Chiến hạm xuyên qua dải ngân hà rộng lớn vô tận.
Bên ngoài khoang in bóng những chùm sao màu hồng tím, Thời Tễ bị một tiếng khóc thút thít khe khẽ đánh thức.
"Tạ Chước?"
Thiếu niên tóc bạc cao gầy lười nhác ban ngày, lúc này lại cuộn mình bên cạnh anh, chìm trong ác mộng.
Khóc lên như một con thú nhỏ, nghẹn ngào run rẩy, tiếng nức nở nhỏ nhẹ kéo dài.
"Tạ Chước, tỉnh lại đi."
Thời Tễ gần như theo thói quen ôm lấy cậu, nhẹ nhàng v**t v* sau gáy.
Đây không phải lần đầu tiên anh thấy Tạ Chước như vậy.
Trong bảy ngày kia, hầu như đêm nào cũng thế.
Tiểu Alpha của anh cứ ngủ là lại rơi vào ác mộng, bất lực ôm lấy anh mà nức nở nghẹn ngào, sự rời đi của anh đã để lại cho Tạ Chước một vết thương không thể xóa nhòa.
"Em lại mơ rồi, anh trai...."
Tạ Chước ý thức mơ hồ tỉnh lại, chôn đầu vào hõm cổ Thời Tễ, tham lam hít lấy mùi hương thanh lạnh nhàn nhạt cao ngạo ấy.
Giọng khàn khàn khẽ nói: "Mỗi ngày em đều sợ hãi, sợ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ do em tưởng tượng ra."
Sợ cậu thật ra không may mắn đến vậy.
Sợ mèo nhỏ của cậu chưa từng trở về.
Nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ áo, Thời Tễ bị nóng đến mí mắt cũng ửng hồng.
Ngón tay trắng lạnh nhẹ v**t v* sau gáy yếu ớt của cậu, giọng nói lạnh lùng mang theo tiếng thở dài khe khẽ, "Tạ Chước, anh đã nói với em trong ảo cảnh rồi."
"Mọi vật trên thế gian này đều là giả."
"Nhưng anh là thật."
Bọn họ có thể xuyên qua ký ức, trở thành ảo ảnh để trải nghiệm mọi bách thái nhân sinh của người khác.
Nhưng vĩnh viễn có thể cảm nhận được sự tồn tại của nhau.
Tạ Chước úp mặt trong lòng anh, rầu rĩ ừm một tiếng.
Thời Tễ bất lực nắm lấy tay cậu, "Nắm chặt tay anh."
Chưa đợi Tạ Chước kịp phản ứng, một luồng ánh sáng trắng lóe lên trước mặt, cậu đã ở giữa băng thiên tuyết địa.
Thời Tễ điềm nhiên đứng giữa không trung, trên đỉnh đầu dựng lên đôi tai mèo trắng mềm.
Liếc nhìn thiếu niên tóc bạc dưới đất.
"Cho em năm phút, tìm được anh."
Không cho Tạ Chước cơ hội tiêu hóa, Thời Tễ xoay người biến mất giữa trời đất mênh mông.
"Hả?"
Cái này đúng là k*ch th*ch không nhỏ với Tạ Chước.
Cậu khẩn thiết muốn thoát khỏi ác mộng, ôm lấy anh, cảm nhận hơi thở của anh.
Đôi cánh lông vũ ánh đen mỏng mở ra sau lưng, cậu theo bản năng lao về phía trước, nhưng ngay cả cái bóng của mèo nhỏ cũng không bắt được.
"Anh không dỗ em nữa sao? Em vẫn chưa hết khó chịu khi thức dậy đâu...."
Đếm ngược đã bắt đầu, Tạ Chước không nhiều lời nữa, như một cơn gió xuyên qua không trung.
Nhưng ảo cảnh này quá lớn.
Biển mây núi tuyết âm u bao phủ chân trời, cậu thoáng nhìn qua căn bản không nhìn thấy điểm cuối.
Tuyết mỏng như lưỡi dao cắt lên má cậu, để lại từng vệt máu, Tạ Chước hoàn toàn không có thời gian để ý đến.
Ánh mắt nghiêm túc nhìn chăm chú vào từng nơi có thể.
Thời gian đã qua một nửa, cậu vẫn không tìm được.
Tiểu Alpha mờ mịt băng qua gió tuyết vô tận, "Anh trai, chỉ huy?"
Giữa trời đất bao la không một tiếng đáp lại.
Gió tuyết dường như không có hồi kết, cứa lên từng tấc da thịt cậu.
Tạ Chước yên lặng mặc cho vết máu lan rộng, cúi mắt không biết đang nghĩ gì.
"Sao lại đáng thương vậy?"
