Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 207

Cùng lúc đó.

 

Tạ Chước cuối cùng cũng bảo vệ mèo nhỏ mà chạy về.

 

Sự thật chứng minh giác quan thứ sáu của cậu cực kỳ chính xác, với dáng vẻ hiện tại của chỉ huy, nếu để người thứ hai nhìn thấy được, thì cả cậu và người đó đều đừng mong sống nổi.

 

"Meo meo ~ meo meo ~ "

 

Mèo nhỏ trắng muốt xinh đẹp lăn lộn trong lòng bàn tay cậu, đuôi mèo nhỏ quấn lấy ngón tay, đệm chân hồng hào ấn vào mạch đập, giọng mềm mại non nớt vừa dụi vừa l**m loạn, "Meo ~ "

 

Trông như say sữa vậy.

 

Là say cỏ bạc hà mèo rồi.

 

Tạ Chước từng dùng cỏ bạc hà mèo một lần để dụ mấy con mèo con.

 

Chỉ cần ngửi thấy, những con mèo con đó sẽ làm nũng lăn lộn cọ vào mắt cá chân cậu, huống hồ  chỉ huy còn l**m trực tiếp như vậy.

 

"Anh thế này có hít đến hỏng người không đấy anh trai?"

 

Tạ Chước nhẹ nâng cằm mèo nhỏ lên, đối diện với khuôn mặt nhỏ mơ màng đáng yêu kia.

 

Mèo nhỏ meo một tiếng mềm nhũn, rúc rúc trong lòng bàn tay cậu.

 

Còn đâu dáng vẻ lạnh lùng nữa chứ.

 

Tạ Chước: "........"

 

"Bình tĩnh, Tạ Hỏa Chước."

 

Cậu bình tĩnh nhắm mắt lại, mặc cho chỉ huy đang cọ loạn trên người mình, "Mày là người, không phải cầm thú, người trong lòng mày bây giờ chỉ là một công chúa mèo nhỏ xinh đẹp đáng yêu, dính người thích làm nũng, mày nhất định không được nảy sinh ý nghĩ lệch lạc gì với anh hết."

 

Hôn một cái lên miệng mèo nhỏ gì đó cũng quá b**n th** rồi.

 

Thế là Tạ Chước bình tĩnh mở mắt ra.

 

Chân mèo nhỏ giẫm lên ngực cậu, anh vươn người nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt mèo xinh đẹp long lanh ánh nước, "Meo ~ "

 

Em thơm quá.

 

Thời Tễ lần theo nơi có mùi cỏ bạc hà mèo đậm nhất mà tìm đến, từ sau khi hóa mèo vẫn luôn lạnh lùng kiêu ngạo, vậy mà bây giờ lại dùng giọng sữa kêu meo meo không ngừng.

 

Tạ Chước như thể bị mèo nhỏ quấy rối, "........"

 

Giây tiếp theo, Thời Tễ bị Tạ Chước không chút lưu tình xách lên ném xuống giường.

 

"Em đi tắm cái cho tỉnh táo, anh tự chơi một lát nhé."

 

Tạ Chước không muốn để anh hít quá nhiều cỏ bạc hà mèo, sợ ảnh hưởng đến việc dưỡng thương của chỉ huy.

 

Cậu đứng dậy không quay đầu lại mà lao thẳng vào phòng tắm.

 

Thời Tễ ngơ ngác trong giây lát, tai mèo xoay một vòng, ngửi ngửi mùi hương trong không khí.

 

Hết rồi.

 

Không còn cỏ bạc hà mèo nữa.

 

Anh nhảy xuống giường, bước chân mèo nhỏ đi đến trước cửa phòng tắm, nghe tiếng nước chảy ào ào bên trong: "Meo ~ "

 

Trong phòng tắm giọng Tạ Chước lười biếng vang lên, "Anh hôm nay đã uống mấy giọt máu rồi, say đến choáng váng luôn rồi, không được ngửi nữa, nghe lời."

 

Mèo nhỏ có chút hung dữ: "Meo!"

 

Tạ Chước không để ý đến anh nữa.

 

Thời Tễ phóng người nhảy lên bàn thấp, tiện tay vung nhẹ móng mèo nhỏ, "Choang—"

 

Bình hoa rơi xuống vỡ tan tành.

 

Người trong phòng tắm nghe thấy liền giật mình, tiện tay kéo một chiếc khăn tắm, tóc bạc còn ướt sũng đã lao ra ngoài, "Sao vậy sao vậy? Có bị thương không?"

 

Cậu vừa bước ra, bóng dáng trắng muốt mềm mại liền nhảy vào lòng, há miệng cắn ngay vào cổ cậu.

