Bên ngoài cung điện mới.
Nữ quan Sharon sắc mặt lo lắng, "Cậu ấy vẫn không cho bất kỳ ai vào sao?"
Sở Đàn Tinh cụp mắt ừ một tiếng.
Lục Dao ngồi bệt dưới đất thất thần, "Đã suốt ba tiếng rồi, cậu ấy không ra, cũng không cho bọn tôi vào."
Kết giới vô hình phong tỏa cả trời đất.
Thậm chí khiến người ta có ảo giác Tạ Chước muốn nhốt mình và chỉ huy vĩnh viễn ở trong đó.
Hoặc có lẽ, không phải là ảo giác.
"Nữ quan đừng chạm vào——"
Nữ quan Sharon nhẹ đặt tay lên cánh cửa, sóng biển vô hình cuộn trào dữ dội, trực tiếp đánh nàng lùi lại mấy bước.
Nàng thậm chí chưa kịp phóng thích tinh thần lực để đánh tan, đã bị sức mạnh vô thượng bá đạo đánh bật.
Tạ Chước đang muốn tất cả bọn họ cút đi.
"Cậu ta đúng là đang làm loạn!" Nữ đội trưởng Tương Tư cau mày nói, "Cho dù là vết thương nặng đến đâu cũng có cơ hội chữa trị, các trưởng lão sở hữu năng lực cấp 5S....."
"Nhưng không có trưởng lão nào đến cả."
Nữ quan Sharon tâm tư nhạy bén hơn bất kỳ ai, "Bọn họ yêu thích chỉ huy đến vậy, là bọn họ không muốn đến sao?"
Nữ quan Sharon cuối cùng cũng phải thừa nhận, sự thật đã không còn cứu vãn được nữa.
"Là dù có đến cũng vô dụng."
Nàng tựa đầu lên vai nữ đội trưởng Tương Tư, Tương Tư mấp máy môi rồi lại im lặng, "Tại sao lại như vậy.....ngài ấy không phải rất lợi hại sao?"
Người có thể đánh cô thảm bại đến vậy trên đời này, sao có thể nói không còn là không còn nữa.
"Là đại trưởng lão."
Nữ quan Sharon nói: "Tạ Chước đã trực tiếp biến ông ta thành tro bụi trong hang động dưới lòng đất."
Đại trưởng lão từng cho rằng chỉ huy sẽ vì cứu Tạ Chước mà tự nguyện dâng trái tim mình cho ông.
Nhưng chỉ huy đã tự mình đánh thức Tạ Chước.
Sau đó dâng trái tim mình cho chúng sinh.
Anh vĩnh viễn biết rõ giá trị lớn nhất mà bản thân có thể mang lại, câu trả lời anh đưa ra vĩnh viễn là kiểu mẫu kinh điển trong sách giáo khoa.
Khóe mắt nữ quan Sharon ướt đẫm nước mắt, "Nhưng hình như ngài ấy chưa từng nghĩ cho bản thân."
"Đây là sứ mệnh từ khi sinh ngài ấy ra đã phải gánh vác sao?"
"Cộc, cộc, cộc....."
Tiếng gậy chống gõ xuống đất từ xa vọng lại.
Ông lão bước đi khập khiểng chống gậy đến, thanh niên cao gầy làn da tái nhợt đỡ lấy ông, ông lão đầu tóc bạc trắng, trong đôi mắt hiền từ vĩnh viễn là sự bao dung cùng vô tư.
Trong ngực ôm một chiếc hộp đã qua nhiều năm, được bảo quản rất cẩn thận.
Bên trên khắc một chữ 'Thời' rồng bay phượng múa.
"Không ai nên sinh ra phải mang theo sứ mệnh."
"Mỗi người đều có ý nghĩa tồn tại của riêng mình, làm điều mình muốn, yêu người mình yêu."
Hiệu trưởng Hertz nhìn về cánh cửa lớn đang bị kết giới phong tỏa.
"Bạn nhỏ, ta có một thứ muốn trả lại cho Tiểu Thời Tễ, con có thể cho ta vào không?"
Trong cung điện không có ai đáp lại.