Thời Tễ mềm lòng đến suýt muốn từ bỏ.
Cho đến khi trong lòng bàn tay Tạ Chước tụ lại dòng thủy triều xanh biển, bất ngờ vung tay mạnh mẽ đánh lên núi tuyết.
Mặt đất rung chuyển, mặt băng nứt toác.
Cành đào quen thuộc phá băng mọc lên, điên cuồng vươn dài khắp nơi, vạn vật hóa thành phế tích dưới lòng bàn tay cậu, chỉ còn lại cây đào nở rực rỡ kia.
Thời Tễ ngồi trên cành đào, lặng lẽ ngước mắt nhìn cậu.
Tạ Chước khẽ cong môi, phóng người bay tới chỗ anh, "Tìm được rồi."
Không đợi Tạ Chước ôm lấy chiến lợi phẩm mỹ nhân của mình.
Đột nhiên cậu bị hoa sơn trà khóa chặt tứ chi, lưng va mạnh vào thân cây đào.
Tạ Chước sững người một chút, "?"
Thiếu niên tóc bạc đầy thương tích bị khóa trên cây đào, Thời Tễ hóa thành ánh sáng trắng biến mất khỏi cành cây.
Tạ Chước tủi thân, "Anh trai, anh chơi xấu à?"
Cậu dù thế nào cũng sẽ không giãy thoát khỏi xiềng xích do chính anh tạo ra.
"Ai nói với em anh chơi xấu?"
Cùng với giọng nói lạnh nhạt vang lên, ánh sáng trắng lóe lên trước mắt Tạ Chước.
Bàn tay mát lạnh đỡ lấy sau gáy cậu, Thời Tễ cúi đầu hôn lên môi cậu.
Toàn thân Tạ Chước đều ngây ngẩn.
Đôi môi mỏng lạnh khẽ chạm vào, vụng về hỗn loạn hôn cậu, hơi thở thanh lãnh luồn qua kẽ răng, Tạ Chước trong chốc lát ý thức hoàn toàn trống rỗng.
Tay bị khóa siết chặt, mặc cho chỉ huy vừa lạnh lùng lại vừa nóng bỏng hôn mình.
"Đây không phải là làm được rồi sao?"
Thời Tễ mở mắt trong trẻo lạnh lùng, trong mắt đọng một tầng nước mềm mại, nhẹ nhàng chạm lên vết thương trên má cậu, "Một thiếu niên sở hữu sức mạnh đáng sợ nhất thế gian này, không nên bị những cơn ác mộng tầm thường vây hãm."
Tạ Chước th* d*c nhìn anh, trong đáy mắt hoa đào ngập tràn sắc đỏ ướt át.
"Em chỉ là sợ...."
Thời Tễ cúi đầu tựa nhẹ trán vào trán cậu, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như mọi khi, "Không có gì phải sợ cả, Tạ Chước."
"Anh vẫn luôn ở tận cùng giấc mơ chờ em."
"Chỉ cần em tỉnh lại liền có thể nhìn thấy."
***
Chiến hạm xuyên qua mỗi một chùm sao đẹp nhất.
Thời Tễ bị Alpha cao lớn thon gầy ôm ngồi trên đùi, một tay nâng cằm đút anh ăn cơm.
Anh thật sự không hiểu nổi hành động này, nhưng Tạ Chước lại thích.
"Anh mỗi lần đều chỉ ăn được chút xíu, vòng eo còn không lớn bằng tay em."
Tạ Chước làm bộ dáng kiểu không có em thì biết làm sao, "Cũng chỉ khi em đút thì anh mới ăn được nhiều hơn một chút, sau này mỗi bữa đều phải ăn như thế này."
Thời Tễ ngồi trên đùi cậu ngay cả động cũng không dám động, "?"
Anh lạnh lùng nói, "Em mơ đẹp quá nhỉ."
Sau đó ăn mệt rồi, lười biếng tựa vào lòng cậu, đuôi mèo nhỏ tự nhiên quấn quanh eo Tạ Chước.
Eo bụng của Tạ Chước cứng đờ, yêu thích không rời mà xoa xoa cái đuôi nhỏ, ôm lấy chỉ huy, cúi đầu hôn hai cái lên khuôn mặt trắng mỏng của anh, "Bé cưng mèo nhỏ dính người nhà em ~ ~ "
Thời Tễ: "......."
Nghĩ nhiều rồi.
Anh chỉ xem Tạ Chước như một cái đệm thịt người thôi.
Đuôi mèo nhỏ muốn làm gì thì làm, anh chẳng quản nổi.
"Chỉ huy, bao giờ anh về vậy?" Giọng Tiểu Ryan vang lên trong tinh điện.
