Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 217

Cùng với tiếng kêu thảm thiết của Tạ Chước.

 

Chó con lông bạc bay thẳng lên tại chỗ, đâm vào cây đào, làm cánh hoa rơi rụng đầy đất.

 

"........"

 

Vợ hung dữ quá.

 

Thương bên ngoài 'tình cờ' đi ngang qua, nhướn mày cười khẩy: "Tuổi trẻ đúng là tốt thật, nói lên cây liền lên cây."

 

Tạ Chước: "........"

 

Cuối cùng cũng để thằng cha này gỡ được một ván rồi đúng không?

 

Cậu híp đôi mắt hoa đào nguy hiểm, âm thầm gom cánh hoa trong lòng bàn tay, định làm thành quả cầu hoa ném úp vào Thương một phát.

 

Thời Tễ ngước mắt liếc cậu một cái, "?"

 

Em thử ném một cái xem?

 

Ngay lập tức những cánh hoa nhỏ kia vù vù bay về phía anh.

 

Thiếu niên tóc bạc nằm ườn trên cành cây lười biếng nghiêng đầu nhìn anh, ngoan ngoãn không chịu được, "Anh trai ơi, em biết sai rồi mà ~"

 

Trông có vẻ đơn thuần vô hại.

 

Nhưng Thời Tễ sẽ không bị cậu lừa nữa, giọng điệu lạnh nhạt, "Ngoan ngoãn ở yên đó, một tiếng sau mới được xuống."

 

"........"

 

Tạ Chước thật sự quá giỏi trong việc nắm bắt anh.

 

Nếu không thì Thời Tễ cũng sẽ không đến mức hiện giờ cả người đều khó chịu thế này, nhóc chó điên đó đúng là....

 

Không biết xấu hổ, không biết tiết chế.

 

Chỉ có ngày đầu tiên cơ thể anh chưa hồi phục, Tạ Chước mới dịu dàng kiềm chế, sau khi đánh dấu vĩnh viễn thì gần như nâng niu sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan.

 

Thời Tễ vốn nghĩ bảy ngày sẽ cứ vậy mà trôi qua.

 

Cho đến khi Tạ Chước đột nhiên phát hiện, tin tức tố có thể đẩy nhanh quá trình hồi phục của anh.

 

"........"

 

Từ đó Thời Tễ gần như cả ngày bị mùi hương của cậu bao phủ, toàn thân bị ngâm ướt đẫm, hàng mi dài đen lạnh nhỏ nước, da thịt trắng mỏng in đầy dấu ấn của sóng biển.

 

Thế nhưng anh lại đặc biệt khao khát mùi hương này, mơ hồ lại mê ly chỉ muốn gần gũi với Alpha của mình.

 

Tạ Chước thì suýt phát điên.

 

Thời Tễ không tỉnh táo, Tạ Chước còn đắm chìm hơn cả anh.

 

Kết quả chính là——

 

Thời Tễ thật sự không muốn nhớ lại, anh dùng tai mèo nhỏ cọ cọ Alpha của anh, nắm tay cậu đặt lên bụng mình, nước mắt lưng tròng nói, "Đau, xoa xoa....."

 

May là thời gian không dài, khoảng ba ngày sau anh đã tỉnh táo trở lại.

 

Bây giờ thì tỉnh táo rồi.

 

Thời Tễ chỉ hận không thể xóa sạch dấu ấn vĩnh viễn đó.

 

Cái này có khác gì đặt một miếng cỏ bạc hà mèo tên Tạ Chước lên người mèo nhỏ đâu?

 

"Chỉ huy?"

 

Ryan thấy chỉ huy chìm vào im lặng ngắn ngủi, tức giận phồng má như cá nóc nhỏ.

 

"Đồ Tạ Hỏa Chước đáng chết, rốt cuộc cậu ta đã làm gì bụng của chỉ huy mà...."

 

Thời Tễ đột ngột ngước đầu nhìn cậu.

 

Ryan che miệng nhỏ, theo bản năng nhào vào lòng Đàn Tinh để tìm kiếm sự bảo vệ.

 

Sắc mặt lạnh lùng của Sở Đàn Tinh cuối cùng cũng dịu đi, "Không sợ."

 

Ryan đột nhiên nhận ra điều gì, lập tức đẩy Đàn Tinh ra, "Đừng lại gần em!"

 

Sở Đàn Tinh: "?"

