Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 188

Tiểu Alpha nằm đè trên người anh ngủ mất rồi.

 

"........"

 

Thời Tễ bị ôm như một búp bê ngọc trắng, chất liệu cứng lạnh dán sát lên người, thế nào cũng không thể gọi là thoải mái.

 

Anh hơi bực bội nhíu mày, "Tạ Chước, nặng chết đi được."

 

Bình thường Tạ Chước chưa từng đè nặng anh thế này.

 

Ít nhiều cũng sẽ kiềm chế sức lực, hoặc nhận ra anh không thoải mái, liền dùng một tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh kéo nhẹ, cả người Thời Tễ liền lọt thỏm vào lòng cậu.....

 

Lông mi Thời Tễ khẽ run lên hai cái, đúng là điên rồi, anh đang nghĩ cái gì vậy chứ.

 

Sau đó ánh sáng trắng lóe lên.

 

Đuôi mèo trắng quấn lấy eo thiếu niên đế vương, ném cậu sang phía bên kia giường.

 

"Hửm?"

 

Tạ Chước lờ mờ tỉnh lại, theo thói quen liền với tay bắt lấy đuôi mèo nhỏ đang định trốn.

 

Thời Tễ: "......"

 

Trong bóng đêm mờ ảo, thiếu niên nửa gối đầu, vẻ ngái ngủ lười biếng, giọng nói khàn khàn quyến rũ khẽ cười, "Chạy đi đâu vậy anh trai?"

 

Cậu nắm lấy đuôi mèo nhỏ mềm mượt, hôn hai cái lên chóp đuôi.

 

Cả người Thời Tễ như bị bỏng.

 

Anh khẽ nghiến răng, "Thả ra."

 

Tạ Chước hôm nay đã mệt mỏi cả ngày, lục phủ ngũ tạng như bị lôi hình đánh tan nát, sao có thể nỡ buông tay khỏi chút ấm áp này.

 

"Không thả, là anh chủ động quấn lấy em."

 

Tạ Chước gãi nhẹ đuôi mèo nhỏ, nhìn nó ửng hồng cuộn lại, lông mềm đến mức nắm cũng không được, cười khẽ cúi đầu vừa hôn vừa cắn.

 

Thời Tễ: "......"

 

Tên nhóc không tim không phổi này.

 

Giữa đêm khuya mới mò về, còn muốn giày vò anh thêm một lượt nữa phải không?

 

"Anh trai?"

 

Tạ Chước buồn ngủ ngẩng đầu nhìn anh, ôm lấy người mảnh mai trắng như tuyết vào lòng, gối đầu lên bụng phẳng của anh, "Kỳ ph*t t*nh của anh đến chưa?"

 

Cậu dường như vẫn còn nhớ đến chuyện này.

 

Ngay cả khi khóe mắt đã sụp xuống một nửa vẫn muốn quan tâm đến anh.

 

Thời Tễ cúi mắt nhìn cậu hai giây, "Vẫn chưa."

 

"Ò." Tạ Chước dụi dụi trên bụng anh, chậm rãi nhắm mắt lại nói, "Vậy thì tốt rồi, hy vọng có thể muộn thêm một chút."

 

Thời Tễ khẽ khựng lại một chút, bình tĩnh hỏi, "Tại sao?"

 

Tạ Chước rất lâu sau vẫn không trả lời.

 

Cậu hy vọng có thể đợi sau khi mọi chuyện đã đâu vào đấy.

 

Nếu không, lỡ như cậu không may mắn, vĩnh viễn bị nghiền nát nơi trần thế này.

 

Cậu còn có tư cách gì mà đánh dấu vĩnh viễn bé cưng mèo nhỏ của mình chứ.

 

Vận may của cậu dường như vẫn luôn không tốt, ông trời ngoại trừ việc từng thiên vị cậu một lần, để cậu gặp được chỉ huy, sau đó cậu cũng chưa bao giờ gặp may mắn nữa.

 

Cằm của Tạ Chước bị đầu ngón tay trắng lạnh nhẹ nâng lên, va vào đôi mắt thanh lãnh cơ trí ấy.

 

Thời Tễ lại hỏi một lần nữa, "Tại sao?"

 

Tạ Chước rất khó giấu anh, nhưng nhất định vẫn phải giấu.

