"Ầm ầm——".
Sấm sét tím cuồn cuộn trên không trung ảo cảnh.
Năm vị trưởng lão đứng trên cao, ánh sáng từ tay bọn họ truyền vào hình phạt, một luồng sấm sét từ trên không trung ầm ầm giáng xuống.
Thiếu niên tóc bạc bị khóa trên thập tự giá đột ngột ngẩng đầu khẽ rên một tiếng đau đớn, "........"
Gân xanh nổi lên trên cổ cậu, mồ hôi lạnh theo cổ chảy dọc xuống, nhỏ tí tách rơi trên cơ bụng săn chắc, cậu siết chặt hai nắm tay, th* d*c nặng nề.
Hoàng bào đen ánh vàng sớm đã bị cậu vứt trên đất.
Cậu sợ dính mùi máu tanh, sẽ bị chỉ huy ngửi thấy.
"Còn chịu nổi không?"
Đại trưởng lão phía chân trời hỏi, "Lôi hình hôm nay gấp đôi hôm qua, nếu không được thì cứ theo mức hôm qua, lùi lại thêm một ngày."
Tạ Chước hơi ngẩng đôi mắt ướt đỏ lên, "Không cần."
Ba vạn binh lính kia không thể chờ thêm nữa, chỉ huy cũng không thể chờ thêm.
Kỳ ph*t t*nh của chỉ huy vốn đã khó chịu đựng, lúc trước Tạ Chước còn giận dỗi anh vì dùng thuốc ức chế.
Sau này cậu mới biết, chỉ huy không chỉ khó chịu, mà còn đau như lục phủ ngũ tạng bị thiêu đốt.
Anh khi đó còn không muốn tìm Alpha.
Anh khó khăn lắm mới thích mình.
Tạ Chước nói: ".......Tiếp tục."
Các trưởng lão trên bầu trời nhìn nhau một cái, đại trưởng lão là người đầu tiên truyền tinh thần lực vào lôi hình.
Các trưởng lão khác đành phải làm theo.
Bên dưới truyền đến tiếng gào rống gần như áp chế đau đớn của thiếu niên, tam trưởng lão không đành lòng mà nhíu mày.
"'Hủy' vốn là thứ bất khả chiến bại, cho dù thiên phú của hắn thật sự đủ mạnh để hấp thụ toàn bộ 'Hủy', nhưng hắn có thể áp chế được hay không?"
Năng lực phụ trợ của năm người bọn họ chỉ có thể giúp cậu hồi phục, không thể giúp cậu chiến đấu.
Huống chi đó lại là cuộc chiến trong ý thức, bất luận là ai cũng không thể can thiệp.
Đại trưởng lão cúi mắt sắc bén và bình tĩnh nói: "Chỉ cần hắn có thể tỉnh táo lại, ta có thể giúp hắn hồi phục như ban đầu."
"'Hủy' là vật phá hoại đại diện cho tội ác tiêu cực trong ý thức, sẽ hoàn toàn biến mất trong quá trình hồi phục khi tỉnh lại."
Từ đó tám đại tinh hệ sẽ không còn bị thứ gì đe dọa nữa.
Nhị trưởng lão độc miệng nói, "Nếu hắn có thể tỉnh táo lại, thì còn cần gì phải hồi phục nữa."
"Dưỡng mười ngày nửa tháng cũng sẽ khỏe lại."
Kỹ năng này của đại trưởng lão nói ra thì thật sự rất gà.
Ông không thể làm người chết sống lại, chỉ có thể hồi phục người bị thương còn lý trí trở về trạng thái cơ thể tốt nhất như ban đầu.
Nếu Tạ Chước chết trong ý thức, vậy thì cậu sẽ không bao giờ trở lại được nữa.
Đại trưởng lão như bị chọc trúng chỗ đau, lạnh lùng nói, "Trên đời này không có kỹ năng nào không gà cả."
Dù gọi là kỹ năng mạnh nhất trời ban, nhưng cấp 5S của ai mà không có khuyết điểm.
