Đại trưởng lão bay lên tại chỗ.
Lưng nặng nề đập vào đá, lục phủ ngũ tạng suýt nữa vỡ nát, ông không thể tin nổi mà nhìn Tạ Chước.
"Ngươi tỉnh rồi?"
Làm sao có thể?
Rõ ràng ông sắp thành công rồi, Tạ Chước sắp hấp thụ toàn bộ Hủy, Thời Tễ làm sao có thể đánh thức cậu?
Tạ Chước mày mắt in hoa văn yêu dị đỏ rực, mắt hoa đào lạnh lẽo liếc nhìn đại trưởng lão, "Ông nói xem?"
Cậu giơ tay lên, một luồng sương máu liền muốn đánh chết đại trưởng lão.
Bỗng nhiên ánh sáng trắng lóe lên, sương máu trong lòng bàn tay Tạ Chước hóa thành hư vô, theo bản năng hoảng loạn ôm lấy mỹ nhân rơi từ không trung xuống.
"Anh trai."
Tạ Chước nhẹ nhảy một chân, ôm công chúa vào lòng, ánh mắt trong thoáng chốc biến thành vô tội uất ức.
Rất có ý chí cầu sống mà nói, "Tên nhóc lưu manh hắc hóa bóp cổ anh, nói anh thở gấp dễ nghe trong ảo cảnh không phải em, thật sự không phải em đâu."
Thời Tễ: "........"
Thời đại này tự bóc phốt bản thân đang thịnh hành sao?
Anh xuyên qua ý thức gần như đã tiêu hao toàn bộ sức lực, ngay cả mắng cậu cũng yếu ớt, "Câm miệng."
Anh biết là Tạ Chước.
Chỉ một ánh mắt liền biết là Tạ Chước.
Ánh mắt đại trưởng lão lạnh lẽo nheo lại, " Ta cứ tưởng ngươi làm sao đánh thức được Hủy, hóa ra là dùng mỹ nhân kế."
"........"
Ông hận rèn sắt không thành thép nhìn về phía Tạ Chước, lạnh lùng tức giận mắng, "Ngươi cái đồ....."
Đồ chó l**m.
Chẳng khác gì Tạ Thần.
Rõ ràng đã biết bạch ngọc ở đâu, vậy mà thà bị giết ngược cũng không muốn ra tay với Thời Tễ.
Tạ Chước cười lạnh tiếp lời, "Tôi cái đồ, phản diện vừa mê người lại vừa đáng yêu này, hôm nay chính là ông nội của ông."
Tạ Chước thật ra vẫn luôn cảm nhận được đây là một cái bẫy, nhưng là bẫy thì sao?
Hủy và bạch ngọc là sự tồn tại có thật, cậu đến hiến tế chính là cách duy nhất.
Nhưng giờ cậu đã tỉnh lại.
Người đáng chết, phải chết trước cậu.
"Ngươi muốn làm gì?!" Gương mặt đại trưởng lão vốn trấn tĩnh cuối cùng cũng xuất hiện hoảng loạn.
Tạ Chước một tay bảo vệ chỉ huy phía sau, lòng bàn tay bùng lên một luồng máu sương máu.
Gần như bình tĩnh nói, "Tiễn ông đi gặp Tạ Thần."
Nhưng ngay khoảnh khắc cậu ra tay, sắc mặt bỗng biến đổi, một ngụm máu lớn trào ra từ cổ họng.
"Khụ...." Tạ Chước ôm ngực, đôi mắt hoa đào chợt tối sầm lại.
"Tạ Chước!"
Thời Tễ đỡ lấy cậu đang lảo đảo, đôi mắt dài lạnh lẽo khẽ run, "Em sao vậy?"
Tạ Chước nhẹ lắc đầu, hoa văn yêu dị dưới mái tóc bạc phát sáng, "Nó mất kiểm soát rồi."
Tạ Chước bị giam trong ý thức cùng Hủy cộng sinh, nhưng cậu lại bị chỉ huy đưa ra ngoài.
Hủy điên cuồng va đập trong ý thức, phá hủy ý thức của cậu.
Núi tuyết, hoa đào, đều bị sương máu đỏ cắn nuốt.
