Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 173

"Đoàng—!"

 

Pháo hoa vàng nổ tung trên không trung phía trên đài trao giải.

 

Những mảnh kim tuyến bay khắp trời như bướm vỗ cánh, nhẹ nhàng rơi xuống vai các thiếu niên.

 

Nữ quan Sharon đứng tao nhã trên đài cao, dịu dàng nhìn những thiếu niên đã vượt qua muôn vàn thử thách, cuối cùng cũng đứng trên đỉnh vinh quang thuộc về bọn họ.

 

"Chúc các thiếu niên vượt qua sơn hải, đón gió đuổi sóng, dùng nhiệt huyết rèn luyện ý chí, đổi lấy vinh quang vàng son thuộc về các cậu."

 

Trên không trung đang phát lại hành trình của các thiếu niên.

 

Từ Đền Thần Hoa Hồng đổ nát, vượt qua Thương Tâm Lĩnh đầy rẫy nguy hiểm.

 

Nữ quan Sharon nhìn những đoạn hình ảnh được phát lại cũng cảm thấy nhiệt huyết dâng trào.

 

"Thật thanh xuân mà."

 

Thiếu niên cận chiến tay cầm dao cong màu bạc, xạ thủ tầm xa bắn ngàn vạn mũi tên, lá chắn nhỏ xinh lại kiên định không chút sơ hở, và vang vọng khắp quảng trường là—

 

"Trái tim đang đập, là tình yêu như lửa cháy, bạn đang cười, kẻ điên là tôi...."

 

Thủy thủ mặt trăng.

 

Nữ quan Sharon: "........"

 

Mọi người trên quảng trường: "........"

 

Tạ Chước thản nhiên xoa xoa vành tai, "Bảo sao bé cưng nhà tôi không chịu đến cùng bọn mình, ai không ra gì thì tôi không tiện nói."

 

Sở Đàn Tinh: "Tôi cũng không nói."

 

Ryan chợt hiểu ra thì ra chỉ huy sớm đã đoán trước được nên mới không đi cùng bọn họ, cậu nhẹ giọng lẩm bẩm, "Các cậu đều không nói, vậy tôi cũng không nói."

 

Lục Dao: "........"

 

Mẹ nó mấy người nói hết rồi, ông đây nói cái gì nữa!

 

Tạ Chước ngẩng đầu nhìn lên màn hình ánh sáng phía trên, chỉ thấy bóng dáng các trưởng lão, hoàn toàn không thấy chỉ huy đâu cả.

 

Anh trai chẳng phải đã đi gặp đại trưởng lão rồi sao?

 

Ngay sau đó, màn hình bắt đầu phát những đoạn hình ảnh khác.

 

Có lẽ vì quá chói mắt, suýt chút nữa biến đại lễ vinh danh quán quân thành đại hội nhảy múa tại quảng trường, nên lập tức chuyển sang phát những cảnh máu lửa đầy xúc động.

 

Các thiếu niên mình đầy thương tích chiến đấu đẫm máu.

 

Alpha tóc bạc nhảy vọt lên không, dùng thân mình xuyên qua gai độc, thực hiện một đòn chí mạng cuối cùng.

 

Điểm số trên màn hình từ 0 từng bước tăng vọt, trong khoảnh khắc cuối cùng chạm đến đỉnh cao.

 

Nữ quan Sharon vốn quen chủ trì những buổi lễ lớn như thế này.

 

Dùng giọng nói dịu dàng mà kiên định lớn tiếng đọc, "Xin chúc mừng Ăn Cơm Không Xếp Hàng, quả nhiên danh xứng với thực!"

 

Nữ quan Sharon: "........"

 

Ăn, Ăn Cơm Không Xếp Hàng.

 

Thật sự không được thì cứ để cả đoạn sụp đổ vậy đi.

 

Tạ Chước cảm thấy chỉ huy không có mặt, cả đại lễ đều trở nên tẻ nhạt nhàm chán.

 

Quán quân vốn là để dành cho bé cưng mèo nhỏ xem mà.

 

Bé cưng mèo nhỏ của cậu đã không thấy đâu nữa.

 

Cho đến khi sắp kết thúc, các thiếu niên cúi chào cảm ơn, chuẩn bị lần lượt rời khỏi sân khấu, đại trưởng lão trên không trung đột nhiên cất tiếng:

 

"Tạ Chước."

 

Thiếu niên tóc bạc dừng bước, lười biếng ngẩng mắt nhìn lên không trung.

