Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 201

"Phụt——"

 

Tạ Chước lại phun ra một ngụm máu tươi, loạng choạng đưa tay ôm đầu.

 

Sương máu trong đầu cuồn cuộn va đập gào thét, rít lên chói tai, cậu cảm thấy ý thức của mình đang từng chút sụp đổ, sương máu lan ra khắp nơi từ dưới chân cậu.

 

"Tạ Chước, Tạ Chước, nhìn anh...."

 

Thời Tễ giơ tay chạm nhẹ vào cằm cậu, đôi mắt thanh lãnh kia vẫn luôn bình tĩnh, "Cố thêm chút nữa, giữ vững lý trí, chờ nó hoàn toàn rời khỏi cơ thể em."

 

Tạ Chước đã không còn biết anh đang nói gì nữa.

 

Chỉ theo bản năng quay mặt đi, không cho anh chạm vào khóe môi đang trào máu.

 

Giọng khàn khàn yếu ớt, "Đừng chạm vào em, bẩn....."

 

Hàng mi dài của Thời Tễ khẽ run.

 

"Vô ích thôi, Thời Tễ!"

 

Đại trưởng lão dùng vầng sáng bao bọc lấy bản thân, tránh bị sương máu ăn mòn, "Cơ thể hắn đã không chịu nổi nữa rồi, bây giờ chỉ có ta mới có thể giúp hắn phục hồi."

 

"Đưa trái tim của ngươi cho ta."

 

Ánh mắt đại trưởng lão vừa uy nghiêm lại tham lam, "Ta sẽ giúp hắn hoàn toàn phục—"

 

Thời Tễ lạnh giọng ngắt lời, "Ai thèm thứ phục hồi rẻ tiền của ông."

 

Sau đó gió tuyết từ phía sau anh nổi lên, nghiền nát vầng sáng bảo vệ của đại trưởng lão.

 

"Ngươi...."

 

Kỹ năng của đại trưởng lão chỉ hỗ trợ phục hồi, ông không thể kháng lại uy lực của Hủy, chỉ có thể quay đầu chạy ra khỏi hang.

 

Hủy mất kiểm soát trong cơ thể Tạ Chước.

 

Một làn sương đỏ quét qua vai Thời Tễ, cắt rách áo sơ mi trắng của anh, để lại một vệt máu thấm.

 

"Đi mau đi, anh trai."

 

Tạ Chước đẩy anh ra, "Em không khống chế được nó."

 

Trong ý thức, cậu có thể hy sinh bản thân để cùng Hủy chìm vào giấc ngủ, nhưng trong hiện thực cậu không có bạch ngọc, cậu không thể khống chế năng lượng kinh hoàng này.

 

Cậu sắp mất lý trí rồi.

 

Thời Tễ chỉ nói, "Còn một nửa, cố lên."

 

Anh nắm chặt tay Tạ Chước, lặng lẽ truyền sức mạnh cho cậu, "Anh sẽ ở đây cùng em, em có thể làm được."

 

Sau đó thì sao?

 

Sau khi cậu đẩy toàn bộ 'Hủy' ra ngoài, nó sẽ tùy ý tung hoành ngoài hang động, phá hủy từng tấc đất của tám đại tinh hệ, sau đó thì sao?

 

Tạ Chước nhìn sườn mặt nghiêng thanh lãnh kiêu ngạo kia, dường như đã biết anh muốn làm gì.

 

Cậu đột nhiên rút tay lại, "Anh nghĩ cũng đừng nghĩ!"

 

Thảo nào trong ảo cảnh ý thức, anh lại dung túng mọi hành vi xấu xa của cậu.

 

Chủ động đan chặt mười ngón tay cùng cậu, lại còn cười nhạt một cách dung túng mà hôn cậu từng chút một.

 

Anh đã sớm nghĩ kỹ sẽ hy sinh bản thân rồi.

 

Hai mắt Tạ Chước đỏ như máu nói, "Em không cho phép!"

 

Sau đó cậu dang rộng hai tay, hoa văn yêu dị trên trán bùng lên mãnh liệt, thu hết toàn bộ sương máu mất kiểm soát tràn ra trở về.

 

Giọng nói của thiếu niên mang theo sự bá đạo chưa từng có, "Tất cả quay lại cho ta!"

 

Sóng biển cuồn cuộn tùy tiện thoát ra khỏi sương máu, cậu cuối cùng đã tìm lại được tin tức tố của mình.

 

Sóng biển nơi chân trời dội ngược xuống nhân gian, sấm sét trên cao rít gào dữ dội, đến cả cơn gió gào thét lướt qua cũng mang theo hơi thở của vị vua không ngai.

