Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 175

"Hi, các trưởng lão ~ "

 

Năm vị trưởng lão vừa bước ra khỏi phòng bàn tròn, liền bắt gặp một bóng dáng kiêu ngạo quen thuộc ngay trước mắt.

 

Bộ đồ tác chiến màu đen tuyền, mái tóc bạc ngông cuồng tuỳ ý, cùng với chiếc răng nanh hơi nhọn lộ ra khi nhếch môi.

 

Quá đặc trưng, vừa nhìn đã biết là ai.

 

Nhị trưởng lão hơi ngạc nhiên, "Tạ Chước?"

 

Tam trưởng lão mỉm cười nói, "Sao ngươi lại đến đây, chẳng lẽ là muốn....."

 

Sau khi chứng kiến những gì Tạ Thần đã làm, tức giận mà thay đổi suy nghĩ, muốn kế vị sao?

 

Đại trưởng lão cũng sắc bén nhìn về phía cậu, "Muốn?"

 

"Muốn bé cưng mèo....."

 

Tự cảm thấy nói vậy trước mặt mấy lão già này không tiện, Tạ Chước sửa lời, "Chỉ huy."

 

Các trưởng lão: "........"

 

Tạ Chước thản nhiên giơ tay, chống lên bức tường chặn lại con đường nhất định phải đi, "Người đâu?"

 

To gan lớn mật đến mức chỉ cần không nhìn thấy người, thì ngay cả các trưởng lão được tôn kính nhất của đế quốc cậu cũng không cho qua.

 

Tứ trưởng lão nhìn bộ dạng của tên trẻ tuổi yêu đương mù quáng này mà đầy vẻ ghét bỏ.

 

"Tìm không thấy chỉ huy là chuyện của ngươi, còn dám làm càn nữa thì cẩn thận ta—"

 

"Khụ hừm." Đại trưởng lão nhàn nhạt hắng giọng một tiếng.

 

Tứ trưởng lão tức giận bất mãn ngậm miệng.

 

Đại trưởng lão ánh mắt sắc bén dò xét Tạ Chước, nhàn nhạt nói, "Chỉ huy chưa từng đến chỗ trưởng lão."

 

Tạ Chước bỗng nhiên sửng sốt, "Ông nói gì? Không phải ông cho người đón chỉ huy đi rồi sao?"

 

Đại trưởng lão: "Chưa từng."

 

Ông cũng không nói cho Tạ Chước biết hiện tại Thời Tễ đang ở đâu.

 

"Tạ Thần!" Tạ Chước không quay đầu lại vội vã chạy đi, uy áp sóng biển lặng lẽ lan tỏa trong không khí, cậu đang điên cuồng tìm kiếm hơi thở của chỉ huy.

 

Tam trưởng lão như muốn nói lại thôi, "Tại sao ông không đưa hắn đi cùng....."

 

Đại trưởng lão cũng không quay đầu lại, "Hắn nên biết thế gian này không phải chỉ bằng ý muốn của một người mà làm được, sau khi từ bỏ ngôi vị đế vương, hắn nửa bước cũng khó đi."

 

Dũng khí của thiếu niên dù có ngông cuồng đến đâu, hiện thực sẽ luôn giáng cho cậu một đòn nặng nề.

 

Đại trưởng lão quay người, "Đi thôi."

 

Bất chợt trời đất chấn động dữ dội.

 

Hơi thở long trời lở đất từ xa đánh tới, tiếng gầm của Kim Kỳ Lân hòa cùng sương máu cuồng bạo, con đường dưới chân bọn họ vang lên tiếng rắc rồi nứt ra.

 

Nhị trưởng lão: "Tạ Thần hắn!"

 

Tam trưởng lão nhẹ giọng lẩm bẩm: "Hắn điên rồi, hắn muốn đẩy chỉ huy vào chỗ chết."

 

Sắc mặt đại trưởng lão lập tức thay đổi, "Đi!"

 

***

 

Tạ Thần quả thật đã bộc phát ra mức sát thương chưa từng có.

 

Nhưng tiền đề là hắn đã gần như bị Thời Tễ dồn ép đến bước đường cùng.

 

Lưng Tạ Thần đập mạnh vào tảng đá lớn trên đỉnh núi, cú va chạm dữ dội đến mức khiến tảng đá rầm rầm đổ xuống, đất trời chấn động, hắn phun ra một ngụm máu tanh lẫn cả thịt nát.

 

"Đây là cơ giáp cấp 5S sao?"

 

"Lúc trước khi tôi ban nó cho cậu, ngàn vạn lần không ngờ cậu sẽ dùng nó để chém chết tôi."

 

Thời Tễ cầm kiếm bạc đứng trước mặt hắn.

