Thời Tễ chỉ là thuận miệng dỗ dành.
"Ừm, anh cũng có nhớ tiểu Alpha của anh."
Căn phòng ngập trong ánh sáng dài vụn vỡ ấm áp, đôi mắt hoa đào ấy nồng nàn cháy bỏng, vừa bá đạo đến tột cùng, lại vừa tủi thân như một đứa trẻ.
Thời Tễ chỉ là cảm thấy, nếu lúc này không nói là nhớ cậu.
Ngược lại lại khiến mình trở nên thật nhạt nhẽo.
Nhưng ai ngờ vậy mà lại đánh thức toàn bộ sự xấu xa của tên nhóc thối này.
"Nhớ đến mức nào?"
Sau một thoáng ngây người, trong mắt Tạ Chước phản chiếu từng tia sáng lấp lánh, nhìn anh bằng đôi mắt cong cong như trăng rằm đầy mê hoặc, "Anh nhớ em đến mức nào, anh trai?"
Thời Tễ: "........"
Sớm biết như vậy, thì đã không nên chiều theo tên nhóc này rồi.
Bàn tay đang giữ sau eo bỗng siết chặt, ấn về phía trước, Thời Tễ nhíu mày khẽ rên một tiếng va vào người cậu.
Áo choàng tắm mềm mại hoàn toàn bao bọc lấy anh.
Thời Tễ va vào cơ thể cao gầy rắn chắc, dán sát vào từng đường cơ bắp căng chặt đập mạch, cảm nhận được từng luồng nhiệt trên người Alpha trẻ tuổi, nóng bỏng chẳng khác gì ánh mắt cậu.
"Anh có phải là siêu siêu siêu nhớ em không....."
Tạ Chước dùng môi khẽ chạm lên vành tai trắng mỏng của anh, từng nụ hôn nhỏ vụn đứt quãng, "Cảm thấy một phút không nhìn thấy em là như sắp chết đến nơi, giống như con cá nhỏ thiếu dưỡng khí trong nước vậy."
Thời Tễ: "........"
Cũng không đến mức khoa trương như vậy.
Nhưng anh còn chưa mở miệng, đã nghe thiếu niên khàn giọng nói, "Cũng giống như em, hận không thể chìm xuống đáy hồ cùng anh ngủ yên."
Hàng mi Thời Tễ khẽ run lên, "Tạ Chước."
Thiếu niên hôn lên cổ anh, đắm chìm trong cảm xúc say mê, nhưng vẫn buồn buồn đáp lại một tiếng, "Ừm, em đây."
Cậu biết chỉ huy muốn nói gì.
Đó là quyết định của anh, sứ mệnh của anh, anh không cách nào bỏ mặc đế quốc, cũng không thể tận mắt nhìn thấy tiểu Alpha của anh vì anh mà chết.
Anh chính là mèo nhỏ tốt nhất trên thế gian này.
Thanh lãnh dịu dàng lại kiên định.
Cậu nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của chỉ huy, "Anh luôn muốn nói với em, nhưng khi đó có nói em cũng không hiểu được."
Tạ Chước hôn lên đường cổ mỏng manh của anh, yên lặng lắng nghe.
"Anh không thể làm thần minh của em trên đời này."
Tạ Chước khựng lại: "........"
Cậu ngước đôi mắt hơi ướt, nhìn mỹ nhân thanh lãnh yếu ớt.
Bàn tay bị ngón tay trắng lạnh khẽ nắm lấy, đặt lên lồng ngực trắng như tơ, nơi đó có nhịp tim đập nhẹ.
"Anh không còn sinh mệnh dài đằng đẵng nữa, anh sẽ bầu bạn cùng em đến già."
Anh đã từ chối toàn bộ năng lực chữa trị của hiệu trưởng Hertz.
Cũng không kích hoạt hoàn toàn dòng máu yêu thú của mình.
Ánh mắt Tạ Chước nhẹ run, "Có ý gì?"
Cậu đặt tay lên vị trí trái tim, cảm nhận nhịp đập yếu ớt, "Là có tác dụng phụ sao? Anh chẳng phải vẫn là bé cưng mèo nhỏ sao? Sau này anh sẽ sống rất lâu rất lâu....."
