Kể từ khi Sở Đàn Tinh bị kết giới bắn văng ra.
Đã trôi qua tròn bảy ngày.
"Đừng nóng vội mà, chị hồ....anh trai hồ ly...."
Tiểu Ryan vừa an ủi mỹ nhân hồ ly đang ôm bình hoa trống rỗng, nước mắt tí tách rơi không ngừng, vừa sốt ruột nhìn về phía tòa cung điện mới yên ắng không một tiếng động.
"Đã là ngày thứ bảy rồi, sao vẫn chưa có động tĩnh gì vậy?"
Hồ ly vừa nghẹn ngào, vừa đổ nước mắt tích tụ trong bình hoa đi, chọc chọc vào eo Tiểu Ryan, "Lên.... thử..."
Lên thử xem.
Ryan nuốt một ngụm nước bọt, sau đó dùng khuỷu tay chọc chọc Lục Dao, "Mau lên mau lên."
Việc tốt sao lại đến lượt thiếu gia?
Lục Dao chọc chọc Sở Đàn Tinh đang đứng một bên ngáp dài, "Mau lên mau lên."
Sở Đàn Tinh: "?"
Đôi mắt một mí lạnh lùng của Sở Đàn Tinh ánh lên vẻ đỏ ngầu khinh miệt.
Lục Dao mở miệng liền nói, "Vợ anh gọi anh lên đó."
Sở Đàn Tinh đi rồi.
"Sao trông anh ta buồn ngủ thế, đêm qua lén trộm gà à?" Lục Dao cũng mới vừa về hôm nay, nghi hoặc hỏi.
Ryan che miệng lí nhí nói nhỏ, "Cậu không biết đâu, Đàn Tinh có chó bên ngoài rồi."
"Mấy ngày nay tôi không thèm để ý đến anh ấy."
Lục Dao: "?"
Tôi mới yêu đương có mấy ngày, cái tốc độ phát triển này của mấy người tôi không theo kịp rồi?
"Ryan Hertz!"
Giọng nói lạnh lùng của Sở Đàn Tinh truyền tới, "Em dám nói bậy thêm lần nữa thử xem?"
Ryan chưa từng bị cậu ta dữ như vậy, cắn môi, đôi mắt xanh ngấn nước, "Em nói bậy chỗ nào chứ, rõ ràng là anh cả ngày chẳng về nhà, về rồi cũng không ngủ với em."
Sở Đàn Tinh: "Anh...."
Cậu ta nhìn khuôn mặt nhỏ của tiểu Omega đang tức giận phồng má, hít sâu một hơi.
Lục Dao kinh ngạc, "Không phải chứ, hai người đã ngủ với nhau rồi sao?"
Tiểu Ryan từ trước đến nay không xem người khác là người ngoài, "Đúng vậy, ngày nào cũng ngủ với nhau."
Bất chợt bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Lục Dao, cậu phản ứng lại ngay, "Không không phải kiểu đó, chỉ là ngủ cùng nhau thôi, không làm gì cả."
Ánh mắt của Lục Dao càng thêm kinh ngạc.
Cậu cảm thấy Sở Đàn Tinh không được.
Sở Đàn Tinh: "........"
Hồ ly nước mắt rưng rưng, thấy mấy đứa nhóc này chẳng ai để ý đến mình, ôm bình hoa nhỏ trống rỗng lặng lẽ tiến lên, muốn đâm vào kết giới.
Nó muốn tìm chỉ huy hu hu hu.
Sở Đàn Tinh: "Để tôi."
Cậu ta vừa định lao lên, thì cửa của cung điện mới đã được mở ra.
Bóng dáng cao gầy thanh thoát đứng giữa cảnh xuân, gương mặt như sứ trắng mỏng lạnh lùng vẫn như thường, "Ồn ào gì vậy?"
Mấy người lập tức yên lặng một giây.
Sau đó bắt đầu lần lượt lên tiếng—
"Chỉ huy, mấy ngày nay anh có khỏe không?"
"Chỉ huy, nữ quan Sharon nói có vài quyết sách phải đợi anh xử lý, cô ấy không dám tùy tiện hạ chỉ lệnh đế vương."
"Chỉ huy! Đàn Tinh có chó bên ngoài rồi...."
"Chỉ huy, tôi không có."
Trong đó còn xen lẫn giọng nói ngập ngừng lắp bắp của hồ ly, "Chỉ... huy..."
Tình cảnh này hỗn loạn chẳng khác nào đám gà con tìm mẹ.
Thời Tễ giơ tay xoa trán, ngăn bọn họ lại, "Từng người một nói."
Ánh mắt anh lướt qua đám người lắm lời này, "Hồ ly trước."
Hồ ly yêu diễm mặc váy dài đỏ thẫm trông như một bé đáng thương.
Một bên mắt quấn dải lụa đỏ, trong lòng ôm bình hoa nhỏ không rời tay, bước tới lật ngược bình hoa cho anh xem.
"Chỉ... huy..., thiếu tướng... không... còn nữa..."
Ánh mắt Thời Tễ hơi khựng lại, nhìn về phía bình hoa trống rỗng đó.
Đừng nói nảy mầm, ngay cả đất cũng không còn.
Ryan lập tức giơ tay, "Báo cáo, thiếu tướng mấy hôm trước đã nảy mầm."
Sở Đàn Tinh nói tiếp, "Hôm qua còn nở hoa."
Hồ ly khóc hu hu, "Hôm nay thì.... mất rồi...."
Thời Tễ nhận lấy bình hoa nhỏ, cụp mắt yên lặng nhìn hai lần, cảm nhận được hơi thở của bản thân hoàn toàn biến mất.
"Có thể nào là, cậu ấy đã tỉnh...."
"Hi, chào các bạn ~ "
Giọng nói vui vẻ hoạt bát vang lên từ phía sau, Tạ Chước đã lâu không gặp vẫn phóng khoáng như trước, khác với chỉ huy luôn ăn mặc chỉnh tề, cậu khoác áo choàng tắm đen lỏng lẻo, tóc bạc tung bay cong thành hình trái tim, tay bưng một ly đồ uống màu hồng nhạt bước tới.
Hương thơm thanh mát của vải thiều bạc hà ngọt ngào dễ chịu.
Chóp mũi Tiểu Ryan ham ăn giật giật, "Thơm quá, đây là cái gì vậy?"
Tạ Chước tự nhiên nửa ôm lấy chỉ huy thanh nhã như gió nhẹ trăng sáng, cúi đầu đưa ly đến sát môi anh, "Anh trai há miệng, a ~"
Thời Tễ hơi nhíu mày, không muốn thân mật quá mức trước mặt đám nhóc này.
Nhưng trong kỳ đánh dấu, anh vô điều kiện phục tùng theo lời của Tạ Chước.
Há miệng mặc cho chất lỏng ngọt ngào chảy xuống cổ họng.
"Đây là loại nước dinh dưỡng cao cấp mới sao?" Ryan hỏi.
Tạ Chước nhẹ nhướng mày, "Không phải."
Bàn tay ấm áp của cậu nhẹ nhàng trượt theo đường eo Thời Tễ, phủ lên bụng phẳng dưới lớp sơ mi trắng lạnh, khẽ khàng chậm rãi xoa xoa, "Đây là thuốc giảm đau bụng cho chỉ huy—— Á cứu mạng!"
Thời Tễ mặt lạnh không đổi sắc.
Tạ Chước bay đi.