Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 187

10 giờ tối.

 

Thời Tễ từ trước bàn đá đứng dậy, cơ thể có hơi loạng choạng, đưa tay ôm lấy cảm giác đau đớn nóng rực lan ra từ sau gáy.

 

Sau một lúc cúi mắt, anh gửi một tin nhắn cho Trương Vĩ.

 

[Thời Tễ]: Gửi đến một hộp thuốc ức chế, nhanh lên.

 

Không lâu sau, Trương Vĩ khoác áo ngủ vội vã chạy đến.

 

"Chỉ huy!"

 

Anh ta nhìn về phía chỉ huy từ 3 giờ chiều sau khi anh ta rời đi đến giờ, vẫn chưa hề rời chỗ, "Anh cả buổi chiều đều ở đây sao?"

 

Thời Tễ không trả lời anh ta, giơ tay nhận lấy ống thuốc ức chế, rút một ống ra rồi không chớp mắt đâm thẳng vào cổ.

 

"Anh đâm vào tay chứ!!!"

 

Trương Vĩ sốt ruột muốn chết.

 

Đây là vị trí gần gáy nhất, cũng là cách có hiệu quả nhanh nhất.

 

Cơ thể gầy gò tựa vào cây đào, trên trán Thời Tễ rịn một lớp mồ hôi mỏng, cuối cùng cũng chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, "Còn ngửi thấy không?"

 

Trương Vĩ do dự, "Không....."

 

"Nói thật."

 

"Có, tin tức tố cực trội của anh quá mãnh liệt, dao động vẫn rất lớn, nhưng chỉ cần bản thân anh không sao thì....."

 

Lời còn chưa dứt, Thời Tễ lại bật mở đầu kim của một ống thuốc ức chế khác, nghiêng đầu đâm vào bên cổ trắng mịn.

 

Trương Vĩ cũng đau đến mức rùng mình.

 

Cho đến khi dao động của hoa sơn trà lắng xuống, Thời Tễ mới đóng nắp lại.

 

"Cảm ơn, về đi."

 

Trương Vĩ muốn nói lại thôi, "Tiểu Alpha của anh, cậu ấy không....."

 

Không quay lại sao?

 

Lại để anh phải chịu đau suốt 7 tiếng đồng hồ.

 

Bước chân Thời Tễ khựng lại, nghiêng đầu liếc anh ta một cái cảnh cáo, "Đừng nói với em ấy."

 

***

 

Thời Tễ rửa sạch lớp nước mỏng ướt trên da, thay bộ đồ ngủ sạch sẽ mềm mại.

 

Vào lúc 2 giờ sáng sau khi đã ngủ, bất ngờ bị người ta ôm vào trong lòng.

 

Anh gần như lập tức mở mắt.

 

"Ể?" Tạ Chước sững sốt một chút, đối diện với đôi mắt thanh lãnh của anh, không nhịn được cong đôi mắt hoa đào cười cười, "Sao anh tỉnh nhanh vậy?"

 

Thời Tễ nhàn nhạt trả lời, "Ngủ không sâu."

 

Thời Tễ vốn luôn ngủ không sâu.

 

Tạ Chước cọ cọ vào gò má trắng mịn mềm mại của anh, "Còn không bằng để em bắt nạt bắt nạt anh đi, mấy hôm trước anh ngủ ngoan vô cùng, cứ nằm im trong lòng em không nhúc nhích, em gọi anh dậy ăn cơm cũng gọi không.....á á á em sai rồi."

 

Tạ Chước bị túm vành tai, kêu la khóc cha gọi mẹ.

 

Thời Tễ khẽ cười, "Giả vờ."

 

Rõ ràng anh chẳng dùng bao nhiêu sức.

 

"Trên người em lạnh lắm đúng không?" Tạ Chước về còn chưa kịp thay đồ, việc đầu tiên là vào tẩm điện, ôm bé cưng mèo nhỏ của cậu vào lòng để sạc pin.

 

Cậu bây giờ chạm vào áo ngủ trên người chỉ huy, mỏng mỏng mềm mềm, còn mang theo hơi ấm buồn ngủ.