Sau khi cậu chết đi, bé cưng mèo nhỏ của cậu vẫn sẽ khỏe mạnh.
Làm thần minh bảo hộ của cậu trên đời này.
Thời Tễ vẫn luôn bình thản, "Không có tác dụng phụ, là lựa chọn của anh."
Vốn dĩ chỉ là một trái tim cô độc, cho dù đem ra cứu người cũng chẳng sao.
Nhưng anh không ngờ rằng.
Trái tim cô độc này lại cũng có thể vì một người mà rung động.
Vì vậy khi anh có quyền lựa chọn, lựa chọn của anh chính là Tạ Chước.
Tạ Chước không thể tin được ngây người một lúc lâu, cuối cùng mới như nhóc mít ướt đỏ mũi, hôn lên đôi mắt thanh lãnh thánh khiết của anh, "Anh đúng là yêu em đến chết rồi....."
Thời Tễ bỗng thấy buồn cười, không thừa nhận, nhưng cũng chẳng phủ nhận.
Tạ Chước cúi mắt nói, "Em phải an bài thật tốt quãng đời còn lại của chúng ta."
Thời Tễ: "Em mới 19, không phải 90."
"Cũng đúng, không vội." Tạ Chước yên lặng dùng chóp mũi cọ anh, trong mắt dâng lên ngọn lửa bất diệt, "Chúng ta còn 76 năm nữa, thời gian còn rất dài rất dài."
Thời Tễ không nói gì.
Nhưng anh có thể cảm nhận được, tên nhóc thối này sau khi biết tuổi thọ anh không còn dài đằng đẵng nữa, có chút trầm tĩnh, có chút buồn bã.
Anh nhẹ nhàng nói: "Tạ Chước, em không cần cảm thấy mắc nợ."
"Anh nói ra là để dỗ em vui, không phải để làm em buồn."
Thời Tễ cũng không giỏi biểu đạt.
Anh sẽ chỉ làm băng sơn tan chảy, chưa từng giỏi làm lửa cháy lan đồng.
Tạ Chước lại cọ cọ chóp mũi anh nói, "Bản chất của tình yêu vốn dĩ là mắc nợ."
"Em sẽ bù đắp cho anh thật tốt."
Thời Tễ còn chưa kịp phản ứng lại lời cậu, Tạ Chước đã ngồi xổm xuống trước mặt anh.
Bàn tay xương khớp rõ ràng đặt lên đùi, lười biếng lại đầy áp chế tách đầu gối ra——
"........"
Đầu ngón tay trắng lạnh siết chặt lấy mép tủ, ánh mắt Thời Tễ khẽ run muốn ngăn cản cậu, nhưng ngón tay lại vô lực lún sâu vào mái tóc bạc ẩm ướt của cậu.
Hơi thở và nhịp tim đều mất kiểm soát.
Cẳng chân buông thõng móc vào tấm lụa trắng, lay động tạo ra những vệt sáng dài mơ hồ.
***
Cho đến khi anh trượt khỏi tủ thấp, ngã vào mái tóc bạc mềm mại kia.
Alpha tóc bạc xấu xa ôm chặt anh cười không ngừng, giọng trầm khàn hòa lẫn tiếng cười mơ hồ, "Anh trai, sao anh vẫn không có tiến bộ gì thế?"
Thời Tễ trừng mắt nhìn cậu, ánh mắt chứa đựng một tầng lửa giận mỏng manh.
Tạ Chước thỏa mãn ôm chặt người, trong lòng tràn ngập yêu thích đến mức như muốn tràn ra, mái tóc bạc rối bời ẩm ướt cọ bên má anh, làm nước dính đầy khắp mặt, "Anh thích cái miệng này của em đến mức nào vậy, hửm?"
Càng lúc càng quá đáng.
Thời Tễ ấn lấy vai cậu, gần như trả thù mà bóp cổ cậu cảnh cáo, "Nói bậy thêm một câu nữa xem?"
