Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 206

Thời Tễ lạnh lùng meo một tiếng.

 

Cả nghị viện chìm vào sự im lặng như chết chóc.

 

Nữ quan Sharon lạch cạch gõ chữ: Ảnh meo rồi, ảnh meo rồi, a a a Tạ Hỏa Chước vậy mà có thể làm chỉ huy kêu meo meo! ! !

 

Đội trưởng Tương Tư: ?

 

Sao nghe có vẻ không đúng lắm nhỉ.

 

Cuộc đời của trưởng lão yêu thú dài đằng đẵng vô tận, nhưng ông ta chưa từng nghe những lời sùng bái thần minh nào thành kính đến vậy.

 

Cười khẩy nói, "Thần minh của ngươi, chính là một con mèo sữa chưa trưởng thành sao?"

 

Thời Tễ: "........"

 

Cái gì gọi là mèo sữa chưa trưởng thành.

 

Anh đã 24 tuổi rồi.

 

Đôi mắt lưu ly lạnh lùng liếc Tạ Chước một cái, Tạ Chước lập tức phúc đến thì lòng cũng sáng ra, nháy mắt liền hiểu.

 

Ôm chặt Thời Tễ vào lòng bảo vệ, "Ông già chết tiệt này, nói gì vậy, bé cưng nhà tôi mới 24 tuổi, vốn dĩ chính là một bé mèo nhỏ kiêu kỳ cao quý công....." chúa.

 

Thời Tễ bình tĩnh cắm móng mèo nhỏ vào da thịt Tạ Chước.

 

Vào lúc này, anh cũng không có suy nghĩ lớn lao gì.

 

Chỉ là muốn để Hủy xuất hiện, tiêu diệt tất cả bọn họ.

 

Đột nhiên, từ đầu ngón tay truyền đến tin tức tố cỏ bạc hà mèo khiến Thời Tễ hơi giật mình.

 

Tại sao cậu, lại không che giấu tin tức tố?

 

Rất ngọt, rất thơm....

 

Thời Tễ không nhịn được l**m môi một cái.

 

Tạ Chước nhìn thấy dáng vẻ mèo nhỏ cứng đờ, đưa tay xoa đầu an ủi anh, "Không sao, ngoan, muốn cào thì cào, em không đau."

 

Trưởng lão yêu thú không nhìn nổi nữa.

 

Ấn tượng của ông ta về hoàng đế loài người hoàn toàn sụp đổ, lập tức cáo từ muốn về quê.

 

"Khoan đã." Tạ Chước bất cần gọi ông ta lại, "Còn một chuyện nữa."

 

Tân đế ngày thường không đứng đắn, bất ngờ  bộc lộ khí thế khiến người khác lạnh sống lưng.

 

Hoặc có lẽ cậu chỉ là tính cách hiền lành, giỏi giả vờ.

 

"Xin bệ hạ nói thẳng, nói điều kiện của ngươi đi." Trưởng lão yêu thú biết bảo vệ hòa bình không dễ dàng như vậy, nhưng chiến tranh kéo dài không ngừng, hai bên đều đã mệt mỏi rã rời.

 

Ông ta nguyện ý trả bất cứ giá nào để đổi lấy hòa bình.

 

Tạ Chước liếc thứ trong tay ông ta, "Cái đó, cho tôi một cái liên kết của máy phiên dịch."

 

"........"

 

Nữ quan Sharon hơi nhíu mày, "Tiểu hoàng đế, ngài không hiểu rồi, phải meo meo thì mới hay chứ!"

 

Đó là người bình thường đang meo sao?

 

Chính là chỉ huy đang meo đó.

 

Là vị chỉ huy bình thường lạnh lùng thờ ơ liếc nàng một cái liền có thể khiến nửa người nàng rắc rắc đông cứng lại đang meo đó.

 

Tạ Chước nghiêm túc thảo luận với nàng, "Nhưng tôi muốn nghe anh trai nhà tôi nói chuyện, tôi đã rất lâu rồi không nghe anh ấy....."

 

Cánh tay truyền đến cảm giác đau nhói.

 

Tạ Chước lặng lẽ đổi câu 'nói yêu tôi' thành, "Mắng tôi."

 

Anh trai đã ba ngày không mắng em rồi, nhớ quá đi.

 

Bỗng nhiên Tạ Chước cảm thấy cơn đau này có gì đó không đúng lắm, mềm mềm, ướt ướt, lại ngứa ngáy râm ran.

