Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 174

Bàn tay Tạ Thần định khẽ chạm vào anh cứng đờ.

 

Đồng tử trong đôi mắt tím sâu thẳm của hắn co rút điên cuồng, thứ khiến đất trời rung chuyển này là—

 

Cơ giáp cấp 5S, Ngân Dực.

 

"Tạ Thần, ngài xem tôi là tên ngốc sao?" Giọng nói lạnh nhạt bình thản vang lên bên tai.

 

Cậu ấy không tin mình.

 

Cậu ấy vẫn muốn giết mình.

 

Nhận thức này khiến thần kinh của Tạ Thần như gần như đứt đoạn, "Tôi không lừa cậu! Trên thế giới này, người có thể xóa ký ức chỉ có cậu, chỉ có cậu thôi!"

 

"Cậu là độc nhất vô nhị, cậu yêu tôi!"

 

Dù chỉ huy Thời của hắn đã từng bị tổn thương, nhưng hắn vẫn tin rằng trong lòng anh vẫn luôn yêu hắn, cho dù có vì đau lòng mà rời khỏi Tinh Hệ Chủ, cuối cùng cũng có một ngày sẽ quay trở về, làm hoàng hậu của hắn.

 

Tạ Thần luôn tin là như vậy.

 

Ánh sáng bạc mờ bao phủ lấy Thời Tễ, dung nhan thanh lãnh xinh đẹp của anh vẫn bình thản trấn tĩnh như cũ.

 

"Quả thật tôi đã từng nghĩ như vậy, rằng dù thế nào cũng sẽ không xuống tay với ngài."

 

Vì vậy khi hiệu trưởng Hertz lần đầu hỏi, anh đã không chút do dự mà phủ nhận.

 

Anh sẽ không xuống tay g**t ch*t Tạ Thần.

 

Cho dù anh đã nhận ra ký ức của mình có liên quan đến Tạ Thần, rằng người này từng làm tổn thương anh, nhưng anh vẫn chưa từng nghĩ sẽ ra tay tàn nhẫn với hắn.

 

Vị thái tử điện hạ ấy là người đầu tiên mang thiện ý đến cho anh khi anh mới đến hoàng cung, quả thật đủ để Thời Tễ vì hắn mà khoan dung tất cả.

 

"Bây giờ cậu cũng như vậy."

 

Ánh mắt Tạ Thần cuối cùng cũng dịu lại, gần như dịu dàng vươn tay ra với anh, "Đi với tôi, chỉ huy Thời, đợi tôi tìm được thứ đó, cả tinh hệ này vẫn sẽ là của chúng ta....."

 

Bàn tay hắn vươn ra bị cơ giáp ầm ầm kích hoạt rắc một tiếng đánh gãy.

 

Ánh sáng bạc trong chớp mắt bùng lên mãnh liệt, giáp bạc bằng hợp kim năm chiều bao phủ lên thân hình cao ráo tuấn tú của chàng trai trẻ.

 

Giọng nói dịu dàng của Ngân Dực vang lên, như một công tử nhã nhặn phong độ, "Cố nhân, cuối cùng cũng gặp lại rồi."

 

Thời Tễ khẽ gật đầu, "Đợi lâu rồi."

 

Ánh mắt sắc lạnh của anh nhìn về phía Tạ Thần.

 

Tạ Thần đỡ lấy cổ tay bị bẻ gãy một cách quái dị, đau đớn tột cùng nhìn về phía Thời Tễ, "Thời Tễ cậu—"

 

Nhưng khi nhìn thấy vị chiến thần được cơ giáp cấp 5S bao bọc ấy, giọng hắn nghẹn lại.

 

Mặt đất rung chuyển chỉ vì một người.

 

Người ấy từng đặt chân lên khắp lãnh thổ của tám đại tinh hệ, quét sạch mọi kẻ ngoại lai mưu toan xâm phạm đế quốc.

 

Huân chương chiến công đặc cấp xếp cao dưới chân anh, vinh dự tối thượng của đế quốc vĩnh viễn chỉ thuộc về một người.

 

Cơn giận dữ của Tạ Thần lập tức bị cắt ngang, thậm chí theo bản năng còn muốn lùi lại.

 

Trong đầu hắn vang lên lời cảnh báo của trưởng lão: A Thần, vĩnh viễn đừng đối đầu với Thời Tễ.

 

"Tạ Thần, nhưng bây giờ đã khác rồi."

 

Người đứng sừng sững trên đỉnh núi ấy, thanh lãnh tuấn mỹ lại mạnh mẽ, anh sở hữu sức mạnh có thể hủy diệt tất cả, nhưng lại chỉ muốn bảo vệ những người anh muốn bảo vệ.

 

"Từ khoảnh khắc ngài xuống tay với con dân đế quốc, chúng ta đã định sẵn là kẻ thù."

 

"Vậy nên tôi vĩnh viễn không thể—"

 

Thích ngài.

 

Giả thiết đó từ đầu đến cuối đã không thành lập.

