Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 172

Nhóc dính người: "Có mặt."

 

Thời Tễ không hiểu sao lại thấy buồn cười.

 

Dường như sau khi biết được trong cuộc đời của anh từng khắc sâu bóng hình đối phương, Tạ Chước liền trở nên dính người và đắc ý một cách khác thường.

 

Như một con thú cưng lớn cứ rúc trên vai anh, chơi đùa với ngón tay của anh, không muốn buông ra dù chỉ một khắc.

 

Ngón tay bị miết đến mức hơi ửng hồng, Thời Tễ nhàn nhạt nhìn cậu, "Tôi sẽ không lên đài cùng mọi người."

 

Vinh quang trên đài vinh dự đó vĩnh viễn thuộc về thiếu niên, còn anh vẫn còn chuyện cần bàn bạc với đại trưởng lão.

 

Về chuyện làm sao trừng phạt Tạ Thần.

 

"Ò." Tạ Chước cúi đầu hôn nhẹ lên đầu ngón tay anh, thấy chỉ huy không từ chối, lại nhân cơ hội hôn thêm hai cái lên chiếc cổ thơm ngát xinh đẹp của anh.

 

"Vậy đợi em nhận thưởng xong lấy cơ giáp cấp 4S cho anh chơi nhé ~ "

 

Thời Tễ: "........"

 

Anh lặng lẽ nhẹ nghiêng đầu đi, tránh khỏi đôi môi nóng rực của thiếu niên.

 

Cho dù Thời Tễ và cậu có thân mật sâu sắc đến đâu, thì đó cũng là chuyện của ban đêm, còn ban ngày anh vẫn luôn là vị chỉ huy thanh lãnh kiêu ngạo.

 

Anh điềm đạm nói, "Không cần, tôi không thích chơi."

 

Cơ giáp cấp 4S vô cùng cao quý, người sở hữu dù cấp bậc thấp nhất cũng là trưởng quan, chỉ có tên nhóc này mới tiện tay ném cho người khác chơi.

 

Tạ Chước nghiêng đầu nhìn sườn mặt lạnh lùng của anh, cười lười biếng lại mê người.

 

"Vậy thì đợi em nhận thưởng xong lấy cơ giáp cấp 4S, rồi để anh chơi em nhé ~ "

 

Thời Tễ: "........"

 

Thời Tễ không quay đầu lại rời khỏi phòng.

 

Tiểu Alpha tóc bạc vẫn còn đứng phía sau lẳng lơ quyến rũ anh, "Chơi không đó anh trai ơi ~ "

 

Ryan nắm chặt nắm đấm, "A a a!!!"

 

Tạ Hỏa Chước cái tên lưu manh này!

 

Lưu manh!!!

 

Sau khi chỉ huy rời đi, Tạ Chước cũng không còn là một bé cưng tủi thân dính người nữa.

 

Lộ nguyên hình vểnh chỏm tóc ngốc nhẹ liếc tiểu O tóc xanh, "Anh còn dám trừng à?"

 

Ryan: "?"

 

Tôi cứ trừng đó! Thì sao?

 

Tạ Chước nhếch môi, "Anh mà còn trừng nữa thì liền tôi bắt nạt Đàn Tinh đó, tin không?"

 

Sở Đàn Tinh ngồi trên xe lăn không nhúc nhích được, hoàn toàn mặc người xâu xé: "........"

 

Bình tĩnh phát biểu, "Được thôi, chó vẫn là cậu chó."

 

Ryan rầm rì r*n r*, cuộn tròn trên thảm, gối đầu lên đầu gối bị thương của Sở Đàn Tinh.

 

Không đấu võ mồm với Tạ Chước nữa, sợ cậu ta chơi thật.

 

Sở Đàn Tinh cúi mắt nhìn tiểu Omega: "........"

 

Nói thật thì, tư thế này có hơi nguy hiểm.

 

Ryan mở to đôi mắt trong veo, bàn tay nhỏ xíu lần mò chạm vào vết thương trên chân cậu ta, "Đàn Tinh khi nào mới có thể khỏe lại vậy?"

 

Tạ Chước cười khẩy một tiếng.

 

Nghe cũng rất đáng yêu.

 

Ryan buồn rầu gãi gãi mái tóc xanh, ngượng ngùng nói, "Chẳng lẽ sau này ngày nào em cũng phải tắm rửa lau người cho Đàn Tinh sao?"

 

Tạ Chước: "Phụt—"

 

Cậu sặc một ngụm nước, quay sang nhìn người anh em đã trưởng thành của mình.