"Anh trai, núi tuyết và hoa đào của chúng ta, đều không còn....."
Đầu ngón tay Thời Tễ cứng đờ.
Đó không phải là núi tuyết và hoa đào, rõ ràng là ý thức của cậu đang bị phá hủy.
Đại trưởng lão ôm ngực, ánh mắt run rẩy lạnh lẽo nói, "Không chỉ có vậy, Hủy mất kiểm soát, không còn bị áp chế sẽ tràn ra khỏi hang động, tăng cường thiên phú cho ba vạn binh lính kia."
"Thời Tễ, ngươi có biết ngươi vì cứu hắn, mà sẽ hại chết bao nhiêu người không?"
***
Cả ngọn núi đang chấn động.
Hủy mất kiểm soát trong cơ thể Tạ Chước, không bị áp chế, bắt đầu tràn ra ngoài, thu hút toàn bộ ba vạn binh lính.
Lục Dao không rời nửa bước canh giữ tại cửa động, "Đừng để bọn họ qua đây!"
Cơ giáp thiếu nữ xinh đẹp màu hồng được kích hoạt, toàn thân cậu nằm rạp trước cửa động, dùng cơ giáp cấp 2S chắn lại sự tràn ra của Hủy.
Cơ giáp hát vang: "Đại tiểu thư giá lâm, tất cả tránh ra!"
Lóe sáng xoạt một tiếng chắn ngang cửa động, trên người Lục Dao không cẩn thận bị sương máu quét qua, xé toạc vô số vết thương.
"Mẹ nó, đau chết mất....."
Thiếu gia từ nhỏ sống trong nhung lụa, chưa từng trải qua đau đớn như thế này.
Nhưng cậu vẫn không có ý định rời đi.
Cậu quay đầu hét lớn, "Đàn Tinh, mau đến giúp tôi! Tôi không trụ nổi nữa rồi."
Quân đội đã rất khó khăn để khống chế ba vạn binh lính, cậu không thể để Hủy giúp sức cho bọn họ.
Sở Đàn Tinh từ xa nhìn về phía hang động, ánh mắt thoáng qua một tia giằng xé.
Ryan mặt tái nhợt nói, "Anh đi đi, Đàn Tinh, ở đây có em rồi."
Tim Ryan đập rất nhanh, luôn có cảm giác chỉ huy bên kia rất nguy hiểm, liên tục thúc giục Đàn Tinh qua đó hỗ trợ.
Sở Đàn Tinh nhìn mái tóc xanh mềm mại ướt sũng của cậu, cuối cùng nói, "Ngoan, chờ anh quay lại."
Ryan liên tục gật đầu, "Ừm ừm!"
Lục Dao cảm thấy cơ giáp của mình đang hòa tan.
Năng lực phá hoại của Hủy cho dù là cơ giáp hợp kim cũng sẽ bị tàn phá xé nát.
Mồ hôi lạnh tuôn ra trên mặt cậu, khóe mắt tức thì đỏ hoe, "Chỉ huy, Tạ Hỏa Chước...."
Cho dù chỉ là luồng sương máu tràn ra, cũng đã nguy hiểm đáng sợ đến vậy.
Bọn họ trong hang động sẽ phải làm sao đây?
Khoảnh khắc Lục Dao bị tàn phá hất bay ra ngoài, được cơ giáp đen bạc phía sau vừa vặn đỡ lấy.
Cậu đối diện với đôi mắt trầm tĩnh lạnh lùng sau lớp kính, môi hơi hé, "Lôi Lôi....."
Đội trưởng Lôi Đình đỡ lấy eo cậu, "Đừng gọi tôi, tôi đang giận."
Sau đó không chút do dự che chắn cậu sau lưng mình, hơi thở trầm hương hổ phách kết thành một lớp màn chắn, ngăn lại nơi cửa động.
Mũi tên dài bay đầy trời lao đến, ghim chặt màn chắn vào cửa hang.
Nhóm người rốt cuộc cũng có thể th* d*c.
Lục Dao cũng thở phào nhẹ nhõm, "May mà...."
Lời còn chưa dứt, màn chắn vỡ tan, mũi tên dài rơi xuống.