 

"Sau khi đạt được vinh dự như vậy, ngươi có điều gì muốn nói không?"

 

Cơ giáp cấp 4S màu xanh bạc được cậu thản nhiên nắm trong lòng bàn tay, cậu ngước nhìn về phía chân trời, nơi đại trưởng lão đang sắc bén nhìn xuống mình.

 

"Vinh dự này, là tôi xứng đáng có."

 

Dưới đài vang lên tiếng hét chấn động như dời non lấp biển, dường như cả buổi lễ được sắp xếp có chủ đích này, cũng không nhiệt huyết bằng một câu nói của Tạ Chước.

 

Giữa mái tóc bạc ngạo nghễ phóng khoáng của thiếu niên, rơi xuống vài mảnh kim tuyến vàng óng, mày mắt sắc sảo mang theo vẻ ngông cuồng hoang dã, khóe môi nhếch lên nụ cười toát ra khí chất ngang tàng của tuổi trẻ.

 

Cậu lười biếng vung tay ra sau một cái, tùy ý nói ra lời hứa hẹn từ rất lâu trước đây–

 

"Phải biết rằng thuở thiếu niên chí cao ngất trời, từng hứa hẹn sẽ là đệ nhất thế gian."

 

Ý của cậu là.

 

Cậu sinh ra là để trở thành quán quân.

 

Tiếng reo hò trên quảng trường Bạch Đế vang lên không ngớt, các trưởng lão đều kinh ngạc nhìn về phía thiếu niên khí phách hiên ngang ấy.

 

"Cậu ta....."

 

Nhị trưởng lão nhướng mày, "Con chó điên nhỏ này tôi thích."

 

Tam trưởng lão cười tủm tỉm, "Phong lưu phóng khoáng, khí chất thiếu niên, tự nhiên sẽ là thượng phẩm nơi đây."

 

Ông vuốt chòm râu, có phần bất đắc dĩ, "Chẳng trách cậu ta không muốn xưng đế."

 

Một người kiêu ngạo ngông cuồng như vậy, quả thật lòng không đặt ở nơi này.

 

Ánh mắt sắc bén già nua của đại trưởng lão rơi trên bóng lưng của Tạ Chước, chỉ nhàn nhạt thốt ra một câu, "Đáng tiếc, rất nhiều chuyện không phải do nó quyết định."

 

Bầu không khí tại chỗ ngồi của các trưởng lão dường như bỗng chốc trở nên nặng nề.

 

Hiệu trưởng Hertz đã cho bọn họ xem ký ức của Thương, Tạ Thần đã vĩnh viễn mất đi tư cách này.

 

Nhị trưởng lão thẳng thắn lạnh lùng nói, "Tội đáng chém."

 

Tam trưởng lão lắc đầu không nói gì.

 

Tứ trưởng lão như muốn nói điều gì đó, nhưng cũng không thể phản bác.

 

Chỉ có ngũ trưởng lão mềm lòng nhân hậu nói, "Tiểu Thần, có khi nào là bị sương máu mê hoặc, lầm đường lạc lối, tôi đã nhìn thằng bé lớn lên từ nhỏ, thật sự là....."

 

Đại trưởng lão đặt chén trà xuống, "Lầm đường cũng là đường, hắn đã không còn đường quay lại nữa rồi."

 

Các trưởng lão im lặng không nói gì.

 

Đại trưởng lão đứng dậy trước, "Đi thôi, kịch sắp mở màn rồi."

 

Các trưởng lão nghi hoặc nhìn về phía đại trưởng lão, bước theo hướng ra sau núi.

 

Tam trưởng lão ngập ngừng, "Chẳng lẽ là....."

 

***

 

Trên đỉnh núi cao sừng sững.

 

Thời Tễ bình thản theo dõi toàn bộ buổi lễ chúc mừng, nhìn thấy sự thất vọng của tiểu Alpha sau khi nhìn ngó xung quanh, cùng với khí phách kiêu ngạo từ trong xương tủy của cậu.

 

Anh nhàn nhạt nhếch môi khẽ cười, "Đồ khoe mẽ."

 

Bên tai vang lên giọng nói lạnh lẽo bạo ngược, "Cậu đang cố ý chọc giận tôi sao? Chỉ huy Thời."

 

Thời Tễ điềm nhiên nghiêng đầu nhìn hắn.

 

Buổi lễ đã kết thúc, giờ là lúc anh phải tính sổ với Tạ Thần một cách rõ ràng.

 

"Phải hay không cũng không có gì khác biệt."

