Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 204

Gió xuân thổi qua song cửa sổ.

 

Tạ Chước cúi mắt không thể tin nổi, nhìn xuống.... thứ nhỏ xíu đang móc lấy ống quần mình.

 

Bộ lông trắng như tuyết mềm mịn tuyệt đẹp, đôi mắt mèo màu lưu ly nhạt, đang lạnh lùng giơ một chân trước lên, nghiêng đầu nhìn cậu, tai mèo nhỏ cũng nghiêng nghiêng cụp xuống theo.

 

"Meo ~ "

 

Nó không kiên nhẫn lại kêu thêm một tiếng thúc giục.

 

Tiểu Alpha ngơ ngác trợn mắt chó cuối cùng cũng có phản ứng, "Chỉ huy?!!"

 

Tạ Chước cúi người ôm lấy con mèo nhỏ xinh đẹp lạnh lùng lên, quan sát nó ở khoảng cách gần, bốn mắt nhìn nhau chăm chú.

 

Đây chính là chỉ huy của cậu.

 

Cho dù có biến thành bé cưng mèo nhỏ cậu cũng có thể liếc mắt một cái liền nhận ra.

 

Chóp mũi mèo nhỏ chạm vào chóp mũi cậu, không được tự nhiên ngượng ngùng quay mặt đi, "....Meo."

 

Ừm.

 

Không đợi anh kịp đáp lại điều gì, chó con lông bạc như phát điên mà bắt đầu dụi dụi anh, mèo nhỏ ngơ ngác ngẩng đầu, bộ lông trắng mềm mại bị vò rối bù.

 

"Em bé cưng em bé cưng, Hakimi Hakimi ~ "

 

Thời Tễ: "........"

 

Gọi ai là Hakimi.

 

Anh giơ một chân mèo nhỏ lên, bộp một cái tát vào mặt Tạ Chước.

 

Động tác của chó con lông bạc dừng lại.

 

"?"

 

Đánh đau rồi sao?

 

Tạ Chước cẩn thận nắm lấy chân trước của anh, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào lòng bàn chân nhỏ mềm mại hồng hồng của anh, đôi mắt hoa đào như ẩn chứa ánh sáng lấp lánh.

 

Thời Tễ mơ hồ cảm thấy chuyện này không ổn lắm.

 

"A, đáng yêu quá đáng yêu quá." Tạ Chước nắm lấy đệm chân nhỏ của anh, chụt chụt chụt dùng môi mỏng hôn lên lòng bàn chân hồng hào, "Mau đánh em mau đánh em."

 

Mèo nhỏ lạnh lùng đơ mặt: "........"

 

Mặc cho chó con lông bạc đang hưng phấn trêu đùa anh một hồi.

 

Khi mùa xuân đến, ánh nắng vàng nhạt trải khắp sân, Thời Tễ ngồi trên bàn đá ôm một miếng bánh hoa đào ăn.

 

Tạ Chước cầm chăn lông nhỏ đi tới, ôm anh lên đặt vào.

 

Khóe mắt đuôi mày đều là ý cười không thể che giấu, "Anh trai, sao anh lại biến thành mèo nhỏ rồi?"

 

Mèo nhỏ nằm trong đệm mềm, chậm rãi cắn bánh hoa đào, không thèm để ý đến cậu.

 

Không nói được.

 

Có nói cậu cũng nghe không hiểu.

 

Chỉ cần mở miệng là giọng meo meo non nớt, Tạ Chước lại sẽ giày vò anh một trận nữa.

 

Chỉ huy không để ý, Tạ Chước cũng không tức giận.

 

Gối đầu lên tay mỉm cười hỏi, "Vậy sau này còn có thể biến lại được không?"

 

Thời Tễ ngước mắt liếc cậu một cái.

 

"........" Tạ Chước thấy anh chẳng động đậy gì, vội vàng xoa đầu nhỏ an ủi, "Không sợ không sợ, không biến lại cũng không sao, cùng lắm thì em nuôi anh mỗi ngày, nuôi anh trắng trẻo tròn vo luôn....."