 

Cậu cúi đầu, thấy mèo nhỏ đang ôm tay mình, dùng đầu lưỡi mềm mại có gai l**m vào vết thương của cậu.

 

Đôi mắt lưu ly mơ màng long lanh, giống như vừa uống nhầm rượu giả vậy.

 

Tạ Chước chợt nhớ đến điều gì đó.

 

Lúc đó cậu ôm lấy chỉ huy không còn sự sống, tìm đủ mọi cách chỉ để anh để ý đến mình.

 

Ngồi dưới gốc đào khàn giọng khóc nức nở, "Ngay cả cỏ bạc hà mèo anh thích nhất cũng không muốn nữa, em phải làm sao đây, ai có thể đến giúp em....."

 

Sau đó cậu không còn lo che giấu nữa.

 

"Vãi!"

 

Tạ Chước còn tâm trí đâu mà lo lắng máy phiên dịch gì nữa, ôm lấy mèo nhỏ đang đắm chìm trong mùi hương của cậu mà chạy nước rút tám trăm mét, "Để giữ thể diện cho chỉ huy và cái mạng nhỏ của tôi, tôi rút trước nhé các bạn——"

 

***

 

"Meo meo meo, meo meo meo."

 

Lục Dao vừa ngân nga hát vừa ngậm kẹo m*t, vuốt lại kiểu tóc xoăn Hàn Quốc màu nâu hạt dẻ tra nam của mình, hào hứng chạy từ sảnh phụ ra ngoài.

 

Chị Sharon nói trong nhóm, chỉ huy bị Tạ Hỏa Chước làm cho kêu meo meo rồi.

 

Cậu có thể không đi xem sao?

 

Lục Dao nhấc chân liền lao tới, sau đó ngồi bệt xuống đất.

 

"Mẹ nó, là đứa nào không có mắt....."

 

Lục Dao giật mình, nhìn thấy đội trưởng Lôi Đình mặt tái nhợt đang ôm hông đứng ở cửa, "Sao lại là anh vậy, tôi đụng trúng vết thương của anh sao, mau mau mau tôi đỡ anh."

 

Lục Dao lúc sau mới biết được, đội trưởng Lôi Đình bị cậu đè gãy ba cái xương sườn.

 

Cũng có chút áy náy.

 

"Anh nhìn anh đi, vết thương còn chưa khỏi đã chạy lung tung, cái này có thể trách tôi đụng trúng anh sao? Không thể đúng không, lần này không phải lỗi của tôi nhé."

 

Đội trưởng Lôi: "........"

 

Mới nghe thì thấy rất cảm động, nghe xong thì lại muốn động tay.

 

Chưa đợi anh ta nheo mắt mất kiên nhẫn mở miệng, dây kéo áo khoác đen liền soạt một cái kéo xuống—

 

Thiếu niên tóc xoăn màu hạt dẻ đang ngậm kẹo ngồi xổm xuống trước mặt anh ta, kéo mở áo khoác của anh ta, vén vạt áo thun đen lên định xem vết thương.

 

Mặt đội trưởng Lôi cứng đờ, đè tay cậu lại, "Cậu làm gì vậy?"

 

Lục Dao ngẩng đầu nhìn anh ta, trong miệng toàn mùi kẹo chanh, "Xem vết thương của anh đó, anh đỏ mặt cái gì?"

 

Đội trưởng Lôi mang hình tượng đội trưởng lạnh lùng điển hình, cao ráo chân dài, mày kiếm mắt sáng, cánh tay buông thõng bất cần cũng vô cùng mạnh mẽ.

 

Lục Dao thấy vành tai anh ta không hiểu sao đỏ lên, cũng thấy khá thú vị.

 

Cho đến khi đội trưởng Lôi hờ hững liếc cậu một cái, "Cậu có muốn nhìn thử bây giờ cậu đang ở tư thế gì không?"

 

Lục Dao: "?"

 

Tư thế gì cơ.

 

Chỉ là cậu ngồi xổm trước mặt người ta, đội trưởng Lôi ngồi d*ng ch*n ra, giống như một cô gái mạnh mẽ giữ trinh tiết mà che eo không cho người khác nhìn, ngoài ra hình như cũng chẳng.....

 

"Đệch, anh đang nghĩ cái mẹ gì thế?!"

 

Lục Dao thân là hoa cúc nhỏ của tinh hệ lập tức bùng nổ.