 

Thời Tễ cả đời này chỉ cảm thấy áy náy với một người, người đã trao cho anh vũ khí đỉnh cấp nhất thế gian, dẫn dắt anh đến bên thái tử điện hạ.

 

Nhưng anh lại tự tay lật đổ đế quốc của người ấy.

 

Người ấy ngồi trên ngai vàng cô độc, dưới chân không còn một tín đồ nào, Thời Tễ cầm trường kiếm, cúi người nửa quỳ trước mặt ông, "Bệ hạ, xin lỗi."

 

Trường kiếm là vật yêu thích nhất của thái tử điện hạ, lựa chọn của anh đã quá rõ ràng.

 

Tiên đế tóc bạc nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng, "Không cần xin lỗi ta, chính ta đã đưa ngươi đến bên A Thần, nếu vào lúc này mà ngươi phản bội thằng bé, mới là ta đã nhìn lầm ngươi."

 

Thời Tễ nửa quỳ giữa đại điện, lặng lẽ cụp mắt xuống.

 

Giọng anh thanh lãnh nói, "Thay vì đợi chúng thần lật đổ, hoàng cung máu chảy thành sông, không bằng ra tay trước, tôn thái tử điện hạ làm tân đế."

 

Thời Tễ sẽ luôn bảo vệ hoàng gia.

 

Anh không giỏi an ủi người khác, chỉ nhẹ giọng nói, "Ngài chẳng phải đã chán ghét hết thảy tranh đấu rồi sao? Vậy chi bằng cứ chuyên tâm chế tạo cơ giáp, cùng hoàng hậu an hưởng tuổi già."

 

Tiên đế cũng không nói lời nào, dịu dàng lại bi thương nhìn anh.

 

Thời Tễ khi đó không hiểu được ánh mắt của ông.

 

Có lẽ từ lúc đó tiên đế đã nhận ra mình đã đưa ra một quyết định sai lầm, nhưng ông đã không thể cứu vãn nữa rồi.

 

Từ lần gặp đó trở đi, Thời Tễ chưa từng gặp lại tiên đế.

 

"Là ngài đã giết tiên đế, đúng không?"

 

Tạ Thần rắc một tiếng nắn lại đoạn xương đã gãy, mồ hôi lạnh thấm đầy mặt, lạnh lẽo nhìn chằm chằm anh.

 

Chỉ thốt ra bốn chữ, "Ông ta đáng chết."

 

Thời Tễ lặng lẽ nhắm mắt lại, siết chặt trường kiếm bạc trong tay.

 

"Ngài rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện sau lưng tôi, Tạ Thần."

 

Thì ra đây chính là cảm giác khi tín ngưỡng sụp đổ sao?

 

Những con dân đế quốc chịu đựng nỗi đau luyện hóa kia, liệu có bi thương giống như anh không.

 

Dường như sự lừa dối kéo dài không có hồi kết, Tạ Thần giờ đây sau khi bị chính tay anh làm bị thương lại thậm chí cảm thấy nhẹ nhõm, "Rất nhiều."

 

"Thiếu tướng Cố Mộ Chi của đế quốc, chẳng phải cậu vẫn luôn âm thầm điều tra nguyên nhân cái chết của hắn sao?"

 

Viên ngọc từ mắt hồ ly trước ngực Thời Tễ hơi nóng lên.

 

"Hắn khi đó đến tìm tôi, nói muốn lấy lại thư tín ngưỡng của mình."

 

Tạ Thần dường như chìm vào hồi ức, hình ảnh vị thiếu tướng anh tuấn cao ráo quỳ trên mặt đất, sau khi suy nghĩ kỹ càng thì hạ quyết tâm.

 

"Bệ hạ, xin lỗi, tôi muốn lấy lại thư tín ngưỡng của tôi."

 

"Tôi không thể cả đời chiến đấu vì đế quốc, tôi muốn trong cuộc đời quý giá hữu hạn của mình, dành 10 năm cho..... người tôi yêu."

 

Cho dù đến lúc đó tóc anh ta đã bạc trắng, hồ ly vẫn sẽ trẻ trung xinh đẹp.

 

Cho dù hồ ly có lẽ đã chướng mắt anh ta lúc tuổi già, thì ít nhất Cố Mộ Chi cũng có thể đường đường chính chính, yêu người ấy.

 

Anh ta không hổ thẹn với tổ tiên cùng đế quốc, cả đời này anh ta nguyện thề sống chết chiến đấu vì đế quốc.

 

Đồng thời anh ta cũng chỉ yêu một người đến tận xương tủy.

 

Anh ta không thể buông bỏ, chỉ có thể quỳ xuống dập đầu trước đế vương, cầu xin hắn.

 

"Hy vọng ngài có thể thành toàn."

 

Nhưng thứ anh ta nhận được lại là sương máu bốc lên ngút trời bao trùm lấy toàn thân, kéo lê thiên phú kiêu hãnh của anh ta, dung nhập vào làn sương máu nguy hiểm trong lòng bàn tay Tạ Thần. 

 

"Kẻ phản bội đế quốc, vô dụng."

 

Tạ Thần muốn dùng Cố Mộ Chi cho mục đích của mình.

