Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 193

"Tiểu Thời Tễ."

 

Hiệu trưởng Hertz chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, "Ta không biết tiểu hoàng đế đang làm gì."

 

Ông đưa một tách trà ấm qua.

 

"Cảm ơn." Thời Tễ nhận lấy chậm rãi nhấp một ngụm, "Tôi cứ nghĩ ngài cái gì cũng biết."

 

Hiệu trưởng Hertz hiền từ cười ha ha.

 

Đám nhóc con này cứ gặp chuyện là lại tìm đến ông, nhưng rốt cuộc ông cũng có những lý do không thể nói ra.

 

"Vạn vật tương sinh tương khắc, mọi thứ đều có quy luật, cân bằng không thể dễ dàng bị phá vỡ."

 

Hiệu trưởng Hertz dịu dàng khuyên nhủ, "Đừng rối rắm nữa, thuận theo tự nhiên đi, Tiểu Thời Tễ."

 

Đây không phải lần đầu Thời Tễ nghe câu nói đó từ miệng ông.

 

Anh bình thản nói, "Cân bằng đã bị phá vỡ rồi."

 

Trong ký ức đã mất của anh, từng có người vượt qua khoảng cách thời gian mênh mông, giáng cho vận mệnh một đòn thật mạnh.

 

"Nhưng cuối cùng nó đã tạo thành một vòng lặp khép kín, con đã quên đi đoạn ký ức đáng lẽ phải có."

 

Đối diện với ánh mắt hiền từ già nua của hiệu trưởng Hertz, Thời Tễ bình tĩnh đặt tách trà xuống.

 

"Ngài dường như luôn khuyên tôi từ bỏ việc truy tìm mọi thứ."

 

Đại sứ quán ngoại giao vẫn đầy cỏ cây xanh mướt, ánh nắng chiều nghiêng nghiêng đổ xuống, toàn bộ thế giới là sự ấm áp tràn ngập sắc xuân.

 

Hiệu trưởng Hertz không nói gì, tiếp tục rót trà.

 

Đột nhiên Thời Tễ thản nhiên mở miệng, "Ký ức của tôi, thật ra là do ngài xóa bỏ, đúng không?"

 

'Lạch cạch' một tiếng.

 

Ấm trà trong tay hiệu trưởng Hertz rơi xuống mặt bàn, hương trà xanh thơm đậm lan tỏa nơi chóp mũi.

 

Thời Tễ nhàn nhã ngả người ra sau, khóe môi hơi cong lên, "Tôi đoán đúng rồi."

 

Trên đời này không có mấy người có thể xóa bỏ ký ức của anh.

 

Loại trừ khả năng do chính anh tự làm, cũng chỉ còn lại người đã nghiên cứu gen của anh từ nhỏ, hiểu rõ cơ thể anh hơn cả bản thân anh — Hiệu trưởng Hertz.

 

Hiệu trưởng Hertz: "........"

 

Ông nhẹ nhàng lau sạch nước trà, cẩn thận nhặt từng lá trà lên rồi lại một lần nữa pha lại, điểm này cực kỳ giống với thượng tướng Susan dịu dàng.

 

Thời Tễ nhìn động tác của ông, trầm mặc một lúc rồi mở miệng.

 

"Thật ra tôi đến Tinh Hệ Thứ Tám, không chỉ để tìm Tạ Chước, mà cũng là để tìm ngài, đúng không?"

 

Ông nội hiệu trưởng là người quen thuộc nhất trong ký ức, người đầu tiên anh nhìn thấy từ khi mở mắt, hiệu trưởng đã vô tư trao cho anh vô số thiện ý khi còn nhỏ.

 

Là người mà anh vào lúc trơ trọi cùng bất lực cũng muốn dựa dẫm vào, một người hùng giống như cha vậy.

 

"Tại sao lại muốn xóa ký ức của tôi?"

 

Hiệu trưởng Hertz vẫn không nói gì.

 

Khi Thời Tễ thất vọng đến mức nghĩ ông sẽ không mở miệng, hiệu trưởng Hertz mới cất giọng khàn khàn nói, "Để cứu con."

 

"Có một người nói với ta, nếu không xóa ký ức của con, con sẽ bị hắn cưỡng chế lấy đi giá trị lợi dụng cuối cùng."

 

"Hắn không muốn, ta cũng không muốn."

 

Quên đi mọi thứ đối với con suy cho cùng vẫn là điều tốt.

 

Tất cả những điều hèn hạ đó cứ để nó tan biến vào bụi trần ký ức.

 

Từ đó rời khỏi Tinh Hệ Chủ mà không nhớ gì nữa, chẳng phải là kết cục tốt nhất sao?