 

So độ chó thì anh cũng chẳng kém gì đâu, boy.

 

Sở Đàn Tinh: "."

 

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa của binh lính, "Các vị, có thể chuẩn bị lên đài rồi."

 

Sau đó hắn nhìn về phía Sở Đàn Tinh đang ngồi trên xe lăn, lộ vẻ khó xử, "Có lẽ phải làm phiền tuyển thủ này ở lại hậu đài, đài trao giải cần phải lên một đoạn cầu thang khá dài, cậu....."

 

Sở Đàn Tinh tuy trước nay vốn điềm tĩnh, nhưng dù sao cũng là thiếu niên khinh cuồng, danh hiệu quán quân giải đấu Liên Minh Tinh Hệ không ai là không động lòng.

 

Cậu ta lập tức hất tấm chăn trên chân sang một bên, thoải mái đứng dậy, "Không sao, vết thương của tôi đã tốt....."

 

Giọng nói Sở Đàn Tinh chợt ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía Ryan đang quỳ ngồi trên thảm há hốc miệng sững sờ: "........" Ờ thì.

 

Ryan: "???"

 

Ryan: ( *`д′)!!!

 

***

 

"Chỉ huy, mời đi lối này."

 

Binh lính đi trước dẫn đường cho Thời Tễ.

 

Ánh mắt anh nhàn nhạt dừng lại trên người hắn, phát hiện khẩu súng luôn được nắm chặt trong tay.

 

Hờ hững hỏi, "Đại lễ vinh danh canh phòng nghiêm ngặt như vậy, là lo Tạ Thần nhân lúc hỗn loạn mà lẻn vào sao?"

 

Binh lính nghiêm túc kính cẩn trả lời, "Vâng."

 

"Nhị trưởng lão có lệnh, bảo chúng tôi phải luôn đề phòng hành tung của bệ hạ."

 

Thời Tễ hơi nhướn mày nhìn hắn, khẽ ừ một tiếng, "Dẫn đường tiếp đi."

 

Binh lính dẫn chỉ huy bước ra khỏi tòa nhà nghỉ ngơi, trước mặt là một hành lang lộ thiên dài.

 

Điểm cuối là đỉnh núi phía sau nằm ở vị trí cao.

 

Các trưởng lão vốn yêu thích nơi yên tĩnh và thanh nhã, chuyện này cũng không có gì đáng ngờ.

 

Khi Thời Tễ đi ngang qua một bụi hoa tường vi lớn dưới chân, thuận miệng thản nhiên hỏi, "Tôi thấy cậu có chút quen mặt, lúc trước khi tôi chưa rời khỏi Tinh Hệ Chủ, cậu từng theo tôi đến Tinh Cầu Alpha đúng không?"

 

Bước chân của binh lính hơi khựng lại.

 

Hắn sững người hai giây, rồi lập tức nở nụ cười mừng rỡ, "Phải! Thì ra chỉ huy ngài vẫn còn nhớ tôi, tôi còn tưởng một kẻ nhỏ bé như tôi không xứng lọt vào mắt ngài, thật là vinh hạnh cho tôi."

 

Thời Tễ như cười mà không cười liếc nhìn hắn.

 

"Đi thôi."

 

Binh lính quay người lại, sống lưng khẽ thả lỏng, chuẩn bị tiếp tục dẫn đường về phía trước.

 

Đột nhiên hắn khựng bước, một cơn lạnh lẽo bỗng chạy dọc sống lưng.

 

Sau lưng bị họng súng lạnh băng không nặng không nhẹ dí vào.

 

"Trưởng quan Lowell, đã lâu không gặp, diễn xuất của cậu vẫn vụng về như xưa."

 

"........"

 

Nụ cười trên mặt 'binh lính' hoàn toàn biến mất.

 

Dù khuôn mặt vẫn bình thường như vậy, nhưng trong mắt đã lộ rõ vẻ âm u lạnh lùng tàn nhẫn.

 

"Ngài làm sao phát hiện ra được tôi?"

 

Y đã thôi miên binh lính, mất ba ngày học theo từng nhất cử nhất động của hắn.

 

Không ngờ chưa kịp ra khỏi cửa sau của tòa nhà đã bị vạch trần.

 

Y chợt bừng tỉnh, nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi.

 

Thì ra Thời Tễ vẫn luôn đang thăm dò y.

 

"Binh lính của đế quốc chưa bao giờ chĩa súng vào người nhà mình."

 

Giọng nói thanh lãnh mỏng lạnh vang lên phía sau, mang theo mỉa mai nhàn nhạt.