 

"Bởi vì—"

 

Dưới ánh mắt dò xét lạnh lùng của Thời Tễ, Tạ Chước đột nhiên vén chiếc áo trắng mỏng của anh lên, mái tóc bạc rối bời cúi xuống, đặt một nụ hôn nóng bỏng lên bụng phẳng của anh.

 

Thời Tễ đột nhiên cắn môi, lông mày khẽ nhíu lại, xương quai xanh theo hô hấp phập phồng không yên.

 

Anh khó khăn nói, "Tạ Chước, ra ngoài!"

 

Mái tóc bạc rối loạn vừa nhọn vừa ngứa, rơi trên da thịt là sự giày vò khó tả.

 

Tên nhóc thối ấy cũng tự biết, bật cười khẽ rồi cọ qua cọ lại, hơi thở nóng hừng hực lan tỏa dưới lớp áo mỏng.

 

Môi cậu lưu luyến trên làn da trắng như ngọc, giọng trầm khàn mang từ tính nói nhỏ, "Bởi vì lần sau."

 

Bàn tay khớp xương rõ ràng siết lấy eo anh, để lại những dấu vết hồng nhạt, ánh mắt Tạ Chước sâu thẳm tối tăm mà nói:

 

"Em sẽ đánh dấu vào trong cơ thể anh."

 

***

 

"Hi, mấy ông già ~ "

 

Hôm sau, cánh cửa nghị viện mở ra, thiếu niên đế vương kiêu ngạo ngông cuồng ngậm lá cây bước vào.

 

Hoàng bào đen ánh vàng tung bay dưới chân cậu.

 

Cậu d*ng ch*n lười biếng ngồi xuống ghế chủ tọa, "Tối qua ngủ ngon không?"

 

Năm vị trưởng lão khó mà hình dung, lẳng lặng liếc cậu một cái.

 

Lôi hình cần bọn họ hợp lực mới có thể kích hoạt, tuy không đến mức quá mệt, nhưng dù sao cũng tiêu hao tinh thần lực.

 

Ai mà ngờ được cái người bị tra tấn này lại trông cứ như đang đi nghỉ dưỡng vậy chứ.

 

Tứ trưởng lão rất thích nhằm vào cậu, lạnh lùng cười khẩy, "Cũng không biết tối qua là ai xuống đài còn khó khăn, ngươi không thể nói tối qua ngủ rất ngon được đâu nhỉ?"

 

Tạ Chước ngậm một chiếc lá xanh, chân dài chạm đất xoay một vòng trên ghế, cậu lười biếng tặng cho tứ trưởng lão một ánh mắt khẳng định, "Ông nói đúng."

 

Tứ trưởng lão: "?"

 

Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à?

 

Tiểu hoàng đế này vậy mà lại không cãi lại ông nữa?

 

"Không chỉ là rất ngon, mà còn là mộng đẹp nhân gian luôn ấy!" Tạ Chước trực tiếp bưng ghế ngồi xuống bên cạnh tứ trưởng lão, "Ông biết không? Tối qua tôi gặp ác mộng, bé cưng mèo nhỏ nhà tôi liền ôm tôi vào lòng, dỗ dành tôi như dỗ con nít vậy: Chước Chước ngoan, Chước Chước đừng khóc, anh ở đây, yên tâm đi, anh sẽ luôn ở đây, đừng khóc nữa có được không?"

 

Các trưởng lão: "........"

 

Râu của tứ trưởng lão giật giật hai cái, "Ta đúng là không biết, nhưng giờ thì ta biết rồi, vậy nên ngươi có thể đừng ôm đầu ta mà dỗ như dỗ con nít nữa được không?!!!!"

 

Tạ Chước buông cái đầu già nua tóc bạc ấy ra.

 

Cực kỳ ghét bỏ phủi phủi hai cái lên tay áo cao quý, "Chỉ là làm mẫu thôi mà, ai thèm ôm ông chứ, toàn mùi ông già."

 

Tứ trưởng lão: "??????"

 

Các trưởng lão: "............"

 

Ai mà không biết tứ trưởng lão ngày thường để ý nhất chính là hình tượng .

 

Bất kể tham dự dịp gì, chỉ cần bước ra khỏi cửa nhà, tóc và râu nhất định phải chải chuốt chỉnh tề, quần áo nhất định phải được ủi thẳng thớm ngay ngắn, thậm chí còn phải xịt vài giọt nước hoa.

 

Tên tiểu hoàng đế này đúng là phản trời rồi!