"Quà tân hôn bọn tôi chuẩn bị còn chưa tặng anh đâu?"
Thời Tễ lập tức thản nhiên ngồi thẳng dậy, "Cứ để đó đi."
Ryan trông mong nhìn anh, "Anh không định về sao?"
Chỉ huy trước nay nói chuyện rất thẳng thắn, "Đợi khi các cậu hết cái hứng thú mới mẻ này, tôi lười về ứng phó với các cậu."
Thời Tễ vốn không thích phô trương những chuyện này, mà đám bạn nhỏ kia đứa nào đứa nấy đều phô trương.
"Tại sao?" Tiểu Ryan buồn bã.
Tạ Chước lười biếng chơi với đầu ngón tay chỉ huy, thuận miệng hỏi, "Anh chuẩn bị quà gì thế, để tôi xem có cần thiết phải về không."
Đôi mắt Ryan lập tức sáng bừng, lon ton chạy đi ôm một đống đồ lại.
Toàn là mấy cái hộp nhỏ mà phải che mờ trên màn hình.
Cậu ta chớp đôi mắt xanh tròn xoe, đắc ý giơ lên, "Tôi đặc biệt tìm đó, đều là mùi hoa sơn trà hết!"
Tạ Chước: "Thật hả?!"
Ryan: "Thật mà!!"
Thời Tễ: "........."
Anh bình tĩnh tạch một tiếng ngắt tinh điện, quay đầu nhìn chỏm tóc ngốc hình trái tim của Alpha đang nhảy nhót muốn nói lại thôi, "Em nghĩ cũng đừng nghĩ."
Tạ Chước: "Ò."
Thời Tễ rời khỏi người cậu, Tạ Chước lập tức giữ lấy anh, "Anh đi đâu?"
"Đi trả lời video ba chiều của nữ quan Sharon, người bị hai đời hoàng đế vắt kiệt sức."
Tạ Chước nắm tay anh lắc lắc, "Sao không trả lời ở đây luôn?"
Thời Tễ bình tĩnh trả lời: "Anh sợ cô ấy nhìn thấy em sẽ không kiềm chế được, phái Tương Tư đến phá nát 8301."
Tạ Chước chớp mắt, "Nghe cũng có lý."
Alpha tóc bạc lẳng lơ chống đầu lười biếng, "Em đợi anh quay về sủng hạnh nhé, chồng ơi ~ "
Bước chân Thời Tễ vừa định đi, lại quay trở lại hôn cậu một cái.
"Ừm, vợ."
Thời Tễ xoay người rời đi, Tạ Chước rầm rầm nhào xuống đất, từ tai đến cổ đều đỏ bừng.
***
Những chùm sao lãng mạn ngoài khoang tàu cũng đã nhìn gần hết rồi.
Tạ Chước cũng đang nghĩ xem nên đến đâu, chỉ huy nếu đã không muốn về Tinh Hệ Chủ, vậy thì chi bằng—
"Anh trai ~ "
Giọng nói trẻ con ngọt ngào vang lên, Tạ Chước tùy tiện bấm một cái lên tinh điện.
Khung cảnh trước mắt hóa thành khu nhà gia đình của Tinh Hệ Thứ Tám, nhóc con tóc hồng nhào lên trước ống kính, nghiêng đầu nhìn màn hình, giọng non nớt nũng nịu, "Anh trai ~ "
Tạ Chước lười nhác liếc nhóc một cái, bắt chước giọng non nớt của nhóc, "Nhanh nhai ~ nhanh nhai ~ "
Tạ Miêu Miêu: "......"
Đôi mắt to như trái nho long lanh đảo quanh, không thấy chỉ huy đâu, lập tức không thèm diễn nữa.
Ngồi trên ghế vắt vẻo một cái chân ngắn cũn, "Anh có bệnh sao, Tạ Hỏa Chước."
"Mày thử nói với ông đây kiểu đó lần nữa xem?"
Tạ Miêu Miêu rụt rè xì một tiếng, chống cằm hỏi, "Chỉ huy bà xã đâu?"
Tạ Chước chẳng muốn để ý nhóc, "Bớt quan tâm vợ người khác đi."
"........"
Tạ Miêu Miêu tức muốn chết, "Này!"
Tạ Chước làm như không nghe thấy, "Nói đi, tìm cha mày làm gì?"
Nhắc đến chuyện chính, vẻ mặt Tạ Miêu Miêu thay đổi còn nhanh hơn lật mặt, "Anh trai ơi, người ta sắp họp phụ huynh rồi."
