Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 176

"Cha ơi, kiếm khí là gì vậy?"

 

Cậu bé bốn tuổi cầm cây gậy gỗ trong tay, ngẩng đầu mở to đôi mắt tím hỏi.

 

Người đàn ông tóc bạc anh tuấn dừng bước, dịu dàng xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu.

 

"Kiếm khí à, chính là ánh sáng khi con vung kiếm, đó là thiên phú của một người."

 

Cậu bé tư thế thẳng tắp vung vẩy cây gậy gỗ.

 

Nhưng không vung ra được bất kỳ ánh sáng nào.

 

"Nhưng con không vung ra được kiếm khí, con không có thiên phú sao? Cha ơi."

 

Sự thất vọng trong mắt cậu bé quá mức rõ ràng, người đàn ông dịu dàng cúi người nắm lấy tay cậu.

 

Lòng bàn tay bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé, dẫn cậu vung ra một tia sáng tím.

 

Ông dịu dàng an ủi, "Mỗi người đều có thiên phú, con còn nhỏ, A Thần."

 

Tạ Thần kinh ngạc nhìn tia sáng tím lóe lên, ngửa đầu cười đảm bảo, "Con sẽ vung ra kiếm khí, cha ơi, con nhất định sẽ giống như cha, trở thành người tôn quý và mạnh mẽ nhất tinh hệ này."

 

Tiên đế hơi ngạc nhiên nhìn cậu, không kìm được mỉm cười.

 

"Được, A Thần nhất định sẽ còn lợi hại hơn cha."

 

Ông dịu dàng nhìn cậu bé trong hậu hoa viên, thấy cậu suốt cả buổi chiều không ngừng vung gậy, mồ hôi thấm đẫm khuôn mặt nhỏ bé, ánh mắt vừa vui mừng lại vừa lo lắng.

 

Khi cậu bé mồ hôi nhễ nhại quay đầu lại nhìn ông, ông nắm chặt tay cổ vũ cho cậu, "A Thần cố lên!"

 

Tiểu Tạ Thần dõng dạc, "Dạ!!!"

 

"Bệ hạ....."

 

Tạ Thần một lần nữa mở mắt, đã thấy mình đang ở trong một ngục giam ẩm ướt u ám.

 

Lowell đang quỳ bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đã đứt hết kinh mạch của hắn, "Bệ hạ, ngài tỉnh rồi...."

 

"Tại sao ngươi còn ở đây?" Tạ Thần cất giọng khàn đặc hỏi.

 

"Ta đã là người sắp chết rồi."

 

Chớ nói đến thiên phú, trong cơ thể hắn ngay cả một chút tinh thần lực cũng không còn.

 

Thời Tễ đã dốc hết toàn lực chỉ để hoàn toàn giết được hắn, và anh thật sự đã làm được.

 

"Ngài sẽ không chết đâu!" Lowell mắt hoe đỏ nhìn hắn, "Tôi sẽ không để ngài chết, bệ hạ."

 

Sương tím trong lòng bàn tay y không ngừng truyền vào cơ thể Tạ Thần, mong có thể khôi phục cơ hội sống cho hắn.

 

Tạ Thần chỉ nói, "Vô ích thôi."

 

Thiên phú của Lowell suy cho cùng cũng chỉ là cấp 3S, đối với hắn chẳng khác nào như muối bỏ bể.

 

Thiên phú cấp 4S của Cố Mộ Chi khi xưa cũng chỉ giúp hắn duy trì khả năng tối thượng trong một thời gian ngắn.

 

Sự cám dỗ của 'Hủy' giống như một cái hố không đáy, hắn chỉ cần bước vào liền sẽ không bao giờ ra được nữa.

 

Sinh mệnh đang dần trôi đi nơi đầu ngón tay, Tạ Thần bất chợt nhớ đến người đàn ông đó.

 

Hắn yếu ớt thì thào, "Ông ta lừa ta, ta vốn dĩ không thể vung ra kiếm khí."

 

"Tại sao ta lại tầm thường đến vậy?"

 

Tạ Thần vẫn mãi không thể hiểu.

 

Trong mắt Lowell ngập nước, đột nhiên vươn tay nắm lấy chiếc nhẫn bạch ngọc của hắn, ánh mắt Tạ Thần khẽ động, "Ngươi đang làm gì?"

 

Sương máu dần dần cắn nuốt Lowell, người luôn lặng lẽ đi theo sau hắn, luôn nghe theo từng lời nói của hắn, câu nói cuối cùng lại là lần duy nhất phản bác hắn.