 

"Cơ giáp cấp 5S một khi đã xuất hiện, ắt sẽ máu chảy thành sông, điều này ngài rõ hơn tôi."

 

Trước đây Thời Tễ thà chịu thương tích cũng không muốn kích hoạt cơ giáp, chẳng qua là vì anh không muốn phản bội Tạ Thần.

 

Còn bây giờ, không quan trọng nữa.

 

"Thật ra tôi muốn giết ngài, lúc nào cũng được."

 

Lý do cơ giáp cấp 5S nằm trong tay Thời Tễ, chẳng qua là vì anh là người duy nhất có thể điều khiển được Ngân Dực.

 

Cơ giáp màu bạc tinh xảo làm nổi bật vẻ lạnh lùng của chàng trai trẻ, tựa như chiến thần nơi thiên giới, hạ phàm chỉ để gìn giữ một cõi bình yên.

 

"Tinh hệ ngân hà, cường giả vi tôn, vốn dĩ không thể thành lập."

 

"Tạ Thần, từ bỏ sự cố chấp của ngài với thiên phú đi."

 

Tạ Thần đột nhiên cười.

 

Trong miệng hắn đầy máu tươi, nụ cười trở nên dữ tợn đầy sát khí.

 

"Chỉ huy Thời, cậu biết khi cậu nói những lời đó, càng chứng tỏ cậu yêu tôi không?"

 

Thời Tễ: "........"

 

Anh không nên cố gắng đánh thức chút lương tâm nào của Tạ Thần, hắn đã sớm điên loạn không còn bình thường nữa rồi.

 

"Tôi vĩnh viễn không thể từ bỏ!"

 

Tạ Thần nuốt ngụm máu trào lên cổ họng, đột nhiên đứng dậy nhìn về phía Thời Tễ, "Tôi vĩnh viễn sẽ không thừa nhận mình là thần dưới vạn người."

 

*như có nói t trước, th đây là qun thn nha

 

Sương máu trên người hắn bùng phát dữ dội, kiếm Kỳ Lân vàng hóa thành hình thể gào thét trên đầu hắn.

 

Đó là nguyên hình của cơ giáp cấp 4S, chỉ có thể điều khiển bằng cách thiêu đốt tinh thần lực không thể phục hồi.

 

Thời Tễ lạnh giọng, "Ngài điên rồi sao!?"

 

"Tôi không điên!"

 

"Dựa vào đâu tôi sinh ra đã là thái tử, cuối cùng lại phải trở thành kẻ tầm thường? Dựa vào đâu tôi ưu tú xuất sắc hơn nó, mà cha lại chỉ hướng về nó?"

 

Tạ Thần như không nghe thấy anh nói, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình.

 

"Dựa vào đâu nó sinh ra đã có thiên phú dị bẩm, còn tôi thì lại chẳng là gì cả?!"

 

"Ông ta căn bản không thích tôi, không quan tâm tôi, tôi giết ông ta thì có làm sao!?"

 

"Tôi căn bản không tin vào số mệnh!"

 

Sương máu trên không trung bùng phát mãnh liệt, hoàn toàn dung nhập vào Kim Kỳ Lân, ý định hủy thiên diệt địa.

 

Thời Tễ bật người lên ném Ngân Dực trong tay đi, bộ giáp trên người trong chớp mắt biến mất, toàn bộ được dùng để ngưng tụ thành trường kiếm dài vạn mét vươn lên tầng không.

 

Trên người anh chỉ còn lại chiếc áo sơ mi mỏng manh, vô tận tinh thần lực được rót vào trường kiếm.

 

Muốn giết Kỳ Lân trước khi nó phát nổ.

 

"Ngươi không cần hao tâm tổn sức giết hắn, hắn sẽ tự thiêu vì quá tải." Lời của đại trưởng lão vang vọng khắp trời đất.

 

Thời Tễ nhảy lên giữa không trung, trông thấy vẻ mặt cau mày sắc bén của đại trưởng lão.

 

"Nếu sương máu phát nổ, sẽ có vô số thương vong."

 

Vô số người sẽ bị sương máu ăn mòn, thân thể bị xé nát, dung hợp vào 'Hủy'.

 

Thời Tễ mơ hồ cảm thấy, chuyện này dường như không đơn giản như vậy.

 

Nếu Tạ Thần thật sự chết, vậy 'Hủy' thì sao?

 

Sẽ tiếp tục tìm kiếm vật chủ tiếp theo ư?

 

Vậy thì sự hủy diệt của thế gian này sẽ không bao giờ kết thúc, anh hôm nay nhất định phải triệt để tiêu diệt 'Hủy'.

 

"Tránh ra!" Tạ Thần dường như không muốn làm anh bị thương.

