Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 205

"Yêu thú tại sao lại phải cảm ơn loài người?"

 

Sau một hồi ngắm nghía hình thái mèo của chỉ huy, Sharon cuối cùng cũng nhớ ra phải bàn chuyện chính sự.

 

Thời Tễ ngồi ngay ngắn trên đùi Tạ Chước, nghe vậy thì liếc cậu một cái.

 

Sau nửa ngày hòa hợp chắc cũng sẽ có hiệu quả.

 

Thế là Tạ Chước không phụ kỳ vọng của anh mở miệng nói, "Bởi vì chúng cảm thấy tân đế phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm....."

 

Thời Tễ điềm tĩnh nhắm mắt mèo lại.

 

Móng mèo nhỏ duỗi ra, ghim chặt vào đùi Tạ Chước.

 

"Á đau đau đau —"

 

Alpha tóc bạc nũng nịu cầu xin tha thứ, "Sai rồi sai rồi anh trai, bởi vì chúng đang cảm ơn loài người đã cứu đồng tộc của chúng ra khỏi nước sôi lửa bỏng."

 

Nữ quan Sharon: "Đồng tộc của chúng...."

 

"Bị Hủy khống chế."

 

Tạ Chước nắm lấy móng mèo mềm mại kia, đầu ngón tay nhẹ xoa vào lớp đệm hồng nhạt mềm mềm của anh.

 

"Kẻ khơi mào chiến tranh chưa bao giờ là bọn chúng, mà là những yêu thú bị Hủy khống chế trở nên điên loạn."

 

Chúng thậm chí còn không biết bản thân đang làm gì.

 

Dù có thân thể khỏe mạnh vượt trội hơn loài người, nhưng chúng chưa bao giờ dám dễ dàng khiêu khích loài người có trí tuệ cao.

 

Là đại trưởng lão.

 

Những tà niệm độc ác nhất thế gian đều xuất phát từ lòng người.

 

Khoác lớp da thánh nhân, làm đủ mọi chuyện dơ bẩn.

 

Chiến tranh giữa hai tộc người và thú luôn tồn tại, nhưng đến thời tiên đế, mâu thuẫn bị đẩy lên cao trào, những cuộc chiến không dứt khiến lòng người hoang mang bất ổn, cho đến khi thiên phú của tiên đế không còn đủ để bảo vệ tám đại tinh hệ.

 

Các trưởng lão đề xuất, "Tinh hệ ngân hà, cường giả vi tôn."

 

Tiên đế bị quần thần tấn công hạ vị.

 

Người đầu tiên chịu khổ là hoàng hậu. Bà không cam lòng khi địa vị bị tước đoạt, liền lợi dụng năng lực của Hủy để tăng cường sức mạnh bản thân, bồi dưỡng Tạ Thần.

 

Cho đến khi thiên phú mạnh nhất đế quốc là Tạ Chước ra đời.

 

Mặt trời mọc đánh thức bình minh, đại địa tái sinh rực rỡ.

 

Đế quốc cuối cùng cũng nghênh đón được hy vọng.

 

"Tiên đế cho rằng có tôi thì có hy vọng, kết quả không ngờ hoàng hậu đã đạt đến thiên phú chiến đấu cấp 5S."

 

Lúc ấy cấp 5S chỉ có một mình bà.

 

Bà muốn giết ai liền giết người đó.

 

Tạ Chước vừa mới sinh ra, chẳng khác nào con gà con chờ người làm thịt.

 

"Ông ta chỉ có thể để bảo vệ tôi, ném tôi vào xó xỉnh dơ bẩn, không đoái hoài đến tôi, bắt đầu dốc toàn lực nâng đỡ Tạ Thần."

 

Thiên phú của hoàng hậu có nhược điểm, tiên đế và bà kìm hãm lẫn nhau.

 

Một người muốn bảo vệ Tạ Chước, một người muốn g**t ch*t Tạ Chước.