 

"Đáng tiếc ngài không ngờ đến, Tinh Hệ Thứ Tám vẫn còn một người."

 

Một người sẽ giúp anh tìm lại ký ức.

 

Khi anh đặt chân đến Tinh Hệ Thứ Tám, tất cả những người trong ký ức đều tụ họp lại.

 

Hiệu trưởng Hertz mới nhận ra bản thân ông bất lực đến nhường nào.

 

Vạn vật tương sinh tương khắc, cân bằng không thể dễ dàng bị phá vỡ.

 

Ngay cả ông cũng không làm được.

 

Thời Tễ bình tĩnh hỏi, "Người đó là ai?"

 

Hiệu trưởng Hertz thở dài một hơi, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật rằng vận mệnh không thể thay đổi.

 

"Đại trưởng lão."

 

***

 

Mãi cho đến khi trời tối mịt, Thời Tễ mới rời khỏi đại sứ quán.

 

Suốt cả buổi chiều bọn họ như thường lệ uống trà, chơi cờ, Thời Tễ hỏi Thương có từng tỉnh lại không.

 

Hiệu trưởng Hertz lắc đầu, "Chưa từng tỉnh lại một lần nào."

 

"Ta không biết trong quãng đời còn lại của mình, có thể nghe thấy thằng bé nói chuyện bên tai mình nữa không."

 

Thời Tễ đứng dậy tạm biệt ông, "Rồi sẽ có."

 

"Tiểu Thời Tễ."

 

Hiệu trưởng Hertz gọi anh lại, ánh mắt mờ đục của người tuổi già tóc bạc nhìn anh, nhẹ giọng hỏi anh, "Con có hận ta không? Ta đã phụ lòng tin của con, ta đã lừa con nhiều năm như vậy."

 

Ký ức hành hạ anh đau khổ suốt một thời gian dài, thật ra có một phần đến từ chính vị hiệu trưởng mà anh tin tưởng nhất.

 

Thời Tễ không nói gì, lấy ra một viên kẹo từ túi quần dài.

 

Là viên kẹo trái cây mà hiệu trưởng giấu trong quân cờ để tạ lỗi.

 

Chàng trai mặc áo trắng quần đen đứng giữa đêm xuân tháng hai, bóc vỏ kẹo rồi cho vào miệng, nhàn nhạt cong môi mỉm cười, "Hận vĩnh viễn không so được với yêu, đã triệt tiêu rồi."

 

Lưng hiệu trưởng Hertz khòm xuống, đôi mắt vẩn đục ngấn nước.

 

"Phải rồi."

 

Thời Tễ hơi nghiêng mắt nhìn, hướng về nụ hoa còn chưa nở trên cành, như có cảm xúc mà nói với ông, "Hiệu trưởng, mùa xuân đến rồi, hoa nên nở thôi."

 

Anh không chờ hiệu trưởng Hertz đáp lại, cứ thế quay lưng rời khỏi đại sứ quán ngoại giao.

 

Khi về đến hoàng cung.

 

Thời Tễ nhận ra bầu không khí trong hoàng cung có gì đó bất thường, căng thẳng và nghiêm túc quá mức.

 

Lần gần nhất có không khí nghiêm trọng như vậy là trong đêm cung biến.

 

Chẳng lẽ tên nhóc thối kia cuối cùng cũng đã chọc giận quần thần đến mức bị lật đổ sao?

 

Thời Tễ tiện tay chặn một binh lính lại, "Đã xảy ra chuyện gì?"

 

Binh lính đang vội vã đối diện với ánh mắt anh, đột nhiên như được đại xá sống lại sau đại nạn, lập tức rút chiếc loa lớn từ sau lưng ra, dùng hết sức bình sinh khản cả giọng gào lên, "Bệ hạ!!! Ngài mau đến đây đi ~ Người tìm thấy rồi nè ~ !!!"

 

Thời Tễ: "........"

 

Sau đó quân đội đế quốc hùng hậu chỉnh tề kéo đến.

 

Thời Tễ nheo mắt nhìn điệu bộ này, tên nhóc thối kia lại đang bày trò gì nữa đây?

 

Bản thân tên nhóc thối bước ra từ phía sau quân đội.

 

Hoàng bào đen ánh vàng phản chiếu ánh trăng, gương mặt lạnh lùng không biểu cảm, mái tóc bạc bị gió đêm thổi tung bay, quanh người tràn ngập hơi thở sóng biển cuồn cuộn.

 

Cậu đang tìm kiếm Omega của mình khắp hoàng cung.

 

Nhưng cậu vẫn không tìm thấy.