 

Hắn muốn phát tán 'Hủy' khắp Bạch Đế Tinh, luyện hóa tất cả mọi người thành thứ hắn có thể điều khiển, hắn dù có nghịch thiên mà trở thành bạo quân trong lịch sử thì đã sao.

 

Tạ Thần hắn vĩnh viễn tôn quý, chưa từng xưng thần.

 

"Đó là gì vậy?"

 

"Bên kia là bệ hạ với..... chỉ huy sao?"

 

Quảng trường Bạch Đế đông nghịt người, mọi ánh mắt đều hướng về khung cảnh kỳ dị mà rực rỡ trên bầu trời.

 

Sương máu cùng Kim Kỳ Lân che trời lấp đất, trường kiếm bạc che kín cả bầu trời.

 

"Tráng lệ quá, mau qua đó xem đi!"

 

"Chỉ huy đã lâu không ra tay rồi, tôi đây là đang chứng kiến lịch sử sao? Đợi tôi lấy tinh điện ra ghi lại cái!"

 

Thời Tễ nhìn thấy đám đông ùn ùn đổ xô kéo đến, trên mặt toát mồ hôi lạnh.

 

Cũng may anh đã nhìn thấy một người.

 

Đang bất chấp tất cả lao về phía anh.

 

"Tạ Chước."

 

Vì tìm anh mà Tạ Chước lo lắng đến mồ hôi đầy đầu, cậu không có khả năng tiên đoán như đại trưởng lão, chỉ có thể mờ mịt vô vọng đi khắp mọi ngóc ngách của quảng trường Bạch Đế.

 

Giờ phút này cuối cùng cũng tìm thấy chỉ huy của mình.

 

Tóc bạc của cậu hơi ướt dính trên mày mắt, cất cao giọng trả lời lại, "Em đây."

 

"Chặn bọn họ lại, đừng đến gần ngọn núi này."

 

Tạ Chước gần như sững sờ tại chỗ.

 

Thời Tễ không có thời gian nói nhiều với cậu, "Nghe lời, chỉ có em có thể làm được."

 

Biển cả dung nạp trăm sông, tất cả mọi người sẽ phải thần phục dưới chân cậu.

 

Điều đó cũng đồng nghĩa với việc, cậu không thể giúp chỉ huy.

 

"Không phải luôn muốn nhìn thử uy lực của cơ giáp cấp 5S sao? Hôm nay ngoan ngoãn đứng sau lưng tôi đi."

 

"Nhìn cho rõ."

 

Anh sẽ kết thúc thảm họa của thế gian này, sẽ không để Bạch Đế Tinh phải chịu dù chỉ một chút tổn hại.

 

Tạ Chước không có lý do để từ chối, cậu cắn chặt răng, sóng biển từ chân trời dội ngược xuống, ầm ầm cuốn qua những con dân đang lao về phía trước.

 

Bọn họ như bị cố định tại chỗ, toàn thân được bao phủ trong làn sóng dịu dàng, cho đến khi ánh sáng nơi chân trời rực rỡ tỏa ra—

 

"Chỉ huy, dừng lại, ngài đã quá tải rồi." Giọng nói của Ngân Dực dường như có phần yếu ớt.

 

Không có nguồn cung cấp năng lượng cường đại, nó không thể hoàn thành việc rèn kiếm với uy lực 100%.

 

Nhưng giây tiếp theo, ánh sáng trắng đột ngột lóe lên, năng lực cấp 5S vô tận dung nhập vào trường kiếm.

 

"Chỉ huy!" Tạ Chước gần như hét lên thất thanh.

 

Ngay cả các trưởng lão trên không cũng sững sờ.

 

Nhị trưởng lão là người đầu tiên không ngồi yên, "Cậu ấy điên rồi sao!? Cậu ấy có biết hậu quả của việc để lộ hình thái là gì không!?"

 

"Đứng lại!"

 

Đại trưởng lão gọi ông ta lại, "Tinh hệ ngân hà, cường giả vi tôn, thắng thua của trận chiến này, ta muốn biết kết quả."

 

Vào thời điểm tinh lịch vô chủ, triều đại thay đổi, các trưởng lão không có bất kỳ quyền lực nào để ra tay.

 

Nhị trưởng lão tức giận, "Tình huống lần này không giống!!"

 

Đại trưởng lão híp mắt, "Không có gì là không giống, Thời Tễ sẽ thắng."

 

***

 

Chỉ là thắng quá mức thê thảm.

 

"Chỉ huy ngài ấy......sao lại có tai mèo với cả đuôi mèo thế kia?"

 

"Chẳng lẽ bản thể của chỉ huy thật ra là yêu thú sao!?"

 

"Gì cơ? Chỉ huy vậy mà lại là yêu thú sao?"

