Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 177

Ánh sáng vàng ấm áp bao phủ lấy Thời Tễ.

 

Hiệu trưởng Hertz yêu cầu tất cả những người không liên quan đều ra ngoài, "Đừng nhìn nữa, bạn nhỏ, đừng xem thường năng lực của kỹ năng đặc biệt cấp 5S, đêm nay Thời Tễ sẽ tỉnh lại mà không có chút thương tổn nào."

 

Lời của hiệu trưởng Hertz từ trước đến nay luôn khiến người ta tin tưởng.

 

Tạ Chước lặng lẽ bước ra khỏi phòng, "Điều kiện để trở thành trưởng lão là phải sở hữu năng lực thiên phú cấp 5S sao?"

 

"Không phải."

 

Hiệu trưởng Hertz mỉm cười nói, "Còn phải đại diện cho phe chính nghĩa."

 

"Thế nào mới được tính là chính nghĩa?"

 

Tạ Chước cảm thấy không có một tiêu chuẩn cụ thể nào.

 

Tiên đế bị lật đổ, chỉ huy bảo vệ Tạ Thần lên ngôi, vậy bên nào mới tính là chính nghĩa?

 

"Kỹ năng của các trưởng lão lần lượt là [Phục Nguyên], [Chữa Trị], [Vui Vẻ]..... và [Hòa Bình] của ta."

 

Những kỹ năng này đều không có lực sát thương, hoàn toàn thuộc loại hỗ trợ, vì vậy bọn họ không dễ dàng đứng về hay trợ giúp bất kỳ phe nào.

 

"[Vui Vẻ] là gì?" Tạ Chước hỏi.

 

Hiệu trưởng Hertz thoáng nghẹn lời, "Kỹ năng của nhị trưởng lão. Ngay khi ông ấy phát động kỹ năng, trong phạm vi trăm dặm mọi người sẽ lập tức dừng lại và bắt đầu 'cười ha ha'."

 

Tạ Chước: "?"

 

Tạ Chước: "........"

 

"Hoàng hậu cũng từng sở hữu kỹ năng cấp 5S, đáng tiếc là đại diện cho sự tàn sát cùng máu tanh, cuối cùng tẩu hỏa nhập ma mà chết dưới chính thanh kiếm của mình."

 

Hiệu trưởng Hertz mỉm cười nhìn Tạ Chước, "Thiên phú chiến đấu không có một tiêu chuẩn cố định, ví dụ như con và Tiểu Thời Tễ, còn có tiểu hoàng đế Tạ Thần."

 

"Nhưng chỉ cần có thể đường hoàng đứng dưới ánh sáng, làm điều bản thân cho là đúng, thì đó chính là chính nghĩa."

 

Nghịch thiên cải mệnh tuy không sai.

 

Chỉ tiếc nghịch thiên cải mệnh không nên dùng sinh mạng của người khác để đánh đổi.

 

Cho đến khi màn đêm buông xuống.

 

Đại trưởng lão bước ra khỏi phòng, tất cả chỉ số trên thiết bị y tế của chỉ huy đều đã khôi phục bình thường.

 

Đại trưởng lão như bị rút cạn sức lực, đến bước chân cũng lảo đảo không vững.

 

"Thêm một tiếng nữa, cậu ấy sẽ tỉnh."

 

Tạ Chước chân thành nhìn ông, "Cảm ơn ngài."

 

Trong lòng cậu từng trách móc các vị trưởng lão, tại sao rõ ràng có mặt lại không giúp đỡ chỉ huy, giờ phút này mọi nghi hoặc đều đã được giải đáp.

 

Bọn họ chưa từng can thiệp vào việc thay đổi triều đại, bởi vì chỉ cần bọn họ giúp bất kỳ bên nào.

 

Bên đó nhất định sẽ giành chiến thắng.

 

Ánh mắt sắc bén của đại trưởng lão dừng lại trên khuôn mặt cậu, "Đã nhận ra chưa?"

 

"Đã biết sự bất lực của mình chưa?"

 

"Nếu khi đó ngươi là đế vương, toàn bộ binh lính đế quốc đều sẽ nghe theo lệnh ngươi, ngươi sẽ biết chính xác vị trí của cậu ấy, có thể đuổi tới trước tiên, thậm chí có thể điều động toàn bộ quân đội để ngươi sử dụng, hợp sức chế ngự A Thần."