Tạ Chước lười nhác dựa vào cửa sổ, ánh sáng vỡ vụn rải rác nửa người.
Cậu lười biếng nheo đôi mắt hoa đào ngông nghênh, xương quai xanh bị hơi thở của Thời Tễ thấm đẫm, toàn thân tỏa ra khí chất gợi cảm mê người, "Dùng sức chút đi, anh trai, sao chẳng thấy đau tí nào thế?"
Thời Tễ: "........"
Anh rốt cuộc vẫn không lẳng lơ bằng con chó con lông bạc này, giọng lạnh nhạt mắng, "b**n th**."
Tạ Chước trầm giọng cười, cúi mắt cắn vành tai anh, "Đến lượt em rồi."
Bàn tay ấm áp phủ lên bụng phẳng của anh, bên tai Thời Tễ bất giác vang lên lời Tạ Chước từng nói.
Cậu muốn đánh dấu, bên trong.
Thực hiện lời nói lúc đó chưa làm được.
Sự chiếm hữu và d*c v*ng trong mắt cậu quá rõ ràng, nguy hiểm đến mức khiến thần kinh nhạy bén của Thời Tễ nhảy dựng.
Anh vậy mà vô thức cảm nhận được sự xâm lược và muốn lùi lại.
Chỉ có thể giả vờ trấn tĩnh nói, "Bây giờ là ban ngày....."
Tin tức tố cấp 5S mạnh nhất thế gian, là bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy nỗi sợ hãi xuyên thấu cơ thể.
Bản thân Tạ Chước thì lại ngoan ngoãn vô tội, đầu ngón tay không buông nổi mà véo véo chiếc cằm thanh lãnh của Thời Tễ, "Ban ngày thì sao?"
"Em chính là thích — phát — dục — ban — ngày."
"........"
"Đợi anh tỉnh lại, chúng ta sẽ kết hôn."
Một câu vẫn chưa đủ chấn động, tên nhóc thối này có câu tiếp theo còn chấn động hơn.
"Chắc khoảng bảy ngày nữa...."
Thời Tễ: "?"
Tạ Chước nói lập kế hoạch liền lập kế hoạch, thật sự trong chớp mắt đã lên xong kế hoạch đâu vào đấy, "Haizzaaa, sao lại đúng vào cuối tuần luôn thế, em đi đặt lịch cục dân chính bảy ngày sau đây, tăng ca cho tân đế một chút chắc không quá đáng đâu nhỉ?"
Thời Tễ nghe mà đau đầu, "Hoàng đế không cần phải xếp hàng để lãnh giấy đăng ký kết hôn."
Anh thậm chí còn không nhận ra bản thân đã ngầm chấp nhận hành vi của Tạ Chước.
"Sau này không chừng có ngày sẽ không còn là hoàng đế nữa."
Tạ Chước chặn lại từng câu của anh, trong lòng cậu không chứa được nhiều người như vậy, "Vậy nên vẫn phải xếp hàng lãnh giấy đăng ký kết hôn."
"Anh không phải hoàng hậu của đế quốc, anh là hoàng hậu của riêng em."
Mắt thấy Thời Tễ hơi nhíu mày, Tạ Chước lập tức sửa lại, "Hoàng đế cũng được."
"?"
"Em là hoàng hậu của anh."
"........"
Thời Tễ không còn lý do nào để từ chối nữa, ngay lúc trong mắt Tạ Chước tràn đây hân hoan cuồng dại, gần như không thể chờ đợi, như một con dã thú tha mỹ nhân về ổ bắt đầu thưởng thức.
Cậu mơ hồ cảm thấy hình như mình đã quên mất điều gì đó.
Cho đến giây tiếp theo bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Tạ Chước mới sực nhớ, cậu quên đặt kết giới.
Vậy nên người đến là—
"Chỉ huy ơi chỉ huy, anh có ở đây không ạ, Đàn Tinh với anh trai tôi đánh nhau rồi, phải làm sao bây giờ đây chỉ huy....."
Tạ Chước siết chặt nắm đấm, mạnh mẽ bóp nát một luồng sóng biển.
"Ryan Hertz!!!"