 

Nhị trưởng lão: "Không cứu nổi, lôi hình hôm nay khỏi cần nữa, hắn sắp bị đánh chết luôn rồi."

 

Tam trưởng lão: "Ha ha ha thật đáng yêu."

 

Ngũ trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu, "Đừng làm loạn, đừng làm loạn."

 

Nhị trưởng lão quay đầu nói với đại trưởng lão, "Tôi thấy hắn sống không qua nổi hôm nay đâu, hay là bắt đầu tìm người kế vị tiếp theo đi."

 

Đại trưởng lão đột nhiên quay đầu lạnh lùng liếc ông ta một cái: "........"

 

Nhị trưởng lão lập tức quay đầu trở về, "Không có gì, xem như tôi chưa nói."

 

Tam trưởng lão nhìn hai người bọn họ, cứ cảm thấy gần đây không khí có gì đó kỳ quặc không nói nên lời.

 

Đột nhiên nghe thấy Tạ Chước dùng giọng điệu 'ẩn ý đưa tình', tùy ý nói với tứ trưởng lão đang nổi giận:

 

"Giống hệt ông nội tôi chưa từng gặp từ khi còn nhỏ."

 

Tứ trưởng lão: "!"

 

Râu của tứ trưởng lão đang dựng đứng vì tức giận cũng liền rũ xuống.

 

Hừ lạnh mỉa mai, "Ăn nói ngọt xớt, miệng lưỡi trơn tru, ngươi chính là dùng cái miệng này để lừa gạt chỉ huy có đúng không?"

 

Tạ Chước lại không hề phủ nhận, "Đúng vậy đó."

 

Tứ trưởng lão: "........"

 

Không phải chứ, hắn thừa nhận rồi thì tôi mắng cái gì nữa? Buồn cười thật.

 

Tạ Chước đúng là nhờ vào cái miệng này.

 

Chỉ huy trước đây lạnh lùng muốn chết, ai cũng đừng hòng đến gần anh.

 

Cậu cứ quấn lấy người ta, mỗi ngày nói một vạn lần thích anh, siêu thích anh, khiến chỉ huy lúc nào cũng lạnh lùng trừng mắt nhìn cậu.

 

Trừng cậu cũng đẹp nữa.

 

Nhưng lời Tạ Chước nói hôm nay không phải là nói dối, tối qua cậu thật sự đã gặp ác mộng.

 

Trong giấc mơ chỉ huy mỉm cười nhạt, dưới ánh sáng thánh khiết cúi mắt xuống, chủ động đặt một nụ hôn lên mí mắt cậu, "Tạ Chước, tạm biệt."

 

Nước mắt Tạ Chước lập tức tuôn trào.

 

"Đừng, đừng mà....."

 

Cậu vươn tay nhưng lại chỉ nắm được hư không, đến khi nỗi bất lực xé nát tim gan, liền được một vòng tay ấm áp nhẹ nhàng ôm lấy.

 

Chiếc áo mỏng mềm mại bao lấy vai cậu, đuôi mèo nhỏ quấn quanh cổ tay cậu, "Tạ Chước, là mơ thôi."

 

Ác mộng cùng hiện thực đan xen, giọng nói ấy vẫn thanh lãnh như trước, dịu dàng an ủi bên tai cậu.

 

"Đừng khóc, anh không đi đâu cả, anh sẽ luôn ở đây."

 

Nước mắt của cậu, vậy mà có ngày cũng sẽ được chỉ huy hôn đi.

 

Tạ Chước ngồi trên ghế chủ tọa, đột nhiên không hiểu sao khẽ cong môi cười.

 

Các trưởng lão nhìn vị tiểu tân đế kỳ quặc không hiểu ra sao, nhất thời đưa mắt nhìn nhau.

 

Hắn bị gì vậy? Không biết luôn.

 

"Đi thôi, ba ngày lôi hình, hôm nay là ngày thứ hai."

 

Tạ Chước đứng dậy, dứt khoát bước về phía cánh cửa bí mật phía sau.

 

Khi chỉ huy bị đứt hết kinh mạch toàn thân, cậu đã từng căm hận bản thân mình vì sao lại không thể đến sớm hơn một chút.

 

Giờ đây cơ hội lại một lần nữa đặt trước mặt cậu.

 

Tạ Chước cúi mắt khẽ nói, "Lần này, em sẽ không đến trễ nữa."

Bình Luận (0)
Comment