 

"Chứ không phải sau đó mới ở đây hic hic hu hu khóc lóc."

 

"........"

 

Tam trưởng lão đỡ trán: "Bớt có thổi gió đi đại trưởng lão."

 

Nhị trưởng lão nhìn Tạ Chước đang im lặng trong chốc lát, "Vậy là đủ rồi, mới có 19 tuổi, ép hắn đến mức này làm gì?"

 

Tứ trưởng lão vốn là fan cứng duy nhất của Tạ Thần, đến lúc này vẫn còn cười lạnh, "Tiểu Thần năm đó mới 17 tuổi đã đăng cơ rồi."

 

Nhị trưởng lão liếc mắt nhìn ông ta, "Ý ông là cái vị hoàng đế tiền nhiệm năm 17 tuổi sau khi giết cha thì lên ngôi, bạo ngược thất thường như chó điên, lấy mạng con dân đế quốc để duy trì thiên phú, giết sạch người bên cạnh để rồi bây giờ bị nhốt dưới ngục giam chờ chết à?"

 

Tam trưởng lão che miệng cười khẽ, "Tứ trưởng lão lúc trước cũng rất coi trọng tiên đế mà, đúng là làm fan ai là người đó sập nhỉ."

 

Tứ trưởng lão: "......"

 

Mẹ nó, sau này không làm fan nữa được chưa?

 

Ông ta hừ lạnh, "Tóm lại tôi không tán thành cái tên nhóc tóc bạc này lên ngôi!"

 

Bản thân tên nhóc tóc bạc: "........"

 

Tam trưởng lão dẫn đầu vỗ tay, "Chúng ta hãy chúc mừng một vị minh quân vĩ đại sắp ra đời nào."

 

Nhị trưởng lão mặt không cảm xúc, "Bốp bốp bốp."

 

Đại trưởng lão: "........"

 

Tạ Chước: "........"

 

Mấy bạn nhỏ trốn trên lầu nhìn lén, "???"

 

Lục Dao cầm tinh điện mà ngẩn người, "Không phải chứ, sao bọn họ còn không bình thường hơn cả tôi vậy?"

 

Cậu trai trong tinh điện đang viết báo cáo, ngẩng đầu liếc cậu một cái, "Thật khó cho cậu khi có thể nhận thức rõ ràng về bản thân đến vậy."

 

Ryan nằm bò trên vai Sở Đàn Tinh, nhỏ giọng thì thầm, "Làm người ai mà chẳng có lúc điên, các trưởng lão đã làm người lâu như vậy rồi, không bình thường hình như mới là bình thường."

 

Sở Đàn Tinh: "........"

 

Cậu ta khẽ cười: "Phải."

 

"Đứng lâu vậy có mỏi không?" Sở Đàn Tinh hỏi Ryan.

 

Tiểu Omega thích hóng chuyện, nhưng lại không dám chạy xuống gặp các trưởng lão, cứ đứng đó nhìn cả một buổi chiều.

 

Chân của Ryan hơi mỏi, "Hơi hơi ~ "

 

Giây tiếp theo, người trước mặt cậu ngồi xổm xuống, nâng cẳng chân nhỏ của cậu đặt lên hai vai thẳng tắp, Ryan hoảng hốt túm lấy tóc Đàn Tinh, "Làm, làm gì vậy?"

 

Sở Đàn Tinh để cậu ngồi trên cổ mình, hai chân nhỏ trong chiếc quần đùi dây đeo phong cách Anh quốc buông thõng trước ngực cậu ta, một bên vớ xộc xệch tụt xuống.

 

"Như này thì không mỏi nữa, cũng không chắn tầm nhìn của em."

 

Ryan chớp chớp mắt, có chút vui vẻ đung đưa chân, "Vậy anh có đau không thế Đàn Tinh?"

 

Sở Đàn Tinh nhàn nhạt đáp, "Không đau."

 

Vết thương từ lâu đã khỏi rồi, cậu ta chính là cố ý để Ryan tắm rửa cho mình mỗi ngày, cũng chỉ có tiểu Omega này là ngốc nghếch đơn thuần, chẳng hay biết gì cả.