 

Nhóc con này tính tình cũng lớn thật.

 

"Cậu ấy đang ở trong hoàng cung." Thời Tễ đưa bình hoa nhỏ trả lại cho hồ ly.

 

Thấy đôi mắt vàng của hồ ly long lanh ngấn nước, anh nhàn nhạt giơ tay lau cho nó, giọng điệu hiếm khi dịu dàng mang theo ý cười, "Cố Mộ Chi đã trở về rồi."

 

Hồ ly oa một tiếng liền bật khóc.

 

Sau đó nhào tới ôm chặt eo chỉ huy, "Thiếu tướng.... về.... về rồi."

 

Tiểu hồ ly đã tự mình chuẩn bị sẵn quan tài, định cùng thiếu tướng vĩnh viễn ngủ yên.

 

Cuối cùng cũng đón chào một sự tái sinh mới.

 

Tạ Chước ngồi xổm trên cành cây gấp đến điên rồi, "? !"

 

Chưa đủ một tiếng, cậu lại không dám xuống, nghiến răng đến mỏi cả quai hàm, "Anh ôm bé cưng nhà tôi nhẹ chút coi, cơ thể anh ấy không thoải mái!!!"

 

Thời Tễ lạnh lùng ngước mắt, Tạ Chước ngoan ngoãn quỳ xuống, "Xin lỗi ạ."

 

Tiểu Alpha tóc bạc mắt không thấy tim không đau, quay đầu đi ngồi xổm trên cành cây nhét hoa đào nhỏ vào miệng nhai.

 

Thời Tễ: "........"

 

Cuối cùng Thời Tễ cũng không nhịn được khẽ bật cười, bất lực nhẹ giọng, "Đáng yêu."

 

***

 

"Thiếu tướng Cố, quá đỉnh!"

 

"Không hổ là thiếu tướng Cố, ngủ say lâu như vậy vừa tỉnh dậy đã phá kỷ lục bắn súng, thiếu tướng, tôi là chó của anh!"

 

"Cậu là đồ gió chiều nào theo chiều đó, bảy ngày trước còn nói mình là chó của chỉ huy."

 

"Cậu thì biết gì, đây gọi là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.... ơ, cái người không mang giày kia, sân huấn luyện rất nguy hiểm, cậu không thể vào...."

 

"Để cậu ấy đi."

 

Giọng nói thanh lãnh bình thản vang bên tai.

 

Binh lính toàn thân cứng đờ.

 

Cậu ta quay đầu như máy móc, nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp thanh lãnh đến kinh động lòng người, "Chỉ, chỉ huy."

 

Thời Tễ nhàn nhạt ừ một tiếng.

 

Anh em chí cốt huých tay binh lính kia, "Cậu nói tiếp đi, gặp chỉ huy thì nói tiếng gì?"

 

Anh em tốt vào lúc quan trọng không phải để xả thân cứu bạn mà là để đâm cậu ta hai nhát.

 

Binh lính hận không thể xé nát miệng tên này, "Gặp chỉ huy....không, không dám nói."

 

Thời Tễ nhìn về phía chàng trai tuấn tú đang giương súng trường bắn trên sân huấn luyện.

 

Mày mắt thanh tú, thần thái rạng rỡ, vẻ kiêu ngạo vô cùng chói mắt.

 

Những chai thủy tinh trên bia di động nổ tung trước mặt anh ta, mảnh vỡ bắn tung tóe khắp nơi, theo sau là một bóng người đỏ thẫm bất chấp tất cả lao về phía anh ta.

 

Vỏ đạn nóng hổi giẫm dưới chân, nóng đến bỏng rộp da, lục lạc vàng nhỏ vang lên khe khẽ.

 

"Leng keng keng....."

 

Tựa như một cuộc gặp gỡ định mệnh, anh ta bị người từ phía sau ôm trọn vào lòng.

 

Cố Mộ Chi toàn thân cứng đờ, trái tim đau nhói, đầu ngón tay co rút đau đớn, một loại cảm xúc áy náy sầu não khó hiểu bao trùm toàn thân.

 

"Xin lỗi, tôi vừa mới tỉnh dậy, rất nhiều chuyện không nhớ rõ nữa."

 

Anh ta nhìn bàn tay trắng mảnh đang ôm lấy eo mình, lễ phép nhẹ nhàng gỡ ra.