 

"Shhh——"

 

Tạ Chước dựa người vào khung cửa, bất lực mà buồn cười, "Được được được, tính khí cũng lớn ghê, cho anh hít thêm một phút cuối cùng."

 

Nước từ trên tóc rơi xuống, Tạ Chước dùng tay hứng lấy, tránh để rơi vào mèo nhỏ.

 

Alpha tóc bạc dịu dàng muốn chết.

 

Hết một phút, cậu dứt khoát túm mèo nhỏ đặt lại lên bàn tủ thấp, "Đừng có nhảy xuống, lần này anh mà làm loạn nữa là em mặc kệ đó nha."

 

Sau đó không quay đầu lại bỏ đi.

 

Nhưng lần này Thời Tễ không tiếp tục làm loạn nữa.

 

Anh thật sự có hơi choáng rồi.

 

Mùi cỏ bạc hà mèo xông thẳng vào não, trước mắt anh choáng váng quay cuồng, tin tức tố hoa sơn trà lạnh lẽo trong cơ thể dường như lại bị đánh thức, có một luồng sức mạnh nào đó nôn nóng muốn phá vỡ mạch máu.

 

"Meo...." Anh meo một tiếng mềm mại.

 

Dường như muốn Tạ Chước đến xem anh thế nào.

 

Mèo nhỏ trắng muốt lảo đảo hai cái, bịch một tiếng ngã lăn ra bàn tủ thấp, làm đổ thêm một cái bình hoa khác.

 

"Choang—"

 

Lại một tiếng nữa.

 

Trong phòng tắm đầy hơi nước, Tạ Chước quyết tâm không ra ngoài.

 

Chỉ huy rất thông minh, sẽ không tự làm mình bị thương, cậu thản nhiên tiếp tục tắm, thoa sữa tắm thơm thơm lên cổ.

 

Cậu chắc chắn vẫn sẽ mềm lòng, vậy thì....

 

Cùng lắm cho anh ngửi thêm một phút nữa thôi.

 

Cùng lúc đó, bên ngoài phòng lóe lên một luồng sáng trắng chói mắt.

 

Cành hoa rơi xuống mắc vào tấm rèm trắng treo trên tường, mỏng như tơ lụa nhẹ nhàng rũ xuống, phủ lên mỹ nhân đang ngủ say trên bàn tủ thấp.

 

***

 

"Alo? Tạ Hỏa Chước."

 

Tạ Chước trong phòng tắm nhận được tinh điện của Ryan.

 

Ryan khó hiểu hỏi, "Bên cậu loảng xoảng cái gì vậy?"

 

Tạ Chước thờ ơ vuốt tóc bạc ra sau đầu, giọng lười biếng trả lời, "Tắm chứ cái gì, không lẽ lướt sóng chắc?"

 

"........"

 

"Cậu tắm làm gì, cậu có phải muốn ngủ với chỉ huy không, chỉ huy bây giờ chỉ là một con mèo nhỏ thôi, cậu tốt nhất đừng có quá phận!!!"

 

Tạ Chước nghẹn họng không nói nên lời, "Có thể dừng cái đầu óc đen tối của anh lại không, ông đây tự tắm rửa sạch sẽ để lát nữa tiện cho anh ấy cắn."

 

Thật sự là dùng giọng điệu hung dữ nhất để nói ra lời vô liêm sỉ nhất.

 

Tạ Chước nghiêm túc thanh minh, "Tôi mẹ nó còn chưa hôn miệng mèo nhỏ đâu."

 

Ryan: "?"

 

"Này mà cậu cũng không hôn, tôi đụng trúng bé mèo cam trong học viện còn phải túm lại hôn mấy cái liền, anh là nhẫn giả sao, anh Hỏa Chước?"

 

Tạ Chước còn chưa kịp nói gì, Ryan đã túm lấy Sở Đàn Tinh.

 

"Đàn Tinh Đàn Tinh, anh đi đâu vậy, anh không bóc bưởi cho em à?"

 

Giọng điệu lạnh nhạt của Sở Đàn Tinh nện xuống, "Kêu bé mèo cam của em tới bóc cho."

 

Tiểu Omega này trước giờ còn chưa từng chủ động hôn cậu ta lần nào.

 

Ryan: "........"

 

Tạ Chước suýt nữa thì bật cười, "Đi mà dỗ chồng anh đi, cúp đây."

 

"Khoan khoan khoan...." Ryan vội vàng gọi cậu lại, "Cha tôi gọi tinh điện cho tôi, bảo tôi nhắn lại với cậu, khi ông ấy chữa trị cho chỉ huy thì phát hiện chỉ huy vẫn đang trong kỳ ph*t t*nh, nếu cậu dùng tin tức tố với anh ấy thì có thể giúp chỉ huy hồi phục nhanh hơn."