Hồi phục nhưng không thể hồi sinh.
Đổi lấy hòa bình bằng tiêu hao sinh mạng.
Và cả, bạch ngọc không thể cưỡng chế lấy ra.
Uy lực sẽ giảm đi trọn vẹn một nửa.
Chỉ có thể khiến người đó cam tâm tình nguyện dâng hiến trái tim mình.
Đại trưởng lão suýt nữa thì bật cười thành tiếng, trên đời này làm gì có ai nguyện ý vì một người, cam tâm tình nguyện trao ra trái tim chân thành.
Quả thật nực cười đến cực điểm.
Đế quốc lúc trước dùng tính mạng của phu nhân Thời để uy h**p, Thời Hàn Niên vẫn không đồng ý giao ra trái tim của mình, cuối cùng chỉ có thể bị hoàng hậu cưỡng chế g**t ch*t, lấy ra mảnh bạch ngọc chỉ còn một nửa uy lực kia sử dụng.
Mà giờ đây, Tạ Thần vẫn không thể làm được.
Vậy Tạ Chước thì sao?
"A—— " Thiếu niên tóc bạc bị khóa trên thập tự giá phía dưới, khóe môi đã tràn máu tươi, đại não trong tiếng nổ vang đã gần như bị đẩy đến giới hạn.
Tứ trưởng lão tức giận: "Đủ rồi, đã đến cực hạn rồi!"
Đại trưởng lão sẽ không để cậu chết.
Ánh sáng vàng ấm nơi đầu ngón tay ông dần dần tắt đi, "Thu....."
Lời còn chưa dứt, liền bị giọng nói lẫn máu tươi của Tạ Chước cắt ngang, "Tiếp tục."
"Ngươi...."
Tạ Chước ngước đôi mắt hoa đào ướt đỏ lên, môi mỏng dính máu lạnh giọng, "Tôi nói tiếp tục, nghe không hiểu sao!?"
Tiếng sấm rền phía chân trời vang dội, tứ trưởng lão cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
Sấm sét tụ lại nơi tầng mây âm u, khi một lần nữa giáng xuống, cả ảo cảnh bỗng rung chuyển dữ dội.
"Đây là.... chuyện gì vậy?"
Đại trưởng lão đột ngột ngẩng đầu, "Không ổn, cậu ấy đến rồi."
Không kịp để bọn họ lập tức thu tay, giả vờ thành bộ dạng khác, chơi mạt chược cũng được, đấu địa chủ cũng được, thậm chí là ở đây cùng nhau nắm tay nhảy vũ điệu quảng trường cũng được.
Bỗng nhiên, toàn bộ ảo cảnh trong cơn rung chuyển bị xé ra một khe hở.
Hoa sơn trà thanh lãnh mạnh mẽ tràn vào khắp không gian, nghiền nát sấm sét trên bầu trời thành từng mảnh.
"Các vị."
Bóng dáng cao gầy lạnh lùng bước vào ảo cảnh, trong khoảnh khắc toàn bộ không gian tối tăm, từ dưới chân anh bắt đầu kết thành băng.
Uy lực của Lưu Ly cấp 5S không thể xem thường.
Băng phong kéo dài cho đến khi đóng băng toàn bộ trời đất.
Thời Tễ bình tĩnh quét mắt nhìn qua thiếu niên thương tích đầy mình trên thập tự giá, sau đó không chút biểu cảm dời ánh mắt đi, nhìn lên các vị trưởng lão phía chân trời.
"Tôi chỉ là đang nghỉ phép, không phải đã chết rồi."
Chỉ huy đang tức giận.
Tam trưởng lão mở lời trước, có chút chột dạ nói, "Bọn ta biết mà, nghỉ phép có lương."
Thời Tễ bình thản bước trên mặt băng, gió tuyết lướt qua tóc mai, đôi môi mỏng thanh tú nhẹ cong lên một nụ cười giễu cợt.
"Biết sao?"
"Nếu biết."
Gió tuyết lạnh lẽo từ phía sau anh tràn lên không trung, đánh bay từng vị trưởng lão trên bầu trời xuống.
