cùng của ký ức, "Xin lỗ..... khặc khặc khặc!"
Anh ta há to hàm răng sắc nhọn lại muốn ra tay với anh.
Mệnh lệnh của Lowell đối với anh ta vẫn còn hiệu lực, anh ta vẫn muốn giết chỉ huy.
Dù người trên giường đã bị vòng tay giam cầm, nhưng Tạ Chước vẫn âm thầm chắn trước mặt Thời Tễ, cậu biết Thương chưa tỉnh táo, ánh mắt lạnh lùng mang theo uy h**p, "Anh thử khặc thêm lần nữa xem?"
Thương: "Khặc khặc khặc!"
Tạ Chước: "........" Được thôi.
Trong đầu Tạ Chước tràn đầy bất mãn với Thương, nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể ra tay.
Hiệu trưởng Hertz và Tiểu Ryan đều đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Ryan thậm chí có phần luống cuống nhẹ giọng nói, "Chúng ta có thể cứ trói anh ấy lại, mọi người cùng bảo vệ tốt chỉ huy, đừng để anh ấy lại hôn mê nữa....."
Cậu sợ nếu ép buộc thôi miên, Thương sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.
Thời Tễ nói: "Tôi không cần được bảo vệ."
"Không cần tiêm bất cứ thứ gì cho cậu ấy, trông có vẻ đã có dấu hiệu hồi phục rồi."
Có lẽ là do Tạ Chước đi vào gây náo loạn một trận, vậy mà lại đánh thức được Thương.
Ryan nhìn về phía Tạ Chước đang nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng rất bất mãn với Thương.
Tạ Chước quay đầu lại, như thể bị dọa sợ mà nhào thẳng vào lòng Thời Tễ, ôm lấy eo anh dính người đòi ôm.
"Anh trai ơi, anh xem anh ta cứ khặc khặc khặc đáng sợ quá đi, hù chết người ta rồi."
Thời Tễ: "........"
Mọi người: "........"
Hù ~ chết ~ người ~ ta ~ rồi???
Lòng bàn tay hiệu trưởng Hertz khẽ v**t v* trên mặt Thương, Thương dần dần yên tĩnh lại, im lặng nằm bất động trên giường.
Trông như một mô hình quỷ hút máu tái nhợt yên tĩnh.
Giọng nói già nua hiền hậu của hiệu trưởng mang theo ý cười, "Yên tâm, ta sẽ luôn ở đây canh chừng thằng bé, sẽ không để thằng bé làm hại bất kỳ ai."
Hiệu trưởng mỉm cười dịu dàng nói với bọn họ, "Mau đi tham dự đại lễ vinh danh đi."
Đi đón lấy vinh quang muộn màng, thuộc về các con đi.
"Người không đi ạ?" Ryan khẽ hỏi.
Hiệu trưởng Hertz lắc đầu, "Không cần đâu, vinh quang thuộc về thiếu niên, ta muốn ở đây bên cạnh thằng bé."
Ông đã vắng mặt quá lâu trong cuộc đời của đứa con trai lớn này.
Muốn trong khoảng thời gian hữu hạn, cố gắng ở bên thằng bé nhiều nhất có thể.
"Tiểu Thời Tễ."
Bước chân Thời Tễ hơi dừng lại, nghiêng mắt nhìn về gương mặt già nua như muốn nói lại thôi của hiệu trưởng.
Anh hơi hé môi, "Ngài nói đi."
Hiệu trưởng Hertz dường như có rất nhiều điều muốn nói với anh.
Con đã biết rõ sự thật rồi, tương lai những gì con gánh vác sẽ càng nặng nề hơn, đây thật sự là kết cục mà con cố chấp muốn đi đến sao?
Hiệu trưởng Hertz nhìn vào đôi mắt trước sau vẫn luôn sáng rõ ấy, rốt cuộc lại không nói gì cả.
Từ lúc anh không chút do dự nhảy xuống hang động, đáp án đã rõ ràng rồi.
Anh sẽ luôn kiên trì với chính nghĩa mà mình tin tưởng.
Và sẽ không lùi bước giống như chính ông.
"Thương thỉnh thoảng sẽ có lúc tỉnh táo, con có lời gì muốn nói với thằng bé không?" Trong mắt hiệu trưởng Hertz tràn đầy áy náy.
Nhát dao đó là do Thương gây ra, Tiểu Thời Tễ vì vậy mà phải chịu rất nhiều rất nhiều đau khổ.
Lòng bàn tay Tạ Chước khẽ siết lại, nhưng cậu vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
"Có."
Thời Tễ nhàn nhạt cúi mắt nhìn người đàn ông đang nằm trên giường.
Tạ Chước lặng lẽ nắm lấy tay anh, chỉ huy đã xem xong toàn bộ ký ức của Thương qua những đoạn ghi chép của hiệu trưởng Hertz.
Nhưng điều đó vẫn không thể xóa nhòa sự thật rằng Thương từng làm anh bị thương.
Giọng Thời Tễ bình tĩnh như nước, "Hoa có ngày lại nở, người vĩnh viễn vẫn là thiếu niên."
"Xiềng xích trói buộc cậu ấy đã bị chặt đứt, đợi cậu ấy tỉnh lại lần nữa sẽ chỉ là chính cậu ấy."
Hiệu trưởng Hertz gần như sững sờ nhìn anh.
Tạ Chước khẽ mím môi, không nán lại quá lâu mà dắt tay chỉ huy rời khỏi phòng.
Thời Tễ nhẹ giọng nói với bọn họ, "Đi thôi."
Căn phòng náo nhiệt trở về yên tĩnh, trong đôi mắt già nua của hiệu trưởng Hertz hiện lên ánh nước.
Ông dường như nhớ lại con mèo con trong lồng nuôi dưỡng, thật ra rất dễ dỗ dành.
Dù bị người khác tổn thương thế nào, vẫn luôn rất dễ dỗ.
"Con nghe thấy không? Cục cưng."
Bất kể con đã trải qua bao nhiêu bất công và gian khổ, con vĩnh viễn vẫn là thiếu niên tràn đầy khí phách khi đó.
Thương vẫn yên lặng cụp mắt, một giọt nước theo khóe mắt lặng lẽ lăn xuống.
***
Ăn Cơm Không Xếp Hàng ngồi tinh hạm đến quảng trường chính.
Binh lính chỉ dẫn bọn họ đến phòng nghỉ ngơi đợi một lát.
"Chỉ huy, đại trưởng lão mời ngài qua một chuyến."
Thời Tễ nhàn nhạt gật đầu, sau đó nhìn về phía người vẫn một đường nắm chặt tay mình không chịu buông, "Nhóc dính người?"