 

"Anh đi đâu vậy?"

 

Tiểu hoàng đế trong cơn bạo nộ sắc mặt lạnh lẽo, rõ ràng đã lục soát toàn bộ hoàng cung.

 

"Đến đại sứ...."

 

Lời Thời Tễ còn chưa nói hết, đã bị cậu gần như hung hăng ôm vào lòng, yết hầu Tạ Chước chuyển động, dùng hơi thở bao phủ lấy người kia, sau đó bắt đầu tự mình kiểm tra.

 

Xác nhận người hoàn hảo không tổn hao gì, cuối cùng mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.

 

"Tại sao không nói cho ai biết?"

 

Thời Tễ nghe thấy giọng điệu gần như chất vấn của cậu, sắc mặt thanh lãnh trả lời, "Anh đi đâu cũng không cần phải báo cáo với bất kỳ ai."

 

"Mỗi ngày em rời đi, có báo cáo với anh không?"

 

Bàn tay trên vai bị nhẹ nhàng gạt ra.

 

Ngón tay Tạ Chước hơi run lên, nhận ra mình có chút mất kiểm soát, theo bản năng liền xin lỗi, "Xin lỗi anh trai, em....."

 

Thời Tễ bình thản nhìn cậu, tiểu hoàng đế ấp úng cuối cùng cũng không nói được gì.

 

Thời Tễ đã quen với việc cậu giấu giếm, nhàn nhạt nói, "Đừng làm loạn nữa."

 

Sau đó anh lướt qua Tạ Chước, đi về phía cung điện.

 

Người không sao, vẫn còn tức giận, mọi chuyện đang phát triển theo hướng cậu mong muốn.

 

Nhưng Tạ Chước mím môi, ngực nghẹn đến khó chịu, cuối cùng vẫn quay người bước nhanh tới, bế người thanh lãnh cao gầy kia lên ngay tại chỗ, không nói một lời mà ôm công chúa bước về phía cung điện.

 

Thời Tễ: "?"

 

Binh lính đế quốc: ".......!?"

 

Lục Dao đưa tay làm chữ V che mắt, "Ôi mẹ ơi, cái này tôi có xem được không vậy?"

 

Ryan thấy chỉ huy an toàn thì thở phào nhẹ nhõm, dùng mông hích nhẹ thiếu nữ xinh đẹp, "Cậu không gọi video cho Alpha của cậu à?"

 

Cái không nên nhắc thì lại cứ nhắc.

 

Lục Dao bĩu môi, "Hai hôm trước không cẩn thận gửi một câu, cái mạng nhỏ này xém chút là không giữ được rồi."

 

Ryan chớp chớp đôi mắt tròn xanh biếc: "Rồi sao nữa?"

 

Lục Dao cười tự tin, "Sau đó tôi liền kéo ổng vào danh sách đen luôn ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!"

 

Nghe tiếng cười điên cuồng ấy, tiểu Ryan cảm thấy ồn ào, dùng tay Đàn Tinh che tai lại.

 

Đột nhiên nhìn về phía lối vào hoàng cung, bóng dáng cao lớn trầm lặng, đang khoanh tay lạnh lùng.

 

Ryan: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!"

 

Lục Dao ngẩn người, sao lại có người còn điên hơn cả mình vậy.

 

"Anh cười cái gì vậy, nhóc tóc xanh?"

 

Ryan: "Ha ha ha ha ha ha cậu đoán xem ha ha ha ha?"

 

Lục Dao khó hiểu gãi đầu, rồi nhạy bén ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt lạnh lùng đang lườm cậu kia, một thân đồng phục huấn luyện thẳng tắp chỉnh tề, trên người tràn ngập khí thế áp bức, không phải đội trưởng Lôi Đình thì là ai.

 

"Đệch!!!"

 

Trước khi bỏ chạy còn không quên đá Ryan một cái, "Cười đi, ai mà cười hơn anh được nữa, cha nội!"

 

Sau đó ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

 

Ryan: (乂`д′) Đứng lại!!!

 

Tay Sở Đàn Tinh rơi vào khoảng không, bất đắc dĩ rút về, nhìn về phía người đang đứng ở cổng hoàng cung, "Trùng hợp thật."

 

Người hướng ngoại đều chạy hết rồi.

 

Hai tảng băng chào hỏi nhau mà lúng túng đến khó xử.

 

Nhưng điều khiến đội trưởng Lôi Đình ngạc nhiên nhất lại là một người khác, "Tạ Chước hình như đã thay đổi."

 

Hoàn toàn khác với thiếu niên ngả ngớn trong giải đấu.

 

"Không có thay đổi."