Lục Dao ôm đầu gối, nước mắt rơi lã chã, lắc đầu nói, "Vô ích thôi, bây giờ cậu ấy căn bản không nghe bất cứ điều gì."
Hiệu trưởng Hertz chờ một lát, vẫn không thấy kết giới có dấu hiệu lơi lỏng.
Ông ôm chiếc hộp gấm đi đến trước cửa lớn, bàn tay già nua gầy gò nâng lên.
"Đừng, sẽ bị....."
Lời Sở Đàn Tinh còn chưa dứt, hiệu trưởng Hertz đã đẩy cửa ra.
Thương đang đỡ ông cũng định bước theo, sau đó vù một tiếng bị bắn bay ra ngoài.
Còn xa hơn cả nữ quan Sharon.
Thương: "?"
Đột nhiên anh ta được một người đỡ lấy, nghiêng mắt đối diện với cậu trai tóc đen mắt đen cao ráo điển trai, cậu trai quan tâm nói với anh ta: "Không sao chứ, anh."
Thương: "........"
Ký ức hai người dường như thoáng chồng chéo, Thương mặt không cảm xúc rút tay lại, "Ai là anh của cậu?"
Sở Đàn Tinh: "........"
***
Cung điện hoa đào rơi đầy đất.
Tạ Chước không ở trong tẩm điện, cậu cứ ôm chỉ huy ngồi dưới gốc cây đào.
Chỗ mà trước kia anh từng chờ mình.
Thiếu niên cao gầy khoác hoàng bào đen ánh vàng tựa vào gốc cây, người trong lòng mày mắt yên tĩnh tựa vào trước ngực cậu, khuôn mặt kinh diễm động lòng người giờ đây tái nhợt thanh thoát, Tạ Chước nhìn một cái vẫn yêu đến thắt lòng.
Cúi đầu hôn nhẹ lên trán anh, "Anh trai, hiệu trưởng đến thăm anh rồi."
Bước chân hiệu trưởng Hertz dừng lại.
Gió xuân mang theo cánh hoa lất phất rơi xuống, ông nhìn thấy tiểu đế vương bên môi treo nụ cười dịu dàng.
Ông nhẹ giọng gọi, "Bạn nhỏ...."
Tạ Chước rất bình tĩnh, "Ừm, tôi cho ngài xem cái này."
Cậu giơ tay lên, chiếc nhẫn bạc trên đầu ngón tay ánh lên chút sáng trong ánh chiều tà, sau đó nở rộ một đóa hoa hư vô.
"Thần kỳ phải không?"
"Chỉ cần tôi buồn, nó sẽ nở hoa."
Hiệu trưởng Hertz không nói gì, Tạ Chước cũng chẳng bận tâm ông có nói hay không.
"Trước kia không có đâu." Tạ Chước nói: "Là anh trai lúc đưa tôi ra khỏi ảo cảnh đã để lại, anh ấy biết mình sẽ chết, sợ tôi chết theo anh."
Thế nên chỉ cần cậu đau lòng muốn chết, hoa sơn trà nhỏ ấy sẽ nở ra để dỗ dành cậu.
Tạ Chước ôm chặt người trong lòng, ngẩng đầu nhìn lên không trung nói, "Tôi chưa bao giờ dám mong chỉ huy sẽ thích tôi, người như anh ấy, nên vĩnh viễn ở trên cao được người người ngưỡng vọng, chỉ cần liếc tôi một cái tôi đã thấy mãn nguyện rồi."
"Anh ấy thỉnh thoảng có thể chủ động hôn tôi một chút, tôi thấy mình vui đến phát điên lên được."
Cánh hoa rơi xuống giữa mái tóc bạc của thiếu niên, cậu khẽ cong môi trong im lặng.
"Nhưng anh ấy yêu tôi."
"Câu cuối cùng anh ấy để lại cho tôi là, Tạ Chước, đừng xem thường tình yêu anh dành cho em."
"Ngài bảo tôi làm sao để buông được đây?"
Sắc mặt của thiếu niên gần như bình thản, nhưng hiệu trưởng Hertz nhìn ra được sự tuyệt vọng của cậu đối với cuộc sống này.
Chẳng bao lâu nữa, khi chỉ huy hoàn toàn biến mất, cậu cũng sẽ biến mất.