Nhóm người bị chấn động mạnh mẽ đánh bay ra ngoài, đội trưởng Lôi Đình che chở người trong lòng, lưng đập mạnh vào tảng đá.
Cảm nhận được máu tươi nhỏ giọt trên mặt, Lục Dao hoàn toàn ngơ ngác.
"Anh không phải..... thật sự thích tôi chứ?"
Nhưng cậu có đối xử tốt với đội trưởng Lôi tí nào đâu.
Mặc dù sau khi uống say đã làm chuyện không đúng đắn với người ta, nhưng giấc mơ cả đời của Lục Dao vẫn là tìm một Omega mềm mại đáng yêu.
"Cậu nói xem?" Đội trưởng Lôi hỏi lại.
Lục Dao kinh ngạc trợn tròn mắt, mặt không hiểu sao như có lửa thiêu, "Hai, hai Alpha không phải sẽ....."
"Ước mơ và mơ mộng hão huyền là hai thứ khác nhau, cút đi, đừng đè lên ông đây."
Đội trưởng Lôi Đình không đợi cậu nói hết, liền đá cậu một cái văng ra ngoài.
Lục Dao lăn vào bãi cỏ mềm, "Mẹ nó!"
Cậu đứng dậy mắng ầm lên, "Tôi biết mà, anh chỉ muốn tôi chết thôi!"
Đội trưởng Lôi Đình cảm giác xương sườn bị gãy mấy cái, mồ hôi lạnh túa ra từng trận, chống vào tảng đá đứng dậy, liếc nhìn bộ dạng nhảy nhót tung tăng của cậu.
"Biết vậy là tốt."
"........"
Cùng lúc đó, Sở Đàn Tinh cũng rơi xuống trên đất, cậu không màng đến cơn đau khắp người, nhìn thấy sương máu cuồng loạn cuốn lên không trung.
Đột nhiên nhớ ra điều gì, "Ryan, Ryan!"
Sở Đàn Tinh loạng choạng đứng dậy, nhìn thấy màn chắn sáng xanh lục trong không trung vỡ tan, hóa thành từng đốm như đom đóm bị gió cuốn bay đi.
Phòng tuyến đã vỡ.
Bóng dáng nhỏ bé ấy ngã xuống trước chiến trường, bị đám binh lính phát điên giẫm qua.
Sở Đàn Tinh mắt đỏ như muốn nứt ra, "An An!"
Cậu không còn bận tâm đến bất cứ điều gì, ngược dòng bính lính chạy về phía cậu ấy.
Ngay cả khi lưỡi dao sắc bén cắt qua bộ đồ tác chiến cũng không cảm thấy đau.
Cậu ấy nhỏ bé như vậy, mỗi lần đều chắn trước mặt tất cả mọi người, chưa từng than khổ hay kêu đau.
Chỉ đến tối về ký túc xá, mới r*n r* làm nũng với cậu, "Đàn Tinh, đau...."
Bảo vệ người khác thật ra rất đau.
Làm tiểu khiên làm sao mà không đau chứ.
Bây giờ cậu ấy ngã xuống, giống như sẽ không đứng lên nữa.
Sở Đàn Tinh lảo đảo chạy đến trước mặt cậu ấy, ôm tiểu Omega không còn sự sống vào lòng, lau đi vết bẩn trên khuôn mặt nhỏ của cậu ấy.
Nghĩ đến ngày đó cậu cõng cả thế giới đi qua hàng cây hoa.
"Đàn Tinh, anh bắt đầu thích em từ khi nào vậy?"
"Không có khi nào cả."
"Xì, em cứ thích anh đó." Tiểu Omega trên lưng cậu đếm đếm ngón tay, "Em tuy thích trai đẹp, thích chỉ huy, thích đồ ăn ngon, thích pudding dứa....."
Cậu ấy bỗng cười hì hì ôm cổ Sở Đàn Tinh.
"Nhưng bây giờ em thích nhất chính là Đàn Tinh."
Giờ đây gió cát tàn phá bừa bãi, nước mắt Sở Đàn Tinh từng giọt rơi xuống.
Nhìn Tiểu Ryan không còn sự sống trong lòng.
"Không có khi nào, không có khi nào là không thích."
"Anh vẫn luôn thích em, vẫn luôn luôn thích."