Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 192

Ngoài cửa sổ in bóng trăng tròn và hoa đào.

 

Tim Tạ Chước run mạnh một nhịp, suýt nữa không dám tin vào điều mình vừa nghe thấy.

 

"Anh, anh nói gì?"

 

Thời Tễ cảm nhận được đôi môi mỏng chạm vào rồi lại rời đi, bọt sóng nhỏ xoay quanh anh nhưng cũng vô ích.

 

Lông mày không kiên nhẫn khẽ nhíu lại, "Vĩnh viễn."

 

Hai chữ này từ miệng chỉ huy thốt ra quá dễ dàng.

 

Giống như mắng mình một câu đồ ngốc.

 

Tạ Chước lập tức cụp đôi mắt hoa đào xuống, im lặng một lúc rồi vẫn nhẹ giọng từ chối, "Anh trai, không được đâu."

 

"........"

 

Thời Tễ chậm rãi thẳng người lên nhìn cậu.

 

Đôi mắt lạnh lùng cực điểm ấy đẹp đến kinh ngạc, tựa như có thể nhìn thấu được lòng người, "Tại sao?"

 

Tạ Chước thậm chí không dám đối diện với anh, suy nghĩ như rơi vào mạng nhện vô tận không thể thoát ra.

 

Đây là mộng tưởng cả đời của cậu.

 

Nhưng giờ phút này lại có cả vạn lý do để không thể làm.

 

Khi Thời Tễ nâng cằm cậu lên, ép cậu phải nhìn thẳng vào mình, Tạ Chước cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng hỏi, "Anh biết đánh dấu vĩnh viễn là gì không?"

 

Thời Tễ lạnh nhạt liếc cậu.

 

Cổ tay tân đế bị xích bạc phát sáng quấn lấy, rơi vào không gian chật hẹp bị anh giam giữ.

 

"Tạ Chước, trước khi phân hóa anh là Beta, không phải thiểu năng."

 

Tạ Chước: "........"

 

Trí nhớ của Thời Tễ xưa nay một khi nhìn qua là sẽ không quên, biết rõ đó là gì hơn bất kỳ ai.

 

Trên người sẽ lưu lại dấu ấn vĩnh viễn không thể xóa nhòa, trong cơ thể chảy tràn tin tức tố thuộc về một người khác, không chút kiêng dè lấn át từng tấc kinh mạch máu huyết.

 

Anh sẽ vĩnh viễn, triệt triệt để để, thuộc về một người khác.

 

"Em không phải người khác."

 

Ánh trăng tròn rọi xuống nửa thân, tay Thời Tễ bình thản đặt lên xiềng xích, cùng tay Tạ Chước đan xen, nhẹ áp vào nhau.

 

Trong màn đêm yên tĩnh, ánh nến khẽ lay động.

 

Giữa nhẫn bạc nở một đóa hoa hư vô thánh khiết.

 

Chúng ta là người yêu.

 

Hốc mắt Tạ Chước lập tức đỏ lên, cậu cố nén cảm xúc chua xót đang thấm đẫm trong lòng, giả vờ như không có chuyện gì.

 

"Nhưng mà....."

 

Thời Tễ dường như không mấy kiên nhẫn nhìn cậu, tên nhóc chết tiệt này sao mà lắm lời vậy?

 

Đôi mắt hoa đào tùy ý giờ đây ướt át đỏ hoe, Thời Tễ đè nén cơn khó chịu vốn không thuộc về mình xuống, cuối cùng vẫn dung túng cậu, "Nói đi."

 

Nhưng mà em sắp chết rồi.

 

Nếu như em chết, anh phải làm sao đây?

 

Anh sẽ đau lòng khổ sở vì em sao?

 

Tạ Chước dưới ánh nhìn chăm chú của chỉ huy, chậm rãi nói ra một lý do được ngụy tạo hoàn hảo, "Nhưng mà em không muốn ở dưới."

 

Thời Tễ: "......"