 

Sợ bản thân mang theo hơi gió đêm làm anh không thoải mái.

 

Mèo nhỏ nhà cậu không thích lạnh.

 

"Cũng ổn."

 

Chất liệu vải quá cao quý quả thật hơi cứng, Thời Tễ thật ra thích áo hoodie và áo thun của Tạ Chước hơn.

 

Anh vô thức nhích lại gần người Tạ Chước, "Sao về muộn vậy?"

 

Lông mi Tạ Chước rũ xuống hai giây, rầm rì chôn vào lòng anh than thở, "Làm hoàng đế phiền quá đi, phải học bao nhiêu thứ, mấy ông già kia không thích ngủ cũng không cho em ngủ, ép em....."

 

"Học rất nhiều thứ."

 

Trước mắt Tạ Chước lướt qua vô số hình ảnh vụn vặt.

 

"Ngươi cần rèn luyện gân cốt, cường kiện thể phách, cho đến khi đủ sức chịu được áp bức từ 'Huỷ'."

 

"Ngươi sinh ra mang theo dòng máu thiên phú của tiên đế, trên thế gian này ngoại trừ ngươi không ai có thể làm được."

 

"Sau đó thì sao?" Tạ Chước hỏi.

 

"Sau đó, chỉ cần đến lúc đó ngươi vẫn giữ được lý trí, ta sẽ có thể giúp ngươi hồi phục như ban đầu."

 

Tạ Chước đã tận mắt chứng kiến năng lực phục nguyên vượt ngoài lẽ thường của đại trưởng lão.

 

Ngay cả khi toàn bộ kinh mạch của chỉ huy bị đứt hết cũng có thể khôi phục lại ngay tức thì, không để lại một vết thương nào.

 

"Nếu tôi không thể giữ được lý trí thì sao?"

 

Tạ Chước cũng từng chứng kiến Thương bị 'Huỷ' khống chế, chỉ là một phần nhỏ, mà đến giờ Thương vẫn chưa thể hoàn toàn tỉnh lại.

 

Khoan đã.....

 

Tạ Chước đột nhiên phản ứng lại.

 

"Vậy nên Thương lúc đó tạm thời khôi phục ký ức, không phải vì tôi phá giấc mơ của hắn, mà là vì máu của chỉ huy....."

 

Đại trưởng lão gật đầu, "Máu của Thời Tễ, quả thật còn quý giá hơn vạn vật trên thế gian này."

 

"Ba vạn binh lính kia từng có không ít người là thuộc hạ dưới trướng cậu ấy, nếu cậu ấy biết bản thân có thể khống chế được 'Huỷ', đến lúc đó cậu ấy sẽ lựa chọn thế nào?"

 

Đại trưởng lão thở dài một hơi.

 

Đó là tình cảnh đến cả ông cũng không muốn chứng kiến.

 

Tạ Chước nghiến răng, lạnh giọng, "Không được nói cho anh ấy biết."

 

"Bọn ta chưa từng nói với bất kỳ ai." Tam trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu.

 

Ông dịu giọng nói, "Ngươi tưởng mấy ông già như bọn ta cam lòng sao?"

 

Trong tám đại tinh hệ này, ai mà không yêu thích chỉ huy chứ.

 

Nhị trưởng lão nhíu mày nói, "Ngươi trời sinh mang dòng máu thiên phú mạnh nhất, ngươi có thể thử, nhưng lời khó nghe phải nói trước."

 

"Ngươi có thể sẽ chết."

 

Tạ Thần có mảnh bạch ngọc thứ nhất mà còn không thể khống chế được 'Huỷ', huống hồ Tạ Chước lại chẳng có gì cả.

 

"Ừ."

 

Thiếu niên ngày thường hay nói nhiều và nghịch ngợm ấy, chỉ thản nhiên đáp một tiếng, rồi nói tiếp, "Rèn luyện gân cốt như thế nào?"

 

Tứ trưởng lão hơi nhíu mày, thái độ đối với cậu cũng thay đổi đôi chút.