 

"Ngài trong lòng tôi, chưa bao giờ tầm thường."

 

Một người sống sờ sờ, bị sương máu vặn vẹo cắn nuốt ngay trước mặt hắn.

 

Tạ Thần hiếm khi không nói nên lời, chẳng lẽ đây chính là cảm xúc bi thương mà chỉ khi ở trong hang động kia, trơ mắt nhìn người thân bị xé xác, mới có thể nảy sinh hay sao?

 

"Hà tất phải vậy chứ?"

 

Hà tất phải chấp nhất một người căn bản sẽ không quay đầu lại vì mình?

 

Nhưng chính hắn cũng có gì khác đâu.

 

Trong đầu hiện lên một bóng hình quen thuộc, ánh mắt cuối cùng của Tạ Thần chính là nhìn thấy người ấy từ trời cao rơi xuống, bị người khác hoang mang lo sợ ôm vào lòng.

 

Cậu ấy khi đó đã muốn nói gì với mình?

 

Cậu ấy thế nào rồi?

 

Tạ Thần đã không còn chút sức lực nào, sự hy sinh của Lowell có thể duy trì mạng sống cho hắn, nhưng không thể giúp hắn thoát khỏi ngục giam.

 

"Có lẽ hắn đã lừa ta, trên đời này căn bản không có mảnh bạch ngọc thứ hai."

 

Hắn vĩnh viễn không cách nào nghịch thiên cải mệnh.

 

Tạ Thần chậm rãi nhắm mắt lại, không cam lòng chờ đợi cái chết đến.

 

"A Thần."

 

Giọng nói uy nghiêm già nua vang lên trên đỉnh đầu, Tạ Thần trông thấy một bóng dáng quen thuộc.

 

Người đó nói: "Ngươi muốn biết tung tích của mảnh bạch ngọc thứ hai không?"

 

***

 

Hiệu trưởng Hertz kiểm tra cơ thể của Thời Tễ.

 

"Quá tải đến mức ngay cả kinh mạch toàn thân cũng đều đứt hết, thằng bé rốt cuộc tại sao lại....."

 

Hiệu trưởng Hertz lắc đầu đầy đau lòng, nhìn người thanh lãnh tái nhợt ấy, cuối cùng vẫn không thể nói ra được nửa lời nặng nề.

 

Trong đầu Tạ Chước gần như nổ vang một tiếng.

 

Kinh mạch toàn thân đều đứt....

 

Chẳng trách ngay cả đuôi mèo nhỏ cũng không còn sức mà buông thõng trên cổ tay cậu.

 

Cho dù như vậy, chỉ huy vẫn gắng gượng nói với cậu một câu, "Đồ ngốc, anh chỉ thích em."

 

Anh sợ nếu mình rơi vào hôn mê dài ngày, tiểu Alpha nhạy cảm đáng thương kia sẽ suy nghĩ nhiều, sẽ tủi thân.

 

Anh lại không thể tỉnh dậy để an ủi nhóc mít ướt.

 

Tạ Chước nắm lấy bàn tay trắng bệch xinh đẹp ấy, lần đầu tiên hận chính bản thân mình đến như vậy.

 

Tại sao cậu lại không thể tìm đến nhanh hơn một chút?

 

Nếu khi đó là cậu ra tay giết Tạ Thần, liệu có phải mọi chuyện đã không thành thế này không?

 

Hiệu trưởng Hertz đặt tay lên đầu Tạ Chước, không nỡ nhìn cậu tự trách bản thân như vậy.

 

"Cơ giáp cấp 5S có sức mạnh hủy thiên diệt địa, chỉ riêng việc kích hoạt Ngân Dực đã vô cùng khó khăn, chưa nói đến việc đánh thức hình thái trọng kiếm của nó."

 

"Con nên tự hào vì chỉ huy."

 

Gen chiến đấu siêu cấp thật sự nghịch thiên, ngay cả 'Huỷ' cũng có thể trong phút chốc hóa thành tro bụi.

 

Tạ Chước trong mắt như có ánh nước, "Kích hoạt Ngân Dực khó lắm sao?"

 

Hiệu trưởng Hertz: "?"

 

Không thì sao?

 

Con đang nói gì vậy cái tên nhóc chết tiệt này?

 

Tên nhóc chết tiệt đặt tay lên chiếc vòng bạc trên cổ tay Thời Tễ, cúi mắt khẽ gọi, "Ngân Dực."