"Ngài có cách nào, có thể để tôi nhìn lại ký ức của chỉ huy không?"
Tạ Chước muốn một bảo vật tương tự Truy Ức Châu.
Bất kể cái giá nào cũng được.
Nếu không cậu thậm chí không vượt qua nổi đêm nay, cậu rõ ràng bây giờ đã được chữa lành không còn vết thương nào nữa, nhưng lại như thể toàn thân đầy thương tích.
Hiệu trưởng Hertz lắc đầu, "Không có, chỉ có một người có thể đi vào ký ức."
Ánh mắt Tạ Chước trở nên tĩnh lặng, "Tôi biết rồi."
Cậu nhẹ nhàng tựa cằm lên trán yên tĩnh của Thời Tễ, "Bé cưng, anh có nhớ em không?"
Chúng ta chôn cùng nhau có được không?
Cho dù là hoa hay là biển, đều được cả.
"........"
Giọng nói già nua của hiệu trưởng Hertz lại vang lên, "Nhưng ta có cách để Tiểu Thời Tễ tỉnh lại."
Lông mày cụp xuống của Tạ Chước khựng lại, cậu chậm rãi ngước mắt lên.
Nhìn thấy bàn tay khô gầy mở chiếc hộp gấm đã phủ bụi ra, bên trong chứa một phần mười mảnh bạch ngọc trong suốt.
Đó là—
Một phần mười trái tim.
"Ta rất xin lỗi, đã mang đến cho thằng bé cảm giác đau đớn gấp mười lần."
Con mèo con trong lồng nuôi năm xưa thích ăn kẹo ông nội mang đến.
Thật ra ông nội cũng rất thương nó.
Ông biết con mèo con trong lồng nuôi sẽ vì đế quốc mà hy sinh tất cả, nhưng đế quốc kia có lẽ không hề xứng đáng với sự hy sinh của nó.
Hiệu trưởng Hertz nhìn về phía chàng trai yên lặng không còn hơi thở kia, "Ta muốn khuyên thằng bé từ bỏ, lớn lên bình thường giống như Tiểu Ryan."
Nhưng vận mệnh rốt cuộc không thể nghịch chuyển, ông căn bản không thể thay đổi kết cục.
Hiệu trưởng Hertz bất lực lắc đầu.
"Trời ban cho ta năng lực Hòa Bình cấp 5S, nhưng ta lại chưa bao giờ tạo được hòa bình."
"Hãy giao thằng bé cho ta, bạn nhỏ."
Tạ Chước gần như theo bản năng đứng bật dậy, "Khoan đã, ngài muốn làm gì....."
Cậu cũng thông minh đến đáng sợ, cho dù là có được một phần mười trái tim, nhưng chết đi sống lại nào có dễ dàng như vậy.
Tạ Chước đối diện ánh mắt già nua hiền từ của hiệu trưởng Hertz, trái tim đột nhiên đập mạnh, "Ngài....."
Hiệu trưởng Hertz chống gậy, bước vào căn phòng trong cung điện, giọng nói già nua mang theo ý cười, "Hoa đã nở rồi."
"Nguyện vọng của ta đã viên mãn, bạn nhỏ."
Đế quốc cuối cùng cũng nghênh đón hoa nở, những đứa con của ông cũng đã trở về nhà.
Hiệu trưởng Hertz chỉ còn lại một tâm nguyện cuối cùng.
"Ta nghĩ, ta nên đi tìm thượng tướng của ta rồi."
***
Ba ngày sau.
Buổi chiều nắng lay động, Tạ Chước đang tưới nước cho hoa sơn trà trong sân, đột nhiên trong căn phòng yên tĩnh vang lên bịch một tiếng.
Cậu gần như theo bản năng xông vào, "Anh trai—"
Trên giường không có ai.
Người cậu dốc lòng chăm sóc mỗi ngày, biến mất rồi.
Chẳng lẽ hiệu trưởng Hertz lúc trở về Tinh Hệ Thứ Tám, đã cuốn luôn cả chỉ huy của cậu đi rồi sao???
Cậu cúi mắt, đối diện với một đôi mắt lưu ly trong suốt.
Nó lạnh lùng nghiêng đầu, "Meo ~ "