 

Tất cả mọi người bên ngoài hang động đều ngơ ngác nhìn lên bầu trời.

 

"Đây là, tân đế."

 

Mỗi con sông ngọn núi trên thế gian này, đều là sự che chở của tân đế.

 

Cậu đang đẩy toàn bộ sương máu tàn bạo trở lại nơi bắt đầu.

 

Cơ thể cậu.

 

Sắc mặt luôn bình tĩnh của Thời Tễ cuối cùng cũng thay đổi, "Em đang làm gì?!"

 

Lần đầu tiên trên mặt anh xuất hiện sự hoảng loạn như vậy, "Tạ Chước, dừng lại!"

 

Thủy triều xanh biếc nhẹ nhàng bao bọc lấy Thời Tễ, tránh cho anh bị Tạ Chước mất khống chế làm tổn thương.

 

Tạ Chước nhìn anh lại khẽ cười, "Anh trai, đây vẫn là lần đầu tiên em thấy anh hoảng loạn đến vậy."

 

Vị chỉ huy luôn ung dung tự tại, bày mưu lập kế.

 

Lại cũng sẽ vì cậu mất khống chế mà sợ hãi.

 

"Đừng như vậy." Thời Tễ nắm lấy tay cậu, đáy mắt ươn ướt, "Nghe lời, Tạ Chước, đừng....."

 

Thủy triều đột nhiên đẩy anh ra khỏi hang động, biển cả quen thuộc từng bao phủ anh hết lần này đến lần khác, đây lại là lần đầu tiên không chút do dự đẩy anh đi.

 

Trên mặt Thời Tễ xuất hiện vẻ tức giận, giơ tay liền đánh tan sóng biển của cậu, "Em nghĩ em có thể nhốt được anh sao?"

 

Thế nhưng ngay khi anh bước tới.

 

Một bức tường băng kiên cố chắn ngang giữa hai người.

 

Bước chân của Thời Tễ dừng lại.

 

Kỹ năng cấp 5S không ai có thể phá giải, ngay cả anh cũng không được.

 

Tân đế tóc bạc lảo đảo bước về phía anh, khóe môi hồng nhạt của cậu vấy máu, hoa văn yêu dị trên trán trong bóng tối lại càng rõ nét, sương máu quẩn quanh khắp cơ thể cậu.

 

Cậu quỳ một gối trước tường băng, "Anh tưởng em không biết sao?"

 

"Anh cứu em ra khỏi ý thức, thì anh sẽ chết."

 

Nhưng cậu vẫn không thể từ chối.

 

Cho dù bị Hủy khống chế, cậu vẫn sẽ để hoa đào nở trên mặt băng, vẫn sẽ ngoan ngoãn đưa tay ra khi anh nắm lấy tay cậu.

 

Chỉ vì anh nói, "Tạ Chước, tất cả những thứ ở đây đều là giả."

 

Thời Tễ trong ánh tuyết ngập trời nắm tay cậu, khóe môi mang theo nụ cười rất nhạt.

 

"Nhưng anh là thật."

 

"Em không đi cùng anh sao?"

 

Cậu làm sao có thể từ chối.

 

Tạ Chước cách mặt băng nhìn anh, "Hóa ra anh cũng từng nghĩ, sẽ thay em chịu chết sao."

 

Thời Tễ chậm rãi ngồi xổm xuống, không phủ nhận lời cậu nói.

 

Thay một người chịu chết sao?

 

Đã có lúc hồ ly hỏi anh câu hỏi này, khi ấy anh đã trả lời, rằng anh sẽ không bao giờ dùng mạng sống để yêu một người.

 

Nhưng bây giờ, có vẻ như anh đã sai rồi.

 

Từ nghi ngờ hồ ly, đến thấu hiểu hồ ly, rồi trở thành hồ ly.

 

Thời Tễ cách lớp băng, nhìn về phía tiểu Alpha ngày thường luôn ngông cuồng ngang ngược, giờ phút này lại thương tích đầy mình, bị sương máu bao vây cắn nuốt.

 

Chỏm tóc ngốc kia cũng đã lâu rồi không còn vểnh lên nữa.

 

Từ sau khi bị đẩy lên vị trí tân đế, cậu chưa từng có lấy một ngày thật sự vui vẻ.

 

Thời Tễ nhìn cậu, giọng điệu bình tĩnh: "Anh chỉ là không hiểu."

 

"Tại sao mọi uất ức trên thế gian này, đều phải do một người gánh lấy."

 

Dù Thời Tễ chưa từng nói ra, nhưng anh cái gì cũng biết.

 

Tạ Chước sững người một lúc, rồi khẽ kéo môi cười, "Không uất ức."

 

Tường băng chỉ kéo dài được ba phút.