 

Cuối cùng người không chịu nổi gánh nặng lại là mẹ cậu.

 

Người phụ nữ đáng thương bị hai bên kích động, đến chết vẫn rơi vào cảnh khốn cùng vô tận, muốn yêu cậu nhưng lại sợ cậu sau này đau khổ không chịu nổi, chi bằng tự tay kết thúc đau khổ của cậu.

 

"Bà ấy luôn muốn giết tôi, nhưng lần nào cũng không xuống tay được."

 

Tạ Chước cúi mắt bật cười, "Mãi đến khi bà ấy chết tôi mới biết, thì ra bà ấy cũng yêu tôi."

 

Đầu ngón tay cậu được móng mèo nhỏ ôm lấy.

 

Tạ Chước gãi gãi cằm xinh đẹp của mèo nhỏ, "Em không sao, chuyện cũng qua rồi."

 

Những chuyện này đều là hiệu trưởng Hertz kể cho cậu nghe.

 

Hiệu trưởng giọng già nua nói, "Bản thân con người là cá thể đầy mâu thuẫn, trách cứ ai cũng không có ý nghĩa, hết thảy đều có nhân quả, chỉ là khổ thay cho loài người và yêu thú đã ngã xuống trong chiến tranh."

 

"Tiểu hoàng đế, con đã trải nghiệm qua nhân sinh bách thái, gặp qua thiên la vạn tượng."

 

"Ta tin con có thể làm được."

 

Hiệu trưởng vỗ vỗ vai cậu bằng bàn tay già nua như củi mục, đôi mắt đục mờ của ông vĩnh viễn dịu dàng vô tư, như một bến cảng có thể neo đậu bất cứ lúc nào.

 

"Mang lại hòa bình cho thế giới."

 

***

 

"Bên này bên này."

 

Tiểu Ryan bây giờ đã có thể tự đi đứng, tung tăng nhảy nhót dẫn theo một vị trưởng lão đến sảnh nghị viện.

 

Trưởng lão kia râu dài chạm đất, chống gậy bước đi loạng choạng.

 

Ryan nhìn mà mặt nhăn mày nhó.

 

Cậu cảm thấy chờ đến lúc ông ta đến được chỗ thì Tạ Hỏa Chước cũng đến giờ tan làm, tiếp tục chơi chỉ huy..... không phải, tiếp tục cùng chỉ huy chơi đùa rồi.

 

Tiểu Omega ở học viện vốn đã thích giúp đỡ người khác, dứt khoát cúi người túm lấy bộ râu trắng, cuộn tròn ôm vào cánh tay nhỏ xinh, "Ông sư tử già ơi nhanh lên, theo tôi xông pha nào!"

 

Trưởng lão yêu thú: "........"

 

Ngôn ngữ loài người của ông ta miễn cưỡng có thể nói trôi chảy.

 

"Nhanh, nhanh....."

 

Ryan được cổ vũ, đôi chân nhỏ lạch bạch chạy càng lúc càng nhanh.

 

Trưởng lão chống gậy chạy theo sau cậu, "Nhanh......nhanh dừng lại, ta sắp.... cất cánh rồi....."

 

Ryan: "........"

 

Tiểu Omega vội vàng phanh gấp, ôm râu xin lỗi, "Xin lỗi xin lỗi ạ."

 

Trưởng lão yêu thú thở hổn hển dừng lại trước cửa nghị viện.

 

Ryan cũng thở hổn hển theo ông ta.

 

Trưởng lão yêu thú: "Ngươi cũng thở *hít*..... không nổi sao *hà* ?"

 

Ryan nín thở: "Tôi sợ ngài *hít*..... ngủm củ tỏi *hà* ~ "

 

"........"

 

Trưởng lão chỉnh trang y phục, bước vào cửa sảnh nghị viện.

 

Hôm nay ông ta mặc bộ áo choàng trang trọng nhất, đặc biệt đến bái kiến tân đế loài người.