 

Thậm chí còn tin cả lời nói dối về kỳ mẫn cảm một tháng ba lần.

 

Cậu ta dùng một tay giữ lấy cẳng chân mềm mịn, đề phòng cậu cựa quậy rồi ngã xuống.

 

Ryan sinh ra nhỏ nhắn, cẳng chân mềm mại, chạm vào là một tay đầy thịt mềm.

 

"Đừng véo em ~ "

 

Ryan mải mê nhìn trộm, đầu cũng không cúi xuống mà ra lệnh, "Đàn Tinh, kéo vớ lên giúp em với, có hơi lạnh."

 

Sở Đàn Tinh: "........"

 

Cậu ta cúi mắt nhìn đôi vớ trắng đang tụt ở mắt cá chân Omega, chẳng hiểu sao lại khơi lên vài phần d*c v*ng sâu thẳm của Alpha, cuối cùng ngón tay cứng đờ, lóng ngóng giúp cậu kéo lên.

 

Lục Dao: "........"

 

Lục Dao kéo một cái ghế rầm một tiếng đặt xuống, rồi bịch một cái ngồi lên.

 

Có cần thiết không?

 

Có cần thiết phải chồng lên nhau hóng chuyện trước mặt cậu không? Biệt thự này không có ghế sao?

 

Thiếu nữ xinh đẹp nghiến răng nghiến lợi nói, "Hôm nay tôi mải chơi game quá, quên đánh hai người rồi phải không?"

 

Sở Đàn Tinh liếc cậu một cái, bình thản hỏi, "Cậu đánh thắng được sao?"

 

Ryan với tư cách là tiểu khiên nghe vậy thì không hài lòng, "Cậu đánh không trúng!"

 

Cậu trai trong tinh điện nghe vậy thì ngẩng đầu, thấy biểu cảm cứng đờ như chết của Lục Dao.

 

Khóe môi hơi nhếch lên, rồi tiếp tục viết báo cáo.

 

Giây tiếp theo tiếng cười điên dại của Lục Dao vang lên, "Buồn cười quá đi, hai người các anh một người tấn công một người làm lá chắn, đúng là trời sinh một cặp ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, ông trời ơi, sớm muộn gì tôi cũng biến thành bạch tuộc, luân phiên quất hai người!"

 

***

 

Đại trưởng lão cũng không đặc biệt nói rõ chuyện kế vị.

 

Sau khi màn đêm buông xuống, ông rời khỏi đại sứ quán ngoại giao cùng với nhóm trưởng lão.

 

Nhìn ánh mắt của hiệu trưởng Hertz như muốn nói lại thôi, Tạ Chước cũng không nói ra suy nghĩ trong lòng mình, "Không sao đâu, hiệu trưởng, tôi sẽ suy nghĩ kỹ."

 

Sau đó cậu bước vào phòng nghỉ ngơi của chỉ huy.

 

Tạ Chước nhìn căn phòng quen thuộc, chỉ cảm thấy nên đổi chỗ rồi, mỗi lần chỉ huy nằm ở đây hình như đều là khi bị thương.

 

Nhưng cũng không hẳn, ba ngày * l**n t*nh m* kia cũng là ở chỗ này.

 

Cứ như một giấc mơ.

 

Cậu bước đến bên giường, nhìn gương mặt thanh lãnh xinh đẹp trên giường, "Đại trưởng lão nói không sai."

 

Nếu cậu có thể mạnh hơn một chút, thì đã có thể bảo vệ tốt chỉ huy của cậu rồi.

 

"Nhưng hình như em sẽ có chút không vui, anh trai."

 

Cậu không phải không muốn làm hoàng đế, chỉ là không muốn làm những việc mình không thích.

 

Cứ nói cậu không tim không phổi cũng được, ích kỷ không yêu con dân cũng được.

 

Nếu là Tiểu Tạ Chước đã từng mong chờ tất cả kia, có lẽ sẽ nóng lòng muốn có được đế vị, muốn có được tất cả mọi thứ.

 

Nhưng Tiểu Tạ Chước cái gì cũng đều muốn đó đã chết rồi.