"Vậy ai đã cho các người lá gan, dám động vào người của tôi như vậy?"
***
Nhị trưởng lão ngã dập mông xuống đất.
Tam trưởng lão rơi xuống trúng người ông ta, "Then kiu, bạn già."
Nhị trưởng lão suýt nữa bị đè cho tắt thở, "Then cái đầu ông, cút."
Tam trưởng lão xách vạt áo đứng dậy, nói ra cũng thật buồn cười, bọn họ từ trước đến nay luôn được người người kính trọng, còn chưa từng chật vật đến thế này.
Quả nhiên không hổ là gen chiến đấu mạnh nhất.
Đợi đã,
Tam trưởng lão từ mùi tin tức tố này ngửi ra một mùi hương quen thuộc, đó là.... thuốc ức chế?
Người khác có thể không nhận ra, nhưng ông là người đã tạo ra thuốc ức chế, dù chỉ là một chút cũng có thể ngửi ra sự khác biệt.
Trong tin tức tố của Thời Tễ, có một lượng lớn thuốc ức chế.
Cậu ấy vậy mà còn dám sử dụng tin tức tố, lại còn là cấp độ oanh tạc diện rộng như thế này.
Cậu ấy......không sợ buổi tối sẽ bị phản phệ sao?
Gió tuyết hóa thành những đóa hoa xoay tròn, cuốn đến bên thiếu niên đang bị khóa trên thập tự giá, chém đứt toàn bộ xiềng xích trên cổ tay cậu, sau đó hóa thành hư vô biến mất ngay tức khắc.
Giờ đây Tạ Chước giữ được lý trí đã khó, càng khó nhận ra trong tin tức tố còn có thuốc ức chế.
Cậu cụp mắt khẽ nói, "Sao anh lại đến đây?"
Thời Tễ nhìn vết máu trên khóe môi cậu, hoàn toàn không muốn trả lời bất kỳ câu hỏi nào.
"Đi với anh."
Anh đang trong giai đoạn cảm xúc không mấy ổn định, hiển nhiên tức giận không phân biệt ai, đến cả Tạ Chước cũng không tránh khỏi.
Tạ Chước im lặng vài giây, lần đầu tiên rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, máu trên đầu ngón tay rơi lộp độp xuống mặt băng.
Cậu nói: "Là em tự nguyện, anh trai."
Bước chân Thời Tễ hơi khựng lại, "Em giấu anh ở đây làm loạn, anh giận một chút cũng không được sao?"
Thời Tễ không biết bọn họ đang làm gì, nhưng không cần hỏi cũng đủ khiến anh tức giận đến mất kiểm soát.
Vì bản thân anh có chút tức giận.
Nên tiểu Alpha không muốn đi với anh nữa sao?
Lông mi Tạ Chước khẽ run, cậu làm sao lại nỡ để anh tức giận chứ.
Nhưng giờ đây khi đối mặt với giây phút bị bại lộ, cậu không còn cách nào khác, cậu không muốn bao nhiêu công sức đều đổ sông đổ bể.
"Tinh hệ ngân hà, cường giả vi tôn."
Tạ Chước chính miệng đọc ra quan niệm mà trước đây cậu từng không tán thành.
Cậu không biết, đây lại chính là vết sẹo mà Thời Tễ mang theo từ sau khi lật đổ tiên đế.
"Anh trai, em muốn rèn luyện gân cốt, trở thành người mạnh nhất ngân hà."
Tạ Chước dùng tay dính máu lau qua quần dài hai cái, khó khăn bước lên hai bước, nhẹ nhàng kéo tay anh lên lần nữa, khóe môi nở nụ cười an ủi, "Anh không cần lo lắng cho em, cứ tiếp tục nghỉ phép, ở trong cung điện đợi em về có được không....."
Bàn tay trong lòng bàn tay cậu đã rút ra.
Thời Tễ không ngoảnh đầu lại, rời khỏi ảo cảnh.
"Tùy em."