 

Như con thỏ bật dậy khỏi mặt đất, cắn kẹo m*t phát ra tiếng rắc giòn tan, "Ông đây là Alpha, Alpha còn A hơn cả anh đó!!!"

 

"Vậy thì sao?"

 

Đội trưởng Lôi liếc nhìn vành tai còn đỏ hơn cả anh ta, giọng điệu vẫn bình thản hỏi ngược lại, "Vậy thì không thể sao?"

 

Lục Dao như thể đột nhiên bị điếc, "?"

 

Cái gì gọi là, vậy, thì, không, thể, sao?

 

"Anh anh anh....."

 

Là cậu nhìn nhầm rồi, là Lục Dao cậu nhìn nhầm rồi

 

Người này đâu phải là loại hòa thượng cấm dục gì đâu, anh ta rõ ràng là loại b**n th** lưu manh mà.

 

"Được rồi, tôi tìm cậu có chuyện nghiêm túc." Đội trưởng Lôi hờ hừng thu lại lời nói.

 

Lục Dao ngậm kẹo khịt mũi, "Anh tìm tôi thì có chuyện nghiêm túc gì được chứ?"

 

Không phải nói đội trưởng Lôi không có chuyện nghiêm túc, mà là bản thân cậu chẳng làm được chuyện gì nghiêm túc cả.

 

Đội trưởng Lôi ngước mắt liếc cậu một cái, "Tìm cậu thì chứng tỏ chuyện này chỉ có cậu làm được."

 

"Ô hô."

 

Lục Dao vui vẻ, tựa vào khung cửa ngậm que kẹo m*t màu vàng, "Anh nói đi."

 

Cho đến khi đội trưởng Lôi bất ngờ từ trong túi lấy ra một bản hợp đồng ném lên bàn, "Làm bạn gái Omega theo hợp đồng của tôi trong ba tháng."

 

Lục Dao ngớ người.

 

Cậu hai tay ôm lấy thái dương, "Hở?"

 

Cậu thừa nhận dạo này trạng thái tinh thần của cậu không được bình thường, nhưng người nghiêm túc như đội trưởng Lôi thì ít ra phải bình thường hơn cậu chứ?

 

"Anh tự mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ, trên người ông đây chỗ nào dính dáng đến 'Omega' với 'bạn gái' chứ!"

 

Lục Dao thân là Alpha, danh dự không cho phép bị khiêu khích như vậy.

 

Ngay cả ân nhân cứu mạng cũng không được.

 

Đội trưởng Lôi: "Tôi vì cứu cậu mà gãy cái ba xương sườn."

 

Lục Dao: "......."

 

Đội trưởng Lôi: "Lúc trước cậu từng quấy rối tôi, còn nói sau này có yêu cầu gì cứ thoải mái đưa ra."

 

Lục Dao: "............"

 

Chỉ cần mặt cậu đủ dày, thì đều có thể không tính.

 

Nghe có vẻ rất không có tình người, nhưng Lục Dao vốn dĩ không phải là người tốt lành gì.

 

"Được thôi." Đội trưởng Lôi móc tinh điện ra từ túi áo, "Vậy tôi phát nhé."

 

Thần kinh Lục Dao đột nhiên nhảy dựng "Phát cái gì?"

 

Trong ánh mắt run rẩy căng thẳng khi đang ngậm kẹo m*t của Lục Dao, đội trưởng Lôi bình thản bấm nút phát.

 

"Anh trai, anh đội trưởng Lôi ơi, sao anh lại man, lại đẹp trai thế này, mau đến đây hun người ta một cái đi."

 

"Cút."

 

Giữa chừng xen lẫn giọng nói phản kháng tức giận của đội trưởng Lôi, "Tôi là Alpha, nhìn cho rõ, Lục Dao."

 

Toàn thân Lục Dao cứng đờ khi nghe thấy chính giọng nói hồ hởi phấn khích của mình vang lên, "Anh trai Alpha ơi em có thể ~ !"

 

Ngón chân Lục Dao có thể xấu hổ đến mức móc thủng cả toàn bộ Bạch Đế Tinh.

 

"A a a a a a a a a anh mau tắt đi, tắt! Tắt! Tắt!!!"

 

Đcm đây là cái gì, là cái gì vậy hả?!!

 

Đội trưởng Lôi thong thả bấm tạm dừng, ngón tay thon dài đẩy bản hợp đồng về phía trước, "Có thể là điểm yếu, cũng có thể là hot search."

Bình Luận (0)
Comment