 

Hắn không ngờ Cố Mộ Chi vậy mà lại có thể phản kháng, thậm chí tức giận trừng mắt nhìn hắn, "Bệ hạ, ngài đang làm gì vậy?!"

 

Vị thiếu tướng chính khí lẫm liệt dường như đã nhìn thấu bản chất của Tạ Thần, lập tức xoay người định đi tìm sư phụ giúp đỡ.

 

Anh ta không biết khi phải lựa chọn giữa hoàng đế và đệ tử, sư phụ sẽ chọn ai.

 

Anh ta chỉ nhớ câu nói từng khiến anh ta cảm thấy vô cùng an toàn.

 

"Cậu là đệ tử của tôi, tôi lại không bảo vệ được cậu sao?"

 

"Đứng lại!!!" Tạ Thần không ngờ hắn lại để tuột tay, thiên phú của Cố Mộ Chi mạnh hơn tất cả những người trước, nếu luyện hóa người này chẳng phải sẽ thăng tiến vượt bậc sao?

 

"Lowell!"

 

Sương tím thôi miên ngay lập tức bao trùm thân thể thiếu tướng, ánh mắt anh ta trở nên mơ hồ, trong lúc ý thức dần mơ màng, ý niệm cuối cùng còn sót lại trong đầu là.

 

Sư phụ, đế quốc đang gặp nguy hiểm.

 

Người đó dưới ánh mắt của tất cả mọi người mưu toan ám sát hoàng đế, bị Tạ Thần phản sát ngay tại chỗ, máu văng tung tóe.

 

Niềm kiêu hãnh của Tinh Hệ Thứ Ba cứ như vậy ngã xuống.

 

Trong khoảnh khắc ngã xuống anh ta lẩm bẩm, "Tiện Tiện..... Sư phụ....."

 

Phải làm sao đây, tôi không còn bảo vệ được hai người nữa rồi.

 

Viên ngọc trên ngực Thời Tễ nóng hổi đỏ bừng lên, hồ ly bên trong gào thét điên cuồng, "A—!!!"

 

Hồ ly không hề muốn dùng máu của Thời Tễ, chỉ có thể dùng máu tim của chính mình cùng với hơi thở của Thời Tễ để nuôi dưỡng Cố Mộ Chi suốt thời gian dài, phần lớn thời gian nó chìm vào giấc ngủ mê man trong nước mắt, lặng lẽ canh giữ bên thiếu tướng của mình.

 

Cho đến khi ba chữ Cố Mộ Chi được thốt ra từ miệng Tạ Thần.

 

Nó đã tỉnh lại.

 

Một bóng dáng đỏ thẫm lao vút ra giữa không trung, năm móng vuốt sắc nhọn vươn tới xé cổ Tạ Thần, "Tạ, Thần!!!"

 

"Ta muốn.....giết ngươi!"

 

Thiếu tướng của nó, thiếu tướng của nó...... tại sao lại phải chịu bị đối xử như vậy.

 

Tạ Thần không ngờ Tô Tiện vẫn luôn ở đây, nhưng hắn hoàn toàn không e ngại một yêu thú cấp 3S cỏn con này.

 

Huống hồ hồ ly này sớm đã thương tích đầy mình, mất đi cả đuôi lẫn mắt.

 

Thậm chí còn không bằng một con yêu thú cấp 2S.

 

Trường kiếm Kim Kỳ Lân cấp 4S xuất hiện sau lưng Tạ Thần, sương máu nồng đậm bao phủ lấy thân thể bạch kim của hắn, trong chớp mắt đã đánh bay hồ ly.

 

Lưỡi kiếm sắc bén chém thẳng về phía đầu hồ ly, "Nhớ hắn sao? Vậy ta tiễn ngươi đi gặp hắn."

 

"Dừng tay!"

 

Ngay khoảnh khắc lưỡi kiếm giáng xuống, trường kiếm bạc chém ngang chặn lại, giao nhau phát ra một tiếng sắc bén.

 

'Keng!'

 

Tia lửa tóe ra giữa hai thanh kiếm, lưỡi kiếm Ngân Dực lướt qua Kim Kỳ Lân, uy áp mạnh mẽ lập tức đánh bay nó.

 

Thời Tễ xoay tay nắm chặt Ngân Dực bước lên một bước, mũi kiếm sắc lạnh chĩa thẳng vào yết hầu Tạ Thần, "Đối thủ của ngài là tôi."

 

Tựa như vượt qua thời không mênh mông, quay về trận đấu thử luyện đầu tiên của bọn họ trong hậu hoa viên.

 

Hồ ly căm hận chính sự vô dụng của mình, cuộn người dưới đất không ngừng khóc.

 

Một bên mắt đã mất tròng, chảy ra những giọt nước mắt đỏ như máu.

 

Thời Tễ cũng không tỏ ra rằng anh đang giận đến mức nào, giọng nói gần như bình tĩnh vang lên, "Tạ Thần, đây là lần cuối cùng tôi luyện tập cùng ngài."

Bình Luận (0)
Comment