 

Trong lòng muôn dân, nỗi sợ hãi đối với yêu thú là điều không ai có thể chống đỡ, bọn họ cũng không biết được hậu quả của việc sương máu phát nổ, nhìn về phía chỉ huy nơi chân trời với vẻ mặt khác nhau.

 

"Tạ Chước! Tôi sẽ chặn bọn họ lại, cậu đi đi."

 

Phượng hoàng lửa Chu Tước của nữ quan Sharon rầm rầm đáp xuống chân núi, ngọn lửa sắc bén gào thét chặn đứng mọi lối đi của mọi người.

 

Sở Đàn Tinh và Ryan cùng những người khác cũng vừa kịp đến.

 

Tạ Chước tung người nhảy lên không trung, đôi cánh đen phía sau bung mở, trường kiếm bạc trước mặt cậu tích lực đầy đủ rồi tung ra một đòn mạnh mẽ đánh thẳng về phía Kim Kỳ Lân.

 

Trong chớp mắt phía chân trời xuất hiện từng đợt gợn sóng.

 

Ngay cả Tạ Chước cũng theo phản xạ giơ tay che chắn, nhưng vẫn tiếp tục lao về phía trước giữa cú va chạm dữ dội.

 

"Thời Tễ!!!" Tạ Thần không cam lòng gào lên.

 

Kim Kỳ Lân vỡ tan thành vô vàn mảnh sáng, trường kiếm vạn mét xuyên thẳng qua cơ thể hắn, đánh tan toàn bộ sương máu thành tro bụi.

 

"Bệ hạ!"

 

Lowell một chân bị trúng đạn lảo đảo chạy tới, ôm chặt lấy thân thể lạnh băng của Tạ Thần, "Bệ hạ....."

 

Tạ Thần đến chết cũng không hiểu, "Tại sao?"

 

Hắn bị trường kiếm vô hình xuyên qua cơ thể, đôi mắt tím nhìn người trên không trung, "Cậu thật sự chưa từng.....có một chút tình cảm nào với tôi sao?"

 

Thời Tễ đã không còn sức để trả lời hắn nữa.

 

Hàng mi dài run nhẹ trên đôi mắt trong trẻo, sắc môi anh trắng bệch không còn chút máu, dường như muốn nói gì đó với Tạ Thần, nhưng tinh thần lực quá tải khiến anh rơi thẳng từ trời cao xuống.

 

Tiếng gió gào rít bên tai, giây tiếp theo anh được ai đó ôm chặt vào lòng.

 

Bị người ấy siết chặt lấy.

 

Sóng biển tụ lại trong lòng bàn tay Tạ Chước, chuẩn bị đánh thẳng vào cơ thể đang thoi thóp của Tạ Thần, thiếu niên trong cơn bạo nộ gần như đang ở bờ vực mất kiểm soát.

 

Bỗng tay áo bị nhẹ kéo lại, "Đừng giết hắn, giữ lại một hơi thở."

 

Anh phải biết được nguồn gốc của 'Hủy'.

 

Thiếu niên từ nhỏ đã mang theo thù hận, chỉ vì một câu nói của anh, khản giọng nghe lời buông tay, "Được."

 

Thời Tễ được cậu ôm chặt trong lòng, ngửi thấy mùi hương biển cả ẩm ướt dễ chịu, "Tạ Chước, ký ức của tôi, hình như là do chính tôi tự xóa bỏ.....phải làm sao đây?"

 

Tâm trí Thời Tễ rơi vào mơ hồ bất lực hiếm thấy, trên đời này, người có thể xóa ký ức chỉ có một.

 

Anh tại sao lại muốn làm như vậy?

 

Tạ Chước ôm lấy người đang nhẹ như không trong lòng, nhìn gương mặt anh không còn chút huyết sắc, trắng bệch như tờ giấy, ngay cả đuôi mèo cũng kiệt sức mà buông thõng trên cổ tay cậu, yếu ớt đung đưa, không còn sức sống.

 

"Không sao đâu."

 

"Không sao đâu, anh trai....." Tạ Chước chìm sâu trong sự tự trách.

 

Tại sao cậu lại không thể đến sớm hơn một chút?

 

Tiểu Alpha mắt đỏ hoe, áp sát vào má anh, cố gắng cọ lên da anh để cọ ra một chút sắc hồng của sự sống, "Cho dù từng thích hắn cũng không sao, thích ai cũng không sao, sau này chỉ cần thích em là được rồi."

 

Thời Tễ hơi ngước mắt nhìn cậu, "Đồ ngốc."

 

Anh không có ý đó, chỉ là không hiểu vì sao lại làm như vậy.

 

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, anh chỉ nhẹ giọng thì thầm một câu, "Anh không thích ai cả, anh chỉ thích em."

Bình Luận (0)
Comment