 

Mèo nhỏ ngẩng đầu a ư một tiếng cắn ngón tay cậu.

 

Tạ Chước chớp chớp mắt, "Anh muốn cắn em à?"

 

Cậu hào phóng đưa hai bàn tay thon dài sạch sẽ ra, "Cắn đi, muốn cắn chỗ nào cũng được."

 

"......" Đồ thần kinh.

 

Thời Tễ buông miệng ra, để lại dấu răng nhàn nhạt trên đầu ngón tay cậu, "Meo."

 

Có thể.

 

Nhưng cần thời gian, bây giờ anh quá yếu ớt.

 

Mèo nhỏ ăn no, uống một chút trà hoa, lười biếng nằm sấp trên đệm mềm, đuôi mèo nhỏ lười biếng lắc qua lắc lại.

 

Tạ Chước lén lút đưa tay ra gãi gãi anh, đột nhiên bị đuôi mèo nhỏ hung dữ quất vào mu bàn tay một cái, sau đó còn không kịp để Tạ Chước cười khổ ra vẻ đáng thương.

 

Đuôi mèo nhỏ lại ngoan ngoãn quấn lấy ngón tay cậu.

 

Tạ Chước nhìn bộ dạng lạnh lùng lại mềm lòng của anh, trái tim mềm nhũn hẳn đi, quấn lấy đuôi mèo nhỏ trêu đùa anh.

 

"Thật ra bây giờ cũng rất tốt mà, anh không cần lo gì cả, mỗi ngày chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, từ từ lớn lên."

 

"........"

 

Bị một bạn nhỏ dịu dàng dạy đời như vậy.

 

Thời Tễ lười biếng mở mắt liếc cậu một cái, rồi đột nhiên nhớ ra cái gì đó.

 

Bây giờ anh không có mặt, mỗi ngày Tạ Chước đều buông xuôi, đến cửa cũng không bước ra, một bước cũng không rời mà canh chừng bên anh.

 

Vậy công việc của đế quốc bây giờ là ai đang phụ trách?

 

***

 

Nữ quan Sharon ngồi trong đại sảnh nghị viện mà đầu như muốn nổ tung.

 

"Then kìu."

 

Trên khuôn mặt dịu dàng mềm mại của nàng treo một nụ cười dữ tợn hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài, "Cả đời bà đây có thù với mấy tên họ Tạ!"

 

Ngay sau đó nhạc chuông tinh điện vang lên, nàng dùng một tay kẹp trên cổ để nghe.

 

"Bà xã, kỷ niệm ba năm ngày cưới hôm nay chị không thể ra tiền tuyến cùng em rồi."

 

Nữ quan Sharon vẫn đang lạch cạch trả lời email, "Tên họ Tạ đó dán cậu ta với chỉ huy lại bằng keo 502 luôn rồi, chuyện trong hoàng cung thì không ngó ngàng gì tới, chị bây giờ cứ giống như Võ Tắc Thiên phiên bản nhái vậy...."

 

Không có phúc lợi mở hậu cung, nhưng lại có số phận phải gánh vác việc của hoàng đế.

 

Ngay lúc đó cửa nghị viện bật mở, nữ quan Sharon tùy tiện phất tay với người vừa đến.

 

Ý bảo ngồi sang một bên chờ.

 

Nàng không thể lo nổi ba việc cùng lúc.

 

Tạ Chước ôm mèo nhỏ ngồi trước cửa sổ sát đất.

 

Mèo nhỏ trắng mềm ngoan ngoãn cuộn tròn trong khuỷu tay cậu, hai bàn chân nhỏ màu hồng ôm lấy chùm lông lủng lẳng trên áo hoodie đen của cậu.

 

"Em nói gì cơ? Yêu thú ngoài tiền tuyến không đánh nhau với em???"

 

Giọng nữ quan Sharon khiếp sợ vang lên, ".....Còn, còn tay trong tay nhảy bài 'Trái tim biết ơn' cho em xem???"

 

"Ừ."

 

Đội trưởng Tương Tư luôn bình tĩnh một cách kỳ lạ trong mọi hoàn cảnh.