 

Liền nhìn thấy một người quen thuộc đang ngồi trên vị trí chủ tọa.

 

Áo hoodie đen, quần bò, chỏm tóc bạc ngốc nghếch vểnh vểnh, đang ngồi trên ngai vàng đan len.

 

Trên chân dài của cậu là những cuộn len nhỏ đủ màu sắc vương vãi, một con mèo nhỏ xinh đẹp toàn thân trắng muốt, đang dùng hai bàn chân mèo nhỏ chơi đùa với cuộn len, mở to đôi mắt mèo trong veo ném qua ném lại.

 

Trưởng lão: "........" Đến nhầm chỗ sao?

 

"Ơ, chẳng phải là ai đó sao?"

 

Tạ Chước ngẩng đầu nhìn thấy ông, "Ông vậy mà lại là trưởng lão yêu thú?"

 

Trưởng lão nheo mắt trừng cậu, "Ngươi vậy mà lại là hoàng đế loài người?"

 

Thời Tễ bình tĩnh hất cuộn len ra, tao nhã nhảy khỏi đùi Tạ Chước, ngồi ngay ngắn một bên ngai vàng.

 

Cuộn len nhỏ lăn lông lóc xuống đất, ánh mắt anh cũng di chuyển theo.

 

Ryan cười tít mắt nhặt cuộn len lên, "Chỉ huy, đợi lát nữa lại cho anh chơi nha."

 

Thời Tễ: "........"

 

Thời Tễ bình tĩnh nghĩ, anh chi bằng chết quách đi còn hơn.

 

***

 

Hai người có địa vị cao nhất hai tộc gặp nhau, lại phát hiện đối phương là người quen cũ.

 

Tạ Chước: "Hồi đó ông đuổi theo tôi chạy qua tận ba khu rừng, mà còn đuổi không kịp."

 

Trưởng lão: "Ngươi.....ăn trộm ta... hai trái đào."

 

Tam trưởng lão giơ tay ra hiệu: "Stop! Bắt đầu hội đàm chính thức."

 

Đại trưởng lão đã chết, nhị trưởng lão không thích quản chuyện, tứ trưởng lão chẳng để tâm chuyện không liên quan đến mình, ngũ trưởng lão mắc hội chứng sợ xã hội không thích nói chuyện.

 

Chỉ có thể do tam trưởng lão ra mặt chủ trì đại cục.

 

Nhưng giờ đây ông nhìn hai vị thống trị có địa vị tối cao này, nhìn thế nào cũng thấy không đáng tin.

 

Cho đến khi trưởng lão yêu thú vung tay lên, những dòng chữ ánh vàng lập lòe trôi nổi giữa không trung.

 

Ông ta còn đặc biệt dùng ngôn ngữ loài người để viết tên.

 

Sư tộc Do Trạch, lão hổ Thiết Lão, tiểu hổ Tiểu Thiết, nhện yêu Tiểu Bình An, bươm bướm Kiều Kiều..... danh sách yêu thú dài đằng đẵng, chiếm đầy cả màn hình.

 

Ông ta rút từ trong ngực ra một chiếc máy phiên dịch tiếng yêu thú, "Cái này, đều là đồng loại của tộc ta bị loài người các ngươi tàn nhẫn giết hại."

 

Tam trưởng lão còn chưa kịp lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo của Tạ Chước đã nện xuống.

 

"Thương vong của loài người chúng tôi không hề ít hơn các người, tổn hại do chiến tranh mang lại vĩnh viễn là tương đối giữa hai tộc, nếu ông muốn tranh luận chuyện này thì không có ý nghĩa."

 

Tam trưởng lão sững người.

 

Các trưởng lão nhìn vị tân đế nghiêm túc lạnh lùng đang ngồi trên ngai vàng, chỉ thấy tân đế đột nhiên nhích mông, "Á, em ngồi lên đuôi mèo rồi sao? Có đau không có đau không?"