 

Mỹ nhân lạnh lùng kiêu ngạo cúi mắt nhìn cậu, trong mắt dường như có thêm mấy phần ý cười, đầu ngón tay mát lạnh khẽ cọ qua cằm cậu, "Nhìn rõ hiện thực chút đi, bạn nhỏ."

 

Cảnh tượng hôm nay còn chẳng phải do cậu tự làm tự chịu sao.

 

"Quyền quyết định chưa bao giờ nằm trong tay em, anh không có kiên nhẫn nghe em nói nữa."

 

Tính tình của Thời Tễ rõ ràng đang không được tốt, lạnh lùng lại thiếu kiên nhẫn thúc giục, "Mau lên....."

 

Đột nhiên hai tay Tạ Chước hơi dùng lực, xích bạc đứt thành từng đoạn lạch cạch rơi xuống đất.

 

"?"

 

Trong ánh mắt hơi mở to của Thời Tễ, Tạ Chước co chân dài đứng dậy, trực tiếp ôm lấy vòng eo thon gọn vào lòng, vị trí trong nháy mắt đảo ngược, khẽ áp lên người anh.

 

"Quyền quyết định vĩnh viễn nằm trong tay em."

 

"Nghe lời em."

 

Sau đó không cho Thời Tễ cơ hội mở miệng, cậu nhẹ nhàng ôm lấy tấm lưng mảnh khảnh, mở miệng liền áp lên phần gáy lành lạnh.

 

"Tạ...." Thời Tễ còn chưa kịp nói xong, bỗng khẽ nhíu mày.

 

Sóng biển ấm áp ẩm ướt trào dâng tràn vào, men theo kinh mạch lan đến tứ chi bách hải, nơi đi qua mang theo những tia điện nhỏ li ti, môi anh hơi hé nhưng không thể thốt ra lời.

 

Bàn tay chống trên vai Tạ Chước khẽ run rẩy mềm nhũn, bị thiếu niên đế vương nắm lấy thuận thế mở ra, mười ngón tay bị cưỡng ép đan chặt vào nhau.

 

"Anh có thể tức giận, nhưng em sẽ không cho anh dấu ấn vĩnh viễn."

 

Ánh mắt Thời Tễ ánh lên sắc đỏ mỏng trừng cậu, "Tại sao?"

 

Anh dứt khoát hỏi thẳng, "Rốt cuộc em đang làm gì?"

 

Lời của Tạ Chước, anh một chữ cũng không tin nổi.

 

Thiếu niên từng vì một câu nói của anh mà từ bỏ thù hận kia.

 

Làm sao có thể biến thành bộ dạng mà anh căm ghét nhất?

 

Tạ Chước bất ngờ sững lại, trong mắt hiện lên một tia hoảng hốt, đưa tay nhẹ che mắt anh, "Không có gì cả, ngủ đi anh trai."

 

Thần kinh bị kỳ ph*t t*nh giày vò sẽ nhạy cảm và yếu ớt nhất, giờ đây Alpha của anh lại đang dịu dàng dỗ dành anh.

 

Omega trong kỳ đánh dấu vô cùng nghe lời, ánh mắt Thời Tễ dần buồn ngủ, gần như yên lặng ngủ thiếp đi trong ngực cậu.

 

Tạ Chước ôm người trong lòng thật lâu, cho đến khi ánh trăng trở nên mờ nhạt, không còn thấy ánh sáng.

 

Cậu cúi đầu cọ nhẹ vào mặt Thời Tễ, "Anh sao lại thông minh vậy chứ?"

 

Giọng điệu vừa kiêu ngạo lại vừa đau lòng, "Anh có thể ngốc một chút được không? Anh trai."

 

Cho đến khi ánh sáng ban mai sắp ló rạng, Tạ Chước mới buông người ra, đắp chăn cẩn thận cho anh.

 

Để lại khắp phòng đầy ắp tin tức tố sóng biển nồng đậm rồi rời đi.