 

"Nỗi sợ hãi của cậu đối với tôi, khiến người ta khó mà bỏ qua được."

 

Lowell lập tức như bị dẫm trúng đuôi, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.

 

"Ngài—"

 

Thời Tễ luôn có thể một đòn chí mạng, giẫm đạp y xuống bùn lầy.

 

Tựa như cả thế gian này chỉ có mình anh cao cao tại thượng, không nhiễm bụi trần.

 

"Chỉ huy Thời, cho dù ngài có thông minh đến đâu thì sao chứ?"

 

Trưởng quan Lowell khôi phục lại dung mạo thật, vẫn là áo choàng tím yêu thích, sườn mặt mềm mại nở nụ cười lạnh lẽo, "Người bây giờ rơi vào bẫy, chính là ngài."

 

Thời Tễ bình tĩnh cầm súng, chuẩn bị bắt sống y, dùng để hóa giải thuật thôi miên của Thương.

 

Cho đến giây tiếp theo, sương tím từ những đóa tường vi dưới chân dâng lên, bao trùm lấy anh.

 

Lowell khẽ phẩy quạt xếp, giọng nói mềm mại thôi miên cười hỏi, "Nói cho tôi biết, các người định đối phó với bệ hạ mà tôi yêu quý như thế nào?"

 

Bóng dáng cao gầy thanh lãnh dường như bị sương mù mê hoặc.

 

Ngay cả khẩu súng trong tay cũng cầm không vững nữa.

 

Anh mấp máy môi, lạnh lùng thốt ra bốn chữ, giọng điệu lạnh băng đến cực điểm, "Chém chết tại chỗ!"

 

Bàn tay cầm khẩu súng bạc vung ngang bổ về phía cổ Lowell, trong ánh mắt không thể tin nổi của y vang lên một tiếng 'rắc' trong trẻo.

 

Lowell: "wtf?"

 

Tên này vậy mà lại không trúng thuật thôi miên của mình sao?!

 

Ngay sau đó, y lập tức xòe móng vuốt sắc nhọn trong quạt ra, chuẩn bị lao lên trả đòn cho Thời Tễ, nhưng động tác của Thời Tễ rõ ràng nhanh hơn y rất nhiều.

 

"Đoàng!"

 

Lowell trúng đạn vào đầu gối, bịch một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt anh.

 

Có lẽ vì đã quen nhìn thấy cảnh bạn nhỏ kia tỏ vẻ ngầu lòi, trong đầu Thời Tễ lại bất ngờ bật ra ba chữ để đáp lại y.

 

Tao cha mày.

 

Tựa như cái giọng điệu ngông nghênh ngạo mạn ấy vang lên chính xác trong đầu anh.

 

Thời Tễ nhẹ day giữa trán, rốt cuộc vẫn không mở miệng.

 

Anh lạnh nhạt liếc nhìn vị trưởng quan trước mặt, sắc mặt dịu dàng đang ôm lấy đầu gối chảy máu không ngừng, quỳ gối một cách chật vật, "Chỉ là thuật thôi miên cấp 4S tầm thường, cậu đang kiêu ngạo cái gì vậy?"

 

Sương tím ngập trời dâng lên giữa những đóa tường vi.

 

Trên người Thời Tễ bao phủ một tầng ánh sáng trắng, giống hệt khung cảnh quen thuộc giữa màn sương độc.

 

Thiên phú của anh, cũng phớt lờ trước mọi thứ.

 

Lowell sâu sắc nhận ra sự chênh lệch giữa hai người, nhận thức này khiến y gần như sụp đổ, hét lớn về phía sau lưng Thời Tễ, "Bệ hạ, ngài nghe thấy rồi chứ?"

 

"Quyết định cuối cùng của hắn là chém chết ngài ngay tại chỗ!"

 

Ngài nên nhận thức rõ hiện thực rồi, bệ hạ.

 

Thời Tễ không quay đầu lại, tiếng bước chân phía sau từ xa đến gần, mùi hương gỗ tử đàn cao quý quen thuộc bao trùm đến, hoàn toàn vô dụng trong việc xua tan sương tím thôi miên xung quanh anh.

 

Giọng của Tạ Thần vang lên phía sau, khiến thần kinh Thời Tễ co giật.

 

Ký ức trong phút chốc bỗng trào dâng, như đèn kéo quân lướt qua trong đầu.

 

Anh nghe thấy Tạ Thần tự tin nói, "Cậu ấy sẽ không, cậu ấy yêu ta."

Bình Luận (0)
Comment