Tạ Chước trả lời như thế này, "Tạ Miêu Miêu, mày đã 5 tuổi rồi, là một đứa trẻ lớn trưởng thành rồi, họp phụ huynh chỉ tổ làm phiền phụ huynh thôi, mày không tự họp cho mình được sao?"
Tạ Miêu Miêu: "Vãi meo???"
Cửa khoang bất ngờ mở ra, Thời Tễ bình thản bước vào.
Thuận miệng hỏi, "Đang nói chuyện với ai vậy?"
Tạ Chước lập tức ôm lấy eo anh, kéo anh ngồi lại lên đùi mình, "Một đóa trà xanh nhỏ."
Thời Tễ liếc cậu một cái, ánh mắt kia vô cùng rõ ràng.
Em là đang nói chính em sao?
"Chỉ huy!" Tạ Miêu Miêu bên kia màn hình mắt sáng lên, như một bé con ngây thơ dễ thương, "Chỉ huy ơi Miêu Miêu rất nhớ anh, anh có nhớ Miêu Miêu không, đợi Miêu Miêu lớn rồi sẽ cưới....."
'Rầm' một tiếng.
Tạ Chước đập bàn, "Mày nói lại lần nữa xem?"
Tạ Miêu Miêu sợ đến mức nghẹn lời, đôi mắt to tròn long lanh nước, "Xin lỗi ạ, người ta quên mất mà...."
Tạ Chước vừa nhìn thấy tên nhóc liền tức đến mức không kìm được, dụi đầu lên bờ vai thẳng tắp đẹp đẽ của Thời Tễ, "Rất trà đúng không?"
Thời Tễ nhìn bé con tóc hồng trên màn hình, "Em ấy cũng đâu phải cố ý, em làm gì mà nổi giận với em ấy?"
Tạ Chước: "???"
Cậu quyết tâm phải xé toạc bộ mặt tên nhóc trà xanh này.
"Nói đi, mày gây ra chuyện gì mà thầy cô bắt phụ huynh phải đến họp?"
Thời Tễ cũng nghi hoặc nhìn về phía màn hình, Tạ Miêu Miêu nghẹn ngào.
"Chỉ là, chỉ là trong lớp có mấy anh Alpha đánh nhau, cứ nói là vì tranh nhau theo đuổi em, vậy nên giáo viên mới bảo phụ huynh của em đến trường một chuyến, Miêu Miêu cũng không biết tại sao bọn họ lại như vậy...."
Thời Tễ: "........"
Tạ Chước: "........"
Lại còn Miêu Miêu cũng không biết tại sao bọn họ lại như vậy.
Tạ Chước cũng quen rồi, cậu cúi đầu nhìn chỉ huy, thấy làn da trắng mịn như sứ của anh liền không kìm được thơm một cái, "Anh trai, thằng nhóc này nuôi hỏng rồi thì bỏ đi, hay là sau này chúng ta sinh một đứa khác?"
Thời Tễ: "Ai sinh?"
Tạ Chước: "Em.... Em đi tra thử xem Alpha có thể sinh em bé không."
***
"8301."
"Có mặt."
Thời Tễ hờ hững ra lệnh, "Điểm đến, Tinh Hệ Thứ Tám."
Giọng của trí tuệ nhân tạo của G8301 vang lên, "Rõ, đã bật chế độ lái tự động. Điểm hạ cánh: Sân bay C5 học viện Hoàng Gia Hertz, khoảng cách đến điểm đích sẽ vượt qua tám đại tinh hệ, thời gian bay dự kiến...."
Chiến hạm trắng bạc xuyên qua tinh vân màu hồng tím, bay về phía tận cùng của dải ngân hà bao la.
Thời Tễ yên lặng nhìn con đường quen thuộc ngoài khoang thuyền.
Đã từng có lúc, anh một mình cô độc, đi trên con đường vô định không biết điểm dừng này, tìm kiếm ký ức bị anh đánh mất ở ngoài vạn năm ánh sáng.
Bàn tay rủ xuống được người ta dịu dàng nắm chặt, mười ngón tay đan xen chặt chẽ.
Hai chiếc nhẫn bạc va nhẹ vào nhau, nở ra một đóa hoa hư vô.
Tạ Chước cúi đầu nhẹ hôn anh, "Em yêu anh."
Nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đậu nước, chạm rồi rời đi.
Khi Tạ Chước cúi đầu lùi lại, Thời Tễ móc lấy sợi dây chuyền bạc trên cổ cậu, lạnh nhạt quấn quanh đầu ngón tay xinh đẹp, kéo cậu từng chút một trở lại.
— "Trùng hợp thật, anh cũng vậy."
Bọn họ đứng trên dải ngân hà, lại đắm chìm giữa biển người.
Vĩnh viễn yêu nhau giữa thịnh thế phồn hoa.