 

Nước mắt hồ ly ào một cái tuôn trào.

 

Nó nhìn người anh tuấn lạnh lùng trước mặt, có chút hoang mang bất lực.

 

"Thiếu... tướng..."

 

Thiếu tướng đã không còn nhớ tiểu hồ ly của mình nữa rồi.

 

Hồ ly bây giờ đã không còn xinh đẹp nữa, không có đuôi, không có mắt, nói chuyện cũng lắp bắp.

 

Thiếu tướng vẫn cao lớn anh tuấn, là chiến thần trong lòng binh linh.

 

Anh ấy có lẽ sẽ không còn thích mình nữa.

 

"Xin lỗi."

 

Cố Mộ Chi vẫn luôn lễ phép mỉm cười, nhẹ giọng hỏi, "Tôi có thể ôm em không? Tôi hình như rất đau lòng em."

 

Anh ta đặt một tay lên ngực, "Chỗ này, rất đau."

 

Trong ánh mắt ngơ ngác rơi lệ của hồ ly, anh ta khẽ cụp mắt, nhẹ giọng mang theo chút áy náy nói:

 

"Tôi có phải, đã để em chờ tôi rất lâu không?"

 

Hồ ly cắn môi nhào vào lòng anh ta.

 

Cố Mộ Chi nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể gầy gò, từ hơi cứng đờ ngây người đến ôm chặt lấy nó.

 

Anh ta không biết vì sao giọng nói lại khàn đi, "Em hình như gầy đi rất nhiều, Tiện Tiện......"

 

Ryan cay cay sống mũi, đôi mắt xanh biếc đỏ ửng, "Bảo sao anh trai hồ ly vẫn luôn nhớ mãi không quên thiếu tướng Cố, thiếu tướng Cố thật tốt."

 

Cố Mộ Chi dịu dàng của nhân gian.

 

Thời Tễ lặng lẽ nhìn bọn họ, khóe môi khẽ cong cười một cái, "Cậu ấy là đệ tử đầu tiên của tôi."

 

Người mà anh nhìn trúng, sao có thể kém được.

 

Thời Tễ hờ hững nói xong, liền thấy một đám người đang nhìn mình, trên mặt tỏa ra khí chất trà xanh giống hệt con chó con lông bạc nào đó——

 

"Đệ tử đầu tiên của chỉ huy đã trở về, có phải sẽ không thích bọn tôi nữa không?"

 

Thời Tễ: "........"

 

"Đương nhiên rồi."

 

Bờ vai mảnh mai của Thời Tễ bị ai đó bá đạo nhẹ nhàng ôm lấy, người vừa chịu phạt xong lập tức dính chặt lấy anh, "Chỉ huy thích ai không phải rất rõ ràng sao? Tôi không nhắm vào ai cả, tôi là nói tất cả các người đều....."

 

Thời Tễ mặt không đổi sắc đi thẳng về phía trước.

 

Tạ Chước suýt thì vồ hụt, "Anh đi đâu vậy? Anh lại không để ý đến em...."

 

Thời Tễ dừng bước, nghiêng đầu nhìn cậu, "Em nói xem đi đâu?"

 

"Quên hôm nay là ngày gì rồi sao? Đồ ngốc."

 

Là ngày bọn họ đã hẹn trước để kết hôn.

 

"Sao em có thể quên được chứ!"

 

Tạ Chước lập tức chẳng buồn tranh cãi với đám người kia nữa, vội vàng đuổi theo nói, "Em không phải là muốn dỗ ngọt anh trước sao, sau đó mới có thể lừa anh đi kết hôn với em? Kết quả không ngờ anh lại tích cực như vậy, có phải anh nóng lòng muốn làm.....vợ em không?"

 

Thời Tễ khựng lại, liếc cậu một cái.

 

Tạ Chước đang định sửa lời,"Là chồ..." ng.

 

"Ừm."

 

Một chữ nhàn nhạt, cũng đủ để Tạ Chước nổ tung tại chỗ.

 

Cậu há hốc mồm ngẩn người mất mấy giây, khóe môi Thời Tễ khẽ cong lên, thong thả sải bước đi về phía ánh xuân.

 

Tạ Chước suýt chút nữa hồn bay phách tán, "Anh trai ơi, gọi thêm một tiếng nữa đi, xin anh đó, gọi giống như tối hôm kia có được không...."

 

Bình Luận (0)
Comment