 

Thời Tễ nhìn vào khuôn mặt đã quen thuộc từ nhỏ, ký ức đang dần được khôi phục lại xa lạ đến mức khiến anh không muốn tin.

 

"Tạ Thần, là tôi đã đích thân bảo vệ ngài suốt ngần ấy năm, hôm nay cũng sẽ do đích thân tôi g**t ch*t ngài."

 

Cũng coi như đến nơi đến chốn.

 

Anh vì Tạ Thần mà chinh chiến bốn phương, giành lấy vô số vinh quang, tám đại tinh hệ tôn thờ thiếu niên đế vương làm tân thần, vậy mà lại bị hắn ném vào địa ngục, tra tấn đến chết.

 

Thời Tễ không biết mình đã nợ bao nhiêu người.

 

"Cậu đang nói gì vậy?" Tạ Thần không thể tin nổi nhìn anh.

 

"Lời tôi nói cậu rốt có nghe thấy không, đi theo tôi, làm hoàng hậu của tôi, tôi sẽ đưa cậu giết ngược Bạch Đế Tinh, giành lấy vinh quang thuộc về chúng ta."

 

Thời Tễ yên lặng đứng nhìn hắn.

 

Ánh mắt quen thuộc này khiến Tạ Thần nhớ đến ánh mắt chí mạng xuyên qua màn hình ánh sáng.

 

Khi đó anh nói: "Tạ Thần, Joker."

 

Cậu ấy không tin mình.

 

Cậu ấy đã không còn tin mình nữa rồi.

 

Một suy đoán đáng sợ hiện lên trong đầu, ý cười trong mắt Tạ Thần hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự u ám lạnh lẽo tột cùng.

 

"Ký ức của cậu đã khôi phục rồi sao, chỉ huy Thời?"

 

Thời Tễ cảm nhận được sự sợ hãi từ giọng nói lạnh lẽo u ám của hắn.

 

Bản năng cơ thể từ lâu đã khiến anh sợ Tạ Thần.

 

Thời Tễ không cần trả lời, Tạ Thần đã hiểu rõ, nhưng hắn vẫn như cũ chẳng sợ hãi gì.

 

"Chỉ huy Thời, đừng trách tôi, cậu biết tôi cũng bất đắc dĩ mà."

 

Thời Tễ giễu cợt khẽ siết lòng bàn tay, khẩu súng bạc trong chớp mắt b*n r* một loạt đạn.

 

Tạ Thần chưa từng xem nhẹ tốc độ của anh, lập tức lách người tránh né, ánh mắt lạnh lùng hiện rõ vẻ tàn nhẫn.

 

"Cậu biết tại sao tôi nói cậu yêu tôi không?"

 

Hắn dường như đã hoàn toàn bị Thời Tễ chọc giận, từng bước ép sát Thời Tễ.

 

Loạt đạn được lên nòng lần nữa bị hắn giơ tay dùng sương máu bao phủ.

 

Sắc mặt Thời Tễ thay đổi, trơ mắt nhìn Tạ Thần xòe năm ngón tay, đạn lách tách rơi từ lòng bàn tay xuống bên chân hắn.

 

Giọng hắn lạnh lẽo gào lên, "Cậu cho rằng ký ức của cậu biến mất như thế nào? Một nhát dao của Thương căn bản không đủ khiến cậu mất ký ức, cậu cho rằng ký ức của cậu là tại sao mà biến mất?!"

 

"Trên thế gian này, người có thể khống chế ký ức, chỉ có một."

 

Tiếng hét chấn động vang dội khiến mắt Thời Tễ khựng lại, "Ngài nói gì?"

 

Tạ Thần đạp lên những viên đạn lạnh lẽo dưới chân, từng bước từng bước tiến đến gần người sắc mặt tái nhợt.

 

"Là cậu tự tay xóa đi ký ức của mình, cậu không muốn nhìn thấy mặt hèn hạ của tôi."

 

"Thời Tễ, thừa nhận đi, cậu yêu tôi."

 

Bàn tay hắn gần như sắp chạm đến gò má của Thời Tễ, đột nhiên cảm thấy cả đất trời như đang rung chuyển.

 

Động tĩnh này là.....

 

Cơ giáp cấp 5S trên cổ tay Thời Tễ bắt đầu khởi động, ánh sáng bạc mờ trong chớp mắt bao phủ toàn thân.

 

Anh nói: "Tạ Thần, ngài coi tôi là tên ngốc sao?"

Bình Luận (0)
Comment