 

***

 

"Chào buổi sáng nha ~ "

 

Các trưởng lão vừa bước vào nghị viện, liền nhìn thấy tiểu hoàng đế tóc bạc đang ngồi ở ghế chủ tọa ngáp dài.

 

Thiếu niên hôm qua rời đi với dáng vẻ bi thương đến vậy, hôm nay lại như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

 

Không phải là cậu không để tâm, chỉ là cậu quá giỏi trong việc che giấu cảm xúc của mình.

 

"Ô, là nước dinh dưỡng cao cấp mang cho tôi sao?" Tạ Chước nhìn nước dinh dưỡng trong tay tam trưởng lão.

 

"Phải." Tam trưởng lão đưa nước dinh dưỡng quý giá khó mua ấy cho cậu, mỉm cười nhẹ giọng hỏi, "Vẫn còn giận sao?"

 

"Giận cái gì?"

 

Tạ Chước tiện tay vặn mở nắp, ngửa đầu tùy ý uống một ngụm lớn, "Tôi có tức giận sao? Tôi không biết tức giận mà, hôm qua nổi giận là tân đế, có liên quan gì đến Tạ Tiểu Chước tôi đâu?"

 

Các trưởng lão: "......"

 

Tam trưởng lão bật cười xoa đầu cậu, "Lâu rồi không gặp, Tiểu Chước."

 

"........"

 

Canh dỗ chỉ huy ngủ suốt một đêm, giải phóng tin tức tố cả đêm khiến Tạ Chước tiêu hao quá mức, cậu trực tiếp uống hết cả một chai nước dinh dưỡng.

 

"Uống nhanh vậy không sợ sặc chết ngươi à." Nhị trưởng lão trừng mắt thổi râu.

 

Sau đó lại đặt thêm một chai nước dinh dưỡng vị hoa sơn trà cao cấp trước mặt cậu.

 

Các trưởng lão thật sự không biết phải dỗ tiểu hoàng đế thế nào.

 

Lúc trước nghe nói cậu từng bị đói bụng, nên chỉ có thể nhét cho cậu chút đồ ăn thức uống.

 

Chỉ tiếc là miệng Tạ Chước chẳng bao giờ nói được lời dễ nghe, "Ý gì đây, bữa sáng cuối cùng à?"

 

Tứ trưởng lão tức không thể kìm chế, "Ngươi....."

 

Cái miệng thằng nhóc này không thể nói được lời nào dễ nghe sao?

 

Tạ Chước đứng dậy ngắt lời ông, "Được rồi đừng nói nhảm nữa, nhanh lên."

 

"Lần này không thể để chỉ huy bắt được, lôi hình kết thúc là tôi đi."

 

Tam trưởng lão sững người, "Sáng mai không phải mới xuất phát sao, tối nay ngươi đi đâu?"

 

Tạ Chước không quay đầu lại, bước vào ảo cảnh, "Đi đâu cũng được."

 

Tóm lại là không thể ở cùng với chỉ huy.

 

Bé cưng mèo nhỏ nhà cậu quá thông minh, còn luôn thích đào hố thử lòng người, đầu óc chó con của Tạ Chước trước mặt anh chỉ hai câu là lộ tẩy.

 

Hơn nữa, cậu sợ mình không cẩn thận, lại không muốn đi nữa.

 

Thà rằng dứt khoát đưa anh trốn đi, hoàn toàn rời xa thế gian hỗn loạn này.

 

Sấm sét cuồn cuộn trên không trung ảo cảnh, cắt đứt dòng suy nghĩ của Tạ Chước, cậu giơ tay trực tiếp xé bỏ hoàng bào đen ánh vàng, dứt khoát kiên quyết bước lên bậc thang.

 

"Đáng tiếc em cũng không tin vào vận mệnh."

 

"Nếu hy sinh vì đế quốc là vận mệnh của anh, vậy thì để em gánh vác tất cả đi."

 

Cậu sẽ phá vỡ cái gọi là vận mệnh chết tiệt này.

Bình Luận (0)
Comment