 

Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng, cùng với Huỷ bị hủy diệt trong lớp băng.

 

Chết vì chỉ huy của cậu thì làm sao có thể thấy uất ức.

 

Tạ Chước hơi cong đôi mắt hoa đào xinh đẹp, ngước nhìn chỉ huy phía bên kia lớp băng.

 

"Chính là khoảng cách này, em vẫn luôn nhìn thấy anh trên tinh báo."

 

Tựa như lúc này, giữa cậu và anh cách một lớp băng khó có thể vượt qua.

 

Không chạm được, không với tới.

 

Cách thật xa thật xa, cậu đã là người hạnh phúc nhất trên thế giới này rồi.

 

Cậu đã có được chỉ huy, và cuối cùng còn có thể bảo vệ được mèo nhỏ của cậu.

 

"Em đã hứa với anh từ rất lâu rồi."

 

"Trừ khi em chết, thì đều là anh thắng."

 

Thời Tễ hơi khép mắt, không để lộ cảm xúc trong mắt mình.

 

Một giọt nước mắt lăn dài từ đuôi mắt trắng sương của anh.

 

Tạ Chước cuối cùng cũng không kìm được, cách mặt băng nhẹ nhàng v**t v* khuôn mặt anh, "Anh trai, em rất thích anh."

 

"Em rất thích anh."

 

Cậu khàn giọng lẩm bẩm hết lần này đến lần khác, ngay cả đôi môi cũng nhẹ run rẩy.

 

Thời Tễ khẽ nhắm mắt một chút, rồi bình tĩnh ngước mắt nhìn cậu.

 

Đầu ngón tay trắng lạnh nhẹ áp lên mặt băng, như đang nhẹ nhàng chạm vào cậu qua khoảng không.

 

"Tạ Chước, hình như anh chưa từng nói rằng anh yêu em."

 

Tạ Chước ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, lưu luyến muốn ghi nhớ hình dáng của anh.

 

Chỉ huy của cậu, bé cưng mèo nhỏ của cậu.

 

Sau này cậu sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa.

 

"Bây giờ anh đang nói đó, em nghe thấy rồi....."

 

Thời Tễ vẫn như mọi khi nhàn nhạt nhìn cậu, khẽ mỉm cười.

 

"Đừng xem thường tình yêu anh dành cho em."

 

Sau đó từ đầu ngón tay anh bắt đầu nở rộ ánh sáng trắng thánh khiết.

 

Trực tiếp xuyên qua nửa tim bên trái của anh.

 

Tạ Chước đột nhiên chết lặng, toàn bộ đại não như vang lên một tiếng nổ dữ dội, "Anh đang làm gì, anh muốn làm gì?!"

 

Chính lớp băng do cậu tự tay tạo ra lại đang chắn trước mặt cậu, Tạ Chước dùng nắm đấm đập mạnh lên mặt băng, mu bàn tay nhuộm đầy máu đỏ, loang lổ che mờ lớp băng lạnh giá.

 

"Đừng mà, đừng mà—"

 

"Em cầu xin anh, anh trai, em cầu xin anh....."

 

Cậu không thể đập vỡ lớp băng kiên cố nhất thế gian này, cũng không thể nhìn thấy chỉ huy của mình nữa.

 

Chỉ biết rằng mặt đất đang rung chuyển, có thứ hy vọng sinh sôi đang trỗi dậy, ngay cả vực sâu dưới chân cậu cũng mọc lên vô số nhánh non xanh biếc, quấn lấy ánh sáng thánh khiết như lưu ly bao bọc lấy cậu—

 

Mọi đau đớn trên người Tạ Chước đều biến mất.

 

Sương máu không cần phải rút ra từng sợi từng sợi, mà lặng lẽ tiêu tan trong cơ thể cậu.

 

Cậu như đang lơ lửng giữa tầng mây hư không vô tận, nhìn xuống tám đại tinh hệ dưới chân mình.

 

Hơi thở thánh khiết như lưu ly lan tỏa trong im lặng.

 

Cậu nhìn thấy hoa sơn trà nở rộ khắp núi non trùng điệp, lan tỏa đến từng ngóc ngách của tám đại tinh hệ.

 

***

 

Những binh lính phát điên dần dần khôi phục lý trí.

 

Thương trong giấc ngủ đột nhiên mở bừng mắt.

 

Như thể cảm nhận được điều gì đó, anh ta loạng choạng đẩy cửa bước ra, nhìn thấy hiệu trưởng Hertz đang đứng trên ban công, hốc mắt đỏ hoe ướt nước khàn giọng nói:

 

"—Cha, hoa nở rồi."

Bình Luận (0)
Comment