 

Tạ Chước: "?!"

 

"Sao anh không nói sớm!" Cậu lập tức xả sạch bọt trên người, vớ đại cái áo choàng tắm rồi xông thẳng ra ngoài.

 

Hít hít hít, bây giờ sẽ cho chỉ huy hít đã đời luôn.

 

Tạ Chước vừa bước ra khỏi phòng tắm, cả người cứng đờ tại chỗ.

 

Ánh sáng vỡ vụn xuyên qua khung cửa sổ rọi vào trong, trên sàn là những mảnh vỡ thủy tinh của bình hoa, cành hoa từ bàn tủ thấp rơi xuống đất, tấm rèm mỏng nhẹ nhàng đung đưa, rũ xuống lưng chừng ngang eo.

 

Thời Tễ yên lặng ngủ trên mặt tủ, vòng eo mảnh khảnh hõm xuống một đường cong, một nửa bên vai trắng nõn trong suốt, hàng mi dài lạnh lùng rũ xuống mí mắt.

 

"Sao vậy, sao im re luôn rồi?"

 

Đầu bên kia vang lên giọng nói nghi hoặc của tiểu Omega.

 

"Không cần nữa, bé cưng nhà tôi lợi hại lắm, tự mình hít đủ rồi."

 

Tạ Chước bình tĩnh ngắt tinh điện.

 

Nhìn về phía cuối phòng tràn ngập ánh sáng vỡ vụn, so với mèo nhỏ, cậu càng muốn nhìn thấy chính là chỉ huy bằng xương bằng thịt.

 

Chính là người trong lòng đã vĩnh viễn biến mất, biến mất ngay trước mắt cậu, khiến cậu mỗi đêm đều chìm trong ác mộng.

 

Cả căn phòng tràn ngập ánh sáng vỡ vụn giống hệt bức tường băng vỡ vụn khi ấy.

 

Tạ Chước bước qua những mảnh vỡ, đi đến bên tủ thấp, nhẹ nhàng ôm lấy người đang yên tĩnh ngủ say.

 

Thời Tễ khẽ động mi mắt mở ra, đôi mắt trong trẻo xa cách trần thế đầy mơ màng.

 

Nửa người anh được quấn trong tấm lụa trắng, đường vai trắng lạnh tinh xảo, nhìn về phía chó con lông bạc hốc mắt đỏ hoe đối diện.

 

"Tạ Chước."

 

Giọng nói thanh lãnh hơi khàn, yên tĩnh dễ nghe nói với cậu bốn chữ.

 

"Quần áo anh đâu?"

 

Tạ Chước: "........"

 

Hiện tại vẫn mới là đầu xuân, Tạ Chước cũng sợ anh vừa hồi phục lại ngã bệnh.

 

Dùng tấm màn mỏng manh quấn người ta lại, rồi lại cảm thấy cũng chẳng có tác dụng gì.

 

Dứt khoát dùng tay kéo phăng tấm màn mỏng ấy ra.

 

Trong ánh mắt ngỡ ngàng hơi mở to của Thời Tễ, kéo áo choàng tắm bao lấy anh, giọng điệu vừa trách móc vừa làm nũng, "Em cũng không biết đâu, anh xem anh đi, biến thân mà không mặc quần áo, lại còn phải để em giúp anh sưởi ấm...."

 

Tên nhóc thối được lợi còn ra vẻ bị mỹ nhân trừng mắt, cuối cùng không nhịn được bật cười ha ha, "Rồi rồi rồi không nói nữa."

 

Cậu nghiêng người tới trước, áo choàng tắm trắng bạc khiến hai người dán sát vào nhau.

 

Thời Tễ bây giờ chỉ vừa mới tỉnh, lông mi khẽ run hai cái, "Đủ rồi, anh không lạnh...."

 

"Em lạnh, cho em ôm một chút."

 

Tạ Chước ôm chặt anh không rời nửa bước, chỉ hận không thể hòa làm một với anh, "Anh có nhớ em không?"

 

Trong những ngày trống rỗng khi chúng ta hoàn toàn mất liên lạc, anh có nhớ em không?

 

Thời Tễ nhìn vào đôi mắt hoa đào đỏ hoe ngấn nước của cậu, biết lần này chắc cậu đã bị dọa không nhẹ.

 

Anh im lặng một lúc, đưa tay khẽ vuốt qua đuôi mắt hoa đào ửng đỏ ấy.

 

Giọng điệu trong trẻo bình tĩnh khẽ cười, "Ừm, anh cũng có nhớ tiểu Alpha của anh."

Bình Luận (0)
Comment