 

Sở Đàn Tinh nhìn về hướng người biến mất, "Cậu ấy chỉ là tạm thời bị giam cầm, bọn tôi vĩnh viễn là đồng đội tốt nhất."

 

Trên vai thiếu niên vốn nên là những điều tốt đẹp, nhưng cậu lại bị giam cầm trong màn đêm.

 

Đợi đến khi xuyên thủng được bầu trời đêm đen đó, cậu sẽ nghênh đón ánh sáng rực rỡ của ban ngày.

 

***

 

"Tạ Chước!"

 

Thời Tễ bị cậu bế một đường từ cổng hoàng cung về tới tận cung điện, buộc phải nhận lấy vô số ánh nhìn giữa đêm khuya.

 

"Em lại phát điên gì nữa vậy?"

 

Tiểu hoàng đế mặt lạnh như băng, nhưng khi nói với anh vĩnh viễn mềm xuống hai phần, ".....Không có phát điên."

 

Cậu còn thấy ấm ức?

 

"Tại sao lại muốn bế anh về?" Thời Tễ lạnh giọng hỏi.

 

Nhưng cho dù giọng anh có lạnh đến đâu, trong kỳ đánh dấu cũng theo bản năng mà ỷ lại, cơn giận trong mắt cũng mang theo ánh nước đỏ nhạt.

 

Tại sao lại muốn bế anh về.

 

Tạ Chước cũng muốn biết, chẳng phải đã nói tối nay sẽ tránh mặt anh sao?

 

"Bởi vì muốn ngủ với anh."

 

Tạ Chước vung chân đá cửa, sau đó liền đặt người xuống chiếc giường mềm mại, quỳ bên hông áo sơ mi trắng của anh, cúi người xuống.

 

Thời Tễ không nhịn được nghiêng đầu đi, "Đồ thần kinh, đừng làm loạn nữa."

 

"Em không có làm loạn." Giọng nói vùi trong cổ trở nên khàn đặc.

 

"Em là muốn ngủ với anh, em muốn anh vĩnh viễn là của em."

 

Rõ ràng cậu đã rất may mắn có được tất cả.

 

Nhưng cậu lại không dám đánh dấu, không dám ôm, thậm chí tối nay còn không có dũng khí nhìn anh một cái.

 

"Anh trai, chỉ huy, em thích anh đã rất lâu rất lâu rồi."

 

Người trong lòng mà cậu ngưỡng mộ lâu như vậy, cuối cùng cũng đã thích cậu.

 

Cậu nghĩ rằng hai người sẽ có một kết cục tốt đẹp.

 

"Em nghĩ rằng em và anh có thể vĩnh viễn ở bên nhau, em nghĩ rằng em là người hạnh phúc nhất trên thế gian này....."

 

Nước mắt nóng hổi rơi xuống vạt áo, ánh mắt Thời Tễ tĩnh lặng lại.

 

Nhẹ nhàng v**t v* xương bả vai đang run rẩy của cậu, "Nhóc mít ướt."

 

Thời Tễ nhẹ giọng hỏi cậu, "Sao làm hoàng đế mới mấy ngày mà em đã gầy đi nhiều như vậy?"

 

Môi Tạ Chước khẽ run, nghẹn ngào đến mức không thể thốt ra lời, chôn mái tóc bạc rối bời sâu trong ngực anh.

 

Nói cho anh lý do thoái thác đã chuẩn bị kỹ lưỡng.

 

"Nhưng bây giờ em đã trưởng thành, anh trai, thật ra bây giờ em hoàn toàn...."

 

Không nói ra được.

 

Hoàn toàn là không nói ra được.

 

Cậu hoàn toàn không thể nói ra lời không yêu chỉ huy, cậu chỉ hận không thể mỗi ngày nói yêu anh một vạn lần.

 

Tạ Chước xưa nay chưa từng che giấu tình cảm trong lòng, cậu trong sáng thẳng thắn và nồng nhiệt, muốn nói mỗi ngày, nói mãi không thôi.

 

Nhưng sau này cậu sẽ không còn được gặp bé cưng mèo nhỏ của mình nữa.

 

Lòng bàn tay Thời Tễ đặt lên sau gáy cậu, nhẹ nhàng v**t v*.

 

"Thì thế nào?"

 

"........"

 

Thiếu niên đế vương bất lực vùi trong lòng anh, nước mắt làm ướt đẫm nửa bên áo của anh.

 

Thời Tễ nhẹ giọng gọi cậu, "Tạ Chước."

 

"Ừm."

 

"Em biết, hoa sơn trà có ý nghĩa gì không?"

Bình Luận (0)
Comment