 

Ánh sáng bạc yếu ớt lóe lên, giọng nói ôn hòa như ngọc của Ngân Dực vang lên nhè nhẹ, "Có mặt."

 

Tạ Chước ngước đôi mắt ươn ướt lên nhìn hiệu trưởng Hertz, "Đây không phải là kích hoạt rồi sao?"

 

Hiệu trưởng Hertz: "........"

 

Cũng chính vì vậy mà Tạ Chước cảm thấy vô cùng tự trách, giá như lúc đó người đối đầu với Tạ Thần là cậu thì tốt rồi.

 

Cậu thà rằng người nằm đây là mình.

 

Như vậy thì người bị đứt hết kinh mạch sẽ là cậu, bé cưng mèo nhỏ sẽ không phải đau đớn.

 

Còn sẽ rất đau lòng cưng chiều cậu.

 

Vẹn cả đôi đường.

 

"........"

 

Tạ Chước cúi đầu, dùng môi khẽ chạm vào những ngón tay mảnh mai yếu ớt, "Lần này anh sẽ lại ngủ bao lâu nữa đây?"

 

Phía sau truyền đến tiếng bước chân vững vàng, bóng dáng các trưởng lão xuất hiện ở cửa.

 

Đại trưởng lão nói: "Đừng khóc nữa, tối nay ta sẽ khiến cậu ấy tỉnh lại một cách hoàn hảo không tổn hao gì."

 

Tạ Chước lập tức quay đầu nhìn ông.

 

Tam trưởng lão cười híp mắt nhìn cậu, huých khuỷu tay nhị trưởng lão, "Nhìn đi, con chó điên trong miệng ông giờ biến thành chó con rồi đó."

 

Nhị trưởng lão nhìn Tạ Chước nước mắt lưng tròng, tóc ngốc cụp xuống trông hết sức đáng thương.

 

Hừ lạnh một tiếng: "Tôi thấy là chó hoang thì đúng hơn."

 

Thời Tễ chẳng qua chỉ là bị thương phải nằm một lúc.

 

Vậy mà cậu ta lại trông như một con chó hoang bị bỏ rơi không ai cần đến.

 

Một người như vậy thật sự có thể xưng đế sao?

 

Nhị trưởng lão quay sang đại trưởng lão nói: "Thật sự không được thì, sau khi 'Phục Nguyên' Thời Tễ, để cậu ấy lên ngôi luôn."

 

Nhị trưởng lão tính khí xưa nay nóng nảy, nghĩ sao nói vậy.

 

"Một cái đế vị nát vụn này lâu vậy mà vẫn không giải quyết được."

 

Đại trưởng lão cau mày liếc ông ta một cái.

 

Nhị trưởng lão: "OK đừng trừng nữa, coi như tôi chưa nói."

 

Tam trưởng lão: "Ha ha ha."

 

Tạ Chước hơi nheo đôi mắt hoa đào không vui, "Mấy ông già các người thử ồn ào thêm một câu nữa xem?"

 

Chỉ huy nhà cậu vẫn đang bị thương nặng cần nghỉ ngơi, mấy ông già này chạy đến đây để diễn tấu hài sao?

 

Khóe môi tứ trưởng lão giật giật, khó mà chịu nổi cái tên nhóc vừa nóng nảy lại yêu đương mù quáng này.

 

"Ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không? Đại trưởng lão đích thân tới đây dùng năng lực cấp 5S [Phục Nguyên] để trị thương cho chỉ huy, nếu ngươi còn dám nói năng vô lễ...."

 

Tạ Chước vụt một tiếng đứng bật dậy, sải mấy bước lớn lao đến trước mặt đại trưởng lão.

 

Thiếu niên vốn luôn kiêu ngạo nổi loạn, chưa từng có sắc mặt tốt gì với bọn họ.

 

Đột nhiên nở một nụ cười rạng rỡ còn hơn cả hoa hướng dương, hai tay nắm chặt bàn tay già nua của đại trưởng lão, "Ông nội!"

 

"Ông nội, ông chính là ông nội ruột của con đó ông nội, ông xem chúng ta có giống nhau không, trời ạ, chúng ta đến cả màu tóc cũng y hệt nhau này, con nhất định chính là cháu trai thất lạc nhiều năm của ông đây!"

 

"Mau, mau lên, cứu lấy cháu dâu bảo bối của cháu nội ông đi!"

 

Toàn bộ căn phòng im phăng phắc: "..............." 

Bình Luận (0)
Comment