 

Thậm chí còn có thể bình thản quay lại rồi đăng lên vòng bạn bè tinh hữu, "Bây giờ đang nhảy 'Tình yêu báo động', nhưng em thấy giống như tụi nó mắc tiểu thì đúng hơn."

 

"........"

 

Nữ quan Sharon dừng tay gõ bàn phím, "Tại sao?"

 

Nàng thận trọng nói, "Em cẩn thận có mưu kế, an toàn là trên hết."

 

Đuôi mèo nhỏ của Thời Tễ quất Tạ Chước một cái.

 

Hai người sau khi trải qua chút hòa hợp đơn giản, Tạ Chước đã có thể đại khái hiểu được ý của chỉ huy, cậu ò một tiếng rồi nói, "Không phải mưu kế đâu, bọn chúng chỉ là đang cảm ơn loài người thôi."

 

Nữ quan Sharon: "?!"

 

Tên họ Tạ!!

 

Nàng còn chưa kịp trừng mắt phóng dao qua, thì nhìn thấy một con mèo nhỏ trong lòng Tạ Chước, đang ôm chùm lông đen tung hứng chơi đùa, lập tức trợn tròn mắt.

 

"Chỉ huy!?"

 

Thời Tễ: "........"

 

Cả người anh cứng đờ, rồi lập tức quăng chùm lông đi, ngồi lại ngay ngắn, khôi phục hình tượng lạnh lùng cao quý.

 

Tại sao ai cũng có thể liếc mắt một cái liền nhận ra là anh vậy?

 

"Sao ngài lại biến về nguyên hình rồi?" Nữ quan Sharon lập tức vứt luôn tinh điện lao tới.

 

Đội trưởng Tương Tư: ".....Đừng vứt, mở video cho em xem với."

 

"........"

 

Sharon vòng lại, giơ tinh điện mở video rồi tiếp tục lao tới.

 

"........"

 

Quả thật quá dễ nhận ra.

 

Khí chất của chỉ huy độc nhất vô nhị, ngay cả khi ở hình thái mèo nhỏ cũng bộc lộ vẻ lạnh lùng kiêu ngạo xa cách, nhưng lại đặc biệt trắng mịn xinh đẹp.

 

Thời Tễ nhìn thấy ống kính liền không nhịn được nhíu mày.

 

Quay đầu vùi mặt vào lòng Tạ Chước, dùng đuôi mèo nhỏ che đi bản thân.

 

Một bộ dạng vừa cao quý lại vừa dính người.

 

"Không được quay không được quay."

 

Tạ Chước rất hưởng thụ sự dính người của chỉ huy, vội vàng ôm bé cưng mèo nhỏ vào lòng bảo vệ, "Không thấy bé cưng nhà tôi đang xấu hổ xấu hổ sao, không tinh mắt gì hết."

 

"........"

 

Nữ quan Sharon chua đến run cả chân răng.

 

Đúng là có phúc thật đó, tân đế.

 

Nàng xoay quanh Tạ Chước chụp mấy tấm ảnh, đội trưởng Tương Tư bên kia mặt lạnh nghiêm túc cạch cạch cạch chụp màn hình, cuối cùng hai người cảm thấy hàng tồn kho đủ rồi mới chịu dừng tay.

 

Không chụp được mặt chính diện thì sao chứ, đối với những người đu cp trình độ cao như bọn họ mà nói.

 

Cái dáng vẻ mèo nhỏ dùng đuôi che mặt, nửa muốn lộ nửa muốn giấu như thế, còn đáng yêu nổ trời hơn biết không?!

 

Tạ Chước cúi đầu xoa xoa tai mèo nhỏ, "Được rồi được rồi, không chụp nữa."

 

Sau đó nhét chùm lông trên áo hoodie cho anh, Thời Tễ quay đầu đi, nói gì cũng không thèm chơi nữa.

 

Càng thêm kiên định với việc trong khoảng thời gian này không thể gặp lại mấy bạn nhỏ kia.

Bình Luận (0)
Comment