 

"Lôi hình."

 

***

 

"Học cái gì mà học đến 2 giờ sáng?"

 

Thời Tễ hơi nhíu mày, giọng điệu mang theo sự lạnh nhạt hờ hững, "Bọn họ có biết không mà lại dạy em?"

 

Tạ Chước không nhịn được bật cười, "Đúng vậy, bọn họ ngốc chết đi được, làm sao mà thông minh bằng chỉ huy nhà em."

 

Thời Tễ không để ý đến mấy lời tâng bốc của cậu.

 

Bình tĩnh nói: "Bắt đầu từ ngày mai anh dạy em."

 

Tạ Chước ngẩn người, "Anh chẳng phải chưa bao giờ nhúng tay vào mấy chuyện này sao?"

 

Ngay cả Tạ Chước cũng biết, từ sau đêm cung biến, chỉ huy Thời không hề nhúng tay vào quản lý chế độ đế quốc nữa, chỉ phụ trách quét sạch yêu thú ngoại lai, bảo vệ đế quốc.

 

Anh chán ghét những đấu đá cùng tranh chấp trong nội bộ đế quốc, cũng như nỗi đau không thể xóa nhòa vì việc lật đổ tiên đế mang lại.

 

"Ừm."

 

Thời Tễ nhàn nhạt liếc cậu một cái, "Em không giống."

 

Anh cũng không nói rõ, nhưng ý tứ chính là.

 

Nếu là đế quốc của em, anh sẽ nguyện ý giúp em phụ trợ.

 

Tạ Chước ngây ngẩn cả người.

 

Cơn chấn động lúc này trong đầu cậu còn vang dội hơn cả trận lôi hình nửa tiếng trước.

 

Cậu ôm lấy người mảnh mai trắng mịn trong lòng, dùng chóp mũi chạm vào chóp mũi anh, giọng khàn khàn nhẹ nói, "Anh yêu em."

 

Thời Tễ: "........"

 

Anh không trả lời, hơi nghiêng mắt đi.

 

Bị Tạ Chước nhẹ giữ cằm nhìn thẳng vào mắt, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên khóe môi mềm mại của anh, "Anh chính là yêu em, anh yêu em đến chết rồi."

 

Thời Tễ có chút bất đắc dĩ, "Không có."

 

Tạ Chước cúi đầu chặn lời anh lại, gần như bất chấp tất cả mà cạy mở đôi môi mềm mỏng, nóng bỏng cướp lấy hơi thở của anh.

 

"Anh trai, hôm nay anh có mùi thật ngọt....."

 

Đôi mắt hoa đào của Tạ Chước mang theo ý cười, gần như choáng váng mà đè lên người anh.

 

Đối diện với ánh mắt trừng thẳng của chỉ huy, cậu không nhịn được bật cười khẽ, "Thật đó, anh thơm chết đi được."

 

Thời Tễ: "........"

 

Anh từ đầu đến cuối vẫn chưa thể quen được với mấy lời không kiêng dè của tên tiểu yêu tinh này.

 

Có lẽ là do kỳ ph*t t*nh, nhưng anh đã tiêm thuốc ức chế rồi.

 

Nhìn dáng vẻ mệt mỏi nhưng vẫn nở nụ cười nơi mày mắt của Tạ Chước, Thời Tễ cuối cùng cũng không nói gì nữa.

 

Tránh để cậu lại giống như một nhóc mít ướt mà tự trách mình.

 

Thời Tễ hơi nghiêng đầu, không nhịn được nữa mà nói, "Làm loạn đủ rồi thì cút đi."

 

Tạ Chước cúi đầu vùi vào ngực anh, ôm chặt lấy anh như muốn nhào nặn hòa vào lòng mình, "Không muốn."

 

Vị tiểu hoàng đế kiêu ngạo lại ngang ngược, cuối cùng cũng mệt mỏi bất lực mà siết chặt lấy anh, khàn giọng thì thầm bên tai anh, "Anh trai, em không muốn rời xa anh, em muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh, một giây cũng không muốn tách rời."

Bình Luận (0)
Comment