 

"........"

 

Sau đó danh sách trên không trung chuyển đổi.

 

"Cái này, là danh sách yêu thú được Trái Tim Lưu Ly cứu sống lần này."

 

Trưởng lão yêu thú ánh mắt sắc bén nói, "Chiến tranh là do loài người các ngươi khơi mào trước, bọn ta trước nay chưa từng vượt giới."

 

Trái tim của yêu thú thật ra rất đơn thuần, giờ đây loài người đã chữa lành cho đồng loại của bọn họ, chủ động phát ra tín hiệu thiện ý với bọn họ.

 

Ông liền nguyện ý vượt ngàn dặm xa xôi đến đế quốc để tìm kiếm hòa bình chung.

 

Tạ Chước bình tĩnh nhìn về phía ông lão già nua giữa đại sảnh.

 

"Tôi có thể hứa với ông, từ nay loài người sẽ không còn chủ động làm hại các người nữa."

 

Giọng nói ôn hòa của tam trưởng lão lên tiếng phản đối, "Hai tộc từ xưa đến nay chưa từng có lúc chung sống hòa bình."

 

Tứ trưởng lão liếc nhìn tiểu hoàng đế, "Có một câu Tạ Thần nói không sai, kẻ không cùng tộc, tất có lòng dạ khác biệt."

 

"Ngươi muốn lấy gì đảm bảo yêu thú một tộc vĩnh viễn không hai lòng?"

 

Bọn họ trời sinh đã không thuộc cùng một chiến tuyến.

 

Trưởng lão yêu thú cũng nói: "Sinh mệnh loài người ngắn ngủi, lời hứa là thứ không đáng tin nhất."

 

Thời Tễ vẫn luôn im lặng không nói gì.

 

Tình huống như thế này chỉ có thể giao cho Tạ Chước tự mình đối mặt.

 

Anh không thể trong trường hợp này dùng giọng mèo con mềm nhũn kêu meo meo.

 

Cho đến khi giọng nói lạnh lẽo bình tĩnh của Tạ Chước rơi xuống, mang theo uy lực trấn áp cường quyền, "Ít nhất khi chúng tôi tại vị, tôi nói hòa bình thì sẽ hòa bình."

 

Ngoài cửa sổ, sóng biển vô hình bao phủ bầu trời, dao động bình lặng mà cuộn trào.

 

Ngay cả yêu thú cũng phải sợ hãi sóng biển bao phủ hơn nửa bề mặt tinh cầu kia.

 

Tạ Chước không thể đảm bảo yêu thú vĩnh viễn không hai lòng, nhưng ít nhất cậu có thể đảm bảo lúc bản thân còn tại vị, sẽ không ai dám khơi mào chiến tranh dưới mí mắt cậu.

 

"Sinh mệnh yêu thú dài đằng đẵng vô tận, tuổi thọ loài người thoáng qua như chớp mắt, nếu như sau hàng trăm, hàng ngàn năm các ngươi chết đi... lại một lần nữa bùng nổ chiến tranh chủng tộc."

 

Tạ Chước dường như không có tâm trạng tiếp tục nghe.

 

"Sẽ có một chúng tôi khác."

 

Trưởng lão yêu thú sững sờ.

 

"Chúng tôi không cách nào kiểm soát triều đại thay đổi, nhưng vận mệnh xưa nay không thể nghịch chuyển, mọi thế lực âm mưu khơi mào chiến tranh đều sẽ bị người mới áp chế xuống lòng đất."

 

"Đó chính là một chúng tôi khác."

 

Tạ Chước bình tĩnh mà lạnh nhạt quét qua bọn họ, dịu dàng mỉm cười nhìn người bên cạnh, "Phải không? Chỉ huy, anh sẽ luôn ở bên em, làm thần minh bảo hộ đời này của em."

 

Thời Tễ cuối cùng cũng đáp lại cậu, "Meo."

Bình Luận (0)
Comment