 

Hiện tại cậu cái gì cũng không muốn.

 

Chỉ muốn một người.

 

"Sao lại không vui?" Giọng nói trong trẻo dễ nghe nhàn nhạt vang lên.

 

Tạ Chước ngẩng đầu thật nhanh, nhìn thấy chỉ huy đang yên lặng nhìn mình.

 

"Anh tỉnh rồi!?"

 

Thời Tễ nhàn nhạt ừm một tiếng, chống tay lên giường ngồi dậy, "Đại trưởng lão đã đến rồi sao?"

 

Sự phục hồi tuyệt đối này, khiến tất cả vết thương trên người anh trong chớp mắt hoàn toàn khôi phục như cũ, cũng chỉ có đại trưởng lão mới có thể làm được.

 

Tạ Chước gật đầu, kiểm tra xem trên người anh còn chỗ nào khó chịu không.

 

"Yên tâm, có kỹ năng phục hồi cấp 5S, đã không sao rồi."

 

Hai mắt Tạ Chước ươn ướt nhìn anh, rõ ràng là không tin, nhất định phải tự mình kiểm tra.

 

Cậu bóp nhẹ cổ tay của chỉ huy.

 

Thời Tễ: "Không đau."

 

Lại bóp tiếp những đầu ngón tay trắng trẻo sạch sẽ của anh.

 

"Không đau."

 

Bàn tay khớp xương rõ ràng dần trở nên ngông cuồng, đặt lên eo anh khẽ véo một cái.

 

Thời Tễ hơi không được tự nhiên nhíu mày, ".....Cũng không đau, anh không sao rồi."

 

Gương mặt đẹp như sứ trắng phủ một lớp ửng hồng mỏng, như một búp bê ngọc lưu ly vừa tỉnh giấc, khiến Tạ Chước không kìm được mà véo nhẹ má anh.

 

Thời Tễ khẽ nghiêng đầu tránh đi, "Đừng nghịch."

 

Tạ Chước cúi mắt hỏi, "Thật sự là không đau hả?"

 

"Ừm....." Thời Tễ nhàn nhạt gật đầu, bây giờ cơ thể anh đã không còn chút khó chịu nào, cho đến giây tiếp theo bị người ta ôm lên ngồi trên người, hai chân tách ra rơi vào lòng cậu.

 

"Em....."

 

"Ôm một cái." Tạ Chước ôm chặt người trong lòng.

 

Cậu thích tư thế ôm này, có thể hoàn toàn bao bọc chỉ huy trong lòng, như thể đây là vật sở hữu của riêng cậu.

 

Thời Tễ dù sao cũng còn mơ màng hơi buồn ngủ, yên lặng tựa vào vai cậu nhắm mắt lại.

 

Anh đã quen với việc tỉnh dậy là nghĩ đến công việc, nhưng bây giờ đầu óc rối loạn, cứ nghĩ mãi tại sao ký ức của mình lại bị chính mình xóa đi.

 

Anh không có lý do.

 

Những thù hận, những bất mãn, tất cả những gì anh muốn ghi nhớ, anh không có lý do gì để khiến mình quên đi.....

 

"Ưm." Thời Tễ bất chợt nhẹ ngẩng đầu lên, cằm chạm vào xương quai xanh của Alpha tóc bạc, nhíu mày hơi ửng hồng nhìn cậu, "Đồ khốn này, làm gì đó?"

 

Tạ Chước một tay siết lấy eo gầy nhỏ, một tay lướt qua phần thắt lưng.

 

Bàn tay khớp xương rõ ràng khẽ cọ sát nơi xương đuôi mèo, rồi men theo đó từng chút từng chút một lan xuống, mỗi động tác thăm dò đều khiến người trong lòng khẽ run lên.

 

Chỉ huy lạnh lùng của cậu gần như đang ngồi ngay trên tay cậu.

 

Alpha tóc bạc vẻ mặt vô tội lại đơn thuần, khẽ chớp đôi mắt hoa đào quyến rũ.

 

Tủi thân thì thầm, "Anh trai, em nhìn xem đuôi mèo nhỏ còn đau